Ta Bán Hủ Tiếu Tại Dị Giới


Thấy đối phương bắt đầu mất kiên nhẫn, Ma Tùng Quân không đối phó nữa.

Cứ xem mấy tên này nói cái gì rồi tính tiếp.
“Tổ tiên chúng ta mắc nợ ngài ấy.

Thời gian đó tổ tiên chúng ta rất muốn phụng sự cho ngài, nhưng đều bị ngài từ chối.

Chúng ta không hiểu vì sao cho đến khi dấn thân vào ma thuật Hắc Ám để tìm hiểu về nó.

Từ đấy chúng ta phát hiện ra chính ngài cũng là một lời nguyền, ngài sống rất cô độc và đau khổ suốt từ lúc khởi nguyên thế giới tới tận nay...”
“Chúng ta muốn hầu hạ, phụng sự ngài nhưng không thể.

Ngươi là kẻ duy nhất, một kẻ đặc biệt mà có thể làm ngài ấy hứng thú.

Bằng biệt tài nấu ăn, ngươi đã làm ngài ấy thích thú và vui vẻ, chuyện mà chúng ta không làm được.”
“Từ ơn nghĩa ngài ấy ban cho tổ tiên chúng ta, từ những gì ngươi làm đã đủ cho ngươi trở thành đồng minh của chúng ta.

Coi như là giúp ngươi thuận tiện trên con đường phía trước, để ngươi sống lâu hơn nữa, ngươi càng sống lâu thì ngài ấy càng vui.


Giúp ngươi cũng như giúp ngài ấy.”
“Đấy là chưa kể đến sợi lông ngươi đưa cho chúng ta, nó cũng mang ý nghĩa không thua kém ngài ấy bao nhiêu.

Ngươi thấy lý do này đã đủ thuyết phục chưa?” – Diego chậm rãi nói.
Từng lời từng chữ như mật ngọt rót vào tai, khiến Ma Tùng Quân nổi hết cả da gà.

Không biết năm xưa Hắc Y Nương Tử đã làm gì tổ tiên mấy tên này, mà đến cả đời con cháu cũng trung thành đến thế.

Còn sợi lông kia, Ma Tùng Quân nghĩ Mark thật sự đã làm gì với sợi lông đó, nên bọn họ mới trân trọng đến như vậy.

Dù gì ở ngoài kia, tộc Minotaur đã bị bắt làm nô gần hết.
Mấy tên Minotaur này cung kính Hắc Y Nương Tử đến thế.

Nếu chúng biết hắn làm trò gì với nàng, có khi nào giết hắn ở đây luôn không? Chuyện này...! chết cũng thể tiết lộ ra ngoài.

Phải về dặn mấy đứa nhỏ một lượt mới được.
Nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy trở thành đồng minh cũng không có vấn đề.

Thân phận của Hắc Y Nương Tử rất cao, hắn tin mấy tên Thú Nhân này không dại đến mức lấy nàng ra làm trò để dụ dỗ hắn đâu.
“Phiền Bỏ Mẹ tính toán xem lời nói của họ có bao nhiêu là thật.

Tính toán tất cả những khả năng xấu nhất có thể xảy ra trong khả năng của ngươi.” – Ma Tùng Quân khẽ nói trong đầu.
[Đang tải xuống...]
[Chuyện quá sâu xa, tính toán không ra...!yo]
“Yo? Mày đang rap đấy à?” – Ma Tùng Quân tức giận.
[Khụ...!chọc túc chủ một chút thôi.] – Một đầu chim lợn hiện ra cùng với đôi tay đang gãi đầu nói.
[Xét về khía cạnh y học và thuật đọc vị.

Khả năng nói dối của tộc trưởng Diego là 3%.

Về hàm ý sâu xa, ý tốt 8 phần, ý xấu 2 phần.


Trong ý xấu có phân nửa là vì đồng tộc, nửa còn lại là chừa đường lui.]
[Túc chủ có muốn phân tích kỹ hơn không? Như thế sẽ mất một ngày để tính toán, có hàng tỷ biến cố có thể xảy ra trong tương lai.]
“Thôi bỏ đi, chuyện quyết định bây giờ, đợi một ngày đến khi nào.

Như vậy đủ rồi.” – Ma Tùng Quân nhắm mắt nói thầm.
Lúc này ba lão Thú Nhân yên lặng quan sát Ma Tùng Quân, thấy hắn đang nhắm mắt liền cho rằng hắn đang cân nhắc trước khi đưa ra quyết định.

Một người cẩn thận như thế càng thích hợp trở thành đồng minh của Thú Nhân tộc, điều đó cho thấy hắn không phải là kẻ tham lam, đùng cái đồng ý luôn.
Qua một hồi lâu, Ma Tùng Quân mới mở mắt ra.

Đầu tiên là hắn quan sát sắc mặt của ba tên Thú Nhân ngồi cùng bàn, sau đó đến những tên trưởng lão đang ăn uống như hổ đói đằng kia.

Truyện chính ở _ T гùмTruyệЛ.

VЛ _
Là một đầu bếp, hắn có một linh tính khá đặc biệt khi quan sát người khác ăn.

Từ việc ăn Ma Tùng Quân có thể đoán ra được phần nào tính cách của bọn họ.

Cách ăn của Thú Nhân tộc thường chỉ có một màu sắc, đó là quá hồn nhiên và vui tươi.

Họ không hề có ý nghĩ sâu xa nào khác khi ăn đồ ăn từ hắn.

Mặc dù có vài tên cá biệt là thật, nhưng mấy tên đó chỉ làm mấy trò hồn nhiên như con nít, thực tế cũng không gây hại gì.
“Kết đồng minh cần làm những gì? Cắt máu ăn thề à?”
Ma Tùng Quân đột nhiên hỏi một câu khiến cho cả ba người đang uống nước ngọt bỗng phụt hết ra.
“Không, chỉ cần thông báo toàn bộ trên dưới hai tộc biết là được.” – Diego cười khổ nói.
“Hả? Vậy là đồng minh mõm thôi đúng không? Sao không nói ngay từ đầu, ta còn nghĩ phải làm nghi lễ rườm rà gì đó?” – Ma Tùng Quân thở hắt ra một tiếng.
Nếu thế thì hắn không sợ, hắn chỉ sợ bị chơi lén cái gì đó mà hắn không biết.

Thế giới muôn loại phép thuật, làm nghi lễ gì đấy, ai biết bị cái gì đâu.
Thực tế kế tình đồng minh đúng là cần phải làm nghi lễ long trọng, ký kết khế ước rồi này nọ.

Nhưng đó là đối với người bình thường, còn với kẻ có mối liên hệ chặt chẽ với Hắc Y Nương Tử, người nổi danh là nguyền rủa thì có cho mười cái tộc như Minotaur cũng không dám thực hiện nghi lễ với hắn.
Ai biết được trong lúc thực hiện nghi lễ, Hắc Y Nương Tử có xuất hiện gõ đầu cho mỗi người một cái hay không? Đúng là hiện tại Thú Nhân rất tôn thờ và muốn phụng mệnh nàng, nhưng bọn họ không dám thừa nhận là mình sợ Hắc Y Nương Tử.
Giống như một đứa con nít vậy, Thú Nhân tộc vừa yêu mẹ nhưng cũng rất sợ mẹ.

Thấy mẹ bệnh, muốn lo lắng hỏi han mẹ, nhưng lại sợ làm sai gì đó thì bị mẹ đánh.

Nghĩ kỹ thì Thú Nhân tộc cũng đáng yêu đấy chứ?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận