Ta Bán Hủ Tiếu Tại Dị Giới


Trời trưa nắng gắt, hôm nay không có mưa, gió cũng không lớn.

Là một ngày không thích hợp để chơi thả diều, nhưng là một ngày thích hợp để liều mạng.
Ma Tùng Quân bây giờ muốn giữ mạng thì phải liều mạng, hắn cột con diều lên trên cơ thể.

Hay tay nắm lấy sợi dây điều khiển cánh diều, sau đó từ từ đi đến vách núi.
Con diều này tuy đã được Lưu Béo chỉnh sửa lại bằng cách chế tạo một bộ khung bằng sắt mới, đồng thời thêm tính linh hoạt cho nó.

Để bảo toàn tính mạng, Ma Tùng Quân còn chế hai bộ dù, hắn một cái, Lưu Béo một cái.

Lỡ có mà gãy cánh, ít nhất còn tiếp đất an toàn được.

Tuy dù cũng không đảm bảo tiêu chuẩn cho lắm.
“Ma huynh, hay là thôi đi … chúng ta chạy xuống dưới an toàn hơn.

Không cần phải liều mạng thế này đâu.”
Bên cạnh Lưu Béo cũng vừa cột xong con diều lên, nhưng đối mặt với tính mạng, Lưu Béo mới tỉnh táo trở lại.
Chưa bao giờ Lưu Béo chơi thử con diều này, tất cả đều làm theo yêu cầu của Ma Tùng Quân.

Thử nghiệm cũng chưa từng thử nghiệm, thế mà đã đem ra để dùng.

Lỡ may rớt một cái thì Lưu Béo hắn chỉ có thể về nhà được hai ngày.

Là ngày mùng một và ngày rằm hàng tháng ấy.
“Biết sợ à? Nên nhớ mày là cái thằng bày ra trò này đấy Lưu Béo.”
Ma Tùng Quân cười khinh bỉ một tiếng.

Chẳng nói chẳng rằng hắn lao xuống thẳng dưới núi.

Tuy hành động trông có vẻ dứt khoát, nhưng hiện tại tay chân Ma Tùng Quân đang lạnh toát.
“Vù vù ~~~”
Cánh diều bung ra, từ từ nâng cơ thể của Ma Tùng Quân lên cao.

Hắn chẳng những không rơi xuống vực mà còn bị đẩy cho bay cao hơn.

Bất quá do cánh diều đã được thiết kế linh hoạt nên Ma Tùng Quân thử điều khiển nó một chút.
Kết quả hắn xoay mấy vòng trên không trung, không phân biệt được phương hướng trái phải đâu nữa.

Sau một hồi lộn nào, cuối cùng Ma Tùng Quân cũng điều khiển được con diều trên lưng.

Cũng không quá khó khăn, bấy giờ hắn đang bay cao hơn ngọn núi.
Lúc này Lưu Béo đứng ở dưới trông thấy cảnh tượng trên liền phục sát đất.

Ma huynh nói đúng, con người không cần đến ma thuật vẫn có thể bay được.

Nhưng Lưu Béo mãi vẫn chưa dám bay xuống, căn bản thằng mập này sợ độ cao.
Vì quá tập trung bay lượn, Ma Tùng Quân không để ý đến Lưu Béo có theo sau hay không.
“Phiền Bỏ Mẹ, đánh dấu vị trí của con tê tê chưa? Tao không thấy nó đâu hết vậy?”
Ma Tùng Quân nói thầm trong đầu.
[Đã đánh dấu Tê Tê Thiết Giáp.

Hiện tại nó đang di chuyển đến vũng nước ở giữa rừng.

Xung quanh không phát hiện thú săn mồi.

Vì túc chủ đã quyết định, nên Phiền Bỏ Mẹ nhắc nhở túc chủ không nên tấn công nó một cách mù quáng.]
[Tê Tê Thiết Giáp mang đặc tính của tê tê.

Khi gặp nguy hiểm nó có thể đứng lên giang hai tay hai chân, đây là cách thức đe dọa kẻ thù của nó.

Nếu gặp đối thủ mạnh hơn mình, nó sẽ cuộn tròn cơ thể lại.]
[Lúc nó đứng lên, túc chủ tuyệt đối đừng tấn công vào điểm yếu của nó.

Rất có thể túc chủ sẽ bị nó ôm lại, siết cho đến chết.

Tuy nhiên đặc tính của tê tê tại thế giới này có thể sẽ khác.]
“Thế mày biết cách nó tấn công kẻ thù không?” – Ma Tùng Quân hỏi.
[Không, tê tê là loài lành tính.

Chỉ ăn kiến và tự vệ bằng cách cuộn tròn.

Phiền Bỏ Mẹ chỉ cảnh báo túc chủ khi trời về tối sẽ gặp thú săn mồi.

Nên túc chủ yên tâm, vấn đề nằm ở thời gian túc chủ giết được Tê Tê Thiết Giáp.]
“Chung quy lại là nó không nguy hiểm chứ gì? Mày nói vấn đề chính dùm tao có được không?”
Ma Tùng Quân thở dài trong đầu, từ khi được mở khóa mõm thì cái con Phiền Bỏ Mẹ này nói không ngừng nghỉ.
Vì con Tê Tê Thiết Giáp kia đã đi vào trong rừng cây, nên ở trên cao rất khó để quan sát được.

Bất quá trên ra đa định vị nằm ở góc bên phải trước mắt Ma Tùng Quân có đánh dấu vị trí và khoảng cách của nó.

Nên hắn chỉ cần hạ cánh ở gần đó là được.
Phải rồi, Lưu Béo đâu?
Ma Tùng Quân muốn ngoái đầu lại nhìn, nhưng phát hiện không thể ngoái đầu nhìn được.

Diều quá lớn nên che sạch tầm nhìn của hắn, hết cách hắn bèn hỏi Phiền Bỏ Mẹ.

Kết quả cho thấy Lưu Béo vẫn còn trên núi.
[Do Lưu Béo sợ độ cao nên không dám nhảy xuống.]
“Thằng con lợn này …” – Ma Tùng Quân tức sôi gan.
Chính nó là cái thằng bày trò, bây giờ xuống cũng không dám xuống? Mà thôi, để nó trên núi canh chuồng heo cũng được.

Không khéo lại đi luôn đàn heo gà mới nuôi.
“Meo!”
Ở trên ngọn núi, con Meo ngồi trên cành cây gần đó kêu lên một tiếng.

Lưu Béo vừa quay sang bắt gặp ánh mắt khinh bỉ của con Meo, nhưng hắn đành phải chịu thôi.

Nhục thì nhục chứ không thể bỏ mạng được.
“Sột soạt.”
Bỗng lúc này có một tiếng động trong bụi cây gần đó khiến cho Lưu Béo cảnh giác.
….
Dưới khu rừng, Ma Tùng Quân bị mắc kẹt vào một cái cây.

Bộ dạng Ma Tùng Quân lúc này trông khá là thảm thương.

Dây leo thì quấn hết người, trên đầu thì mắc tổ chim, có mấy con chim non đang không ngừng bày tỏ bức xúc bằng cách mổ liên tục vào đầu hắn.
“Haizzz …”
Thở dài một tiếng, Ma Tùng Quân rút con dao găm được cột ở dưới chân ra, hắn cắt hết mấy sợi dây leo quanh người.
“Bịch!” Vang lên một tiếng.

Ma Tùng Quân té cắm đầu xuống đất, con chim non vì thế cũng bị dọa sợ mà bay đi mất.

Như thể phát hiện ra mình đã biết bay, con chim vui mừng hót líu lo cho đến khi bị một con sóc bay gần đó tông trúng.

Cả hai gây ra tai nạn giao thông, té cắm đầu xuống đất giống hệt Ma Tùng Quân.
“Đúng là đen đủi.”
Đứng dậy với một đống đất trên đầu, Ma Tùng Quân phủi lấy phủi để sau đó lấy ra bộ giáp vai đeo lên người.
“Kịch!”
Thanh trọng kiếm xuất hiện trên tay Ma Tùng Quân.

Do vẫn chưa kích hoạt phản trọng lực từ ma tinh thạch nên nó cắm thẳng xuống đất.

Ma Tùng Quân cũng buông tay không thèm nắm, căn bản cầm không nổi.
Một tuần qua, hầu hết thời gian là hắn dùng đơn kiếm để chiến đấu.

Còn trọng kiếm chỉ dùng để luyện tập, hiện tại tuy hắn có thể vung được vài đường kiếm rồi, nhưng vẫn rất chật vật để hoàn toàn sử dụng được nó.
Lúc này Ma Tùng Quân cúi xuống gõ lên ba viên ma tinh thạch thổ hệ.
“Cạch cạch cạch …”
Âm thanh gõ theo nhịp cất lên.

Sau đó Ma Tùng Quân nhấc thử thanh trọng kiếm, thấy nó nhẹ đi, hắn liền nhấc đặt lên trên vai.
Trước mặt hắn hiện tại hiện ra khoảng cách của hắn với con tê tê kia.

Con tê tê di chuyển khá chậm, cho nên Ma Tùng Quân cũng không cần phải vội.

Khoảng cách chưa đến một trăm mét, Ma Tùng Quân nhảy tưng tưng trên mặt đất vài cái rồi lao đi.
Một tay vác kiếm, một tay cầm theo con dao chặt củi để dọn dẹp bụi cây ven đường.

Nếu là một kẻ đi săn, Ma Tùng Quân hoàn toàn mất đi tư cách của kẻ đi săn.

Bởi vì hắn quá ồn ào.
Ma Tùng Quân không biết điều đó, chẳng ai dạy cho hắn những thứ như vậy cả.

Lúc này trên màn hình khoảng cách của con tê tê càng lúc càng xa khiến cho Ma Tùng Quân giật mình.

Sao nó lại tăng nhanh tốc độ rồi?
[Phía trước có một sườn dốc, Tê Tê Thiết Giáp phát hiện ra biến động trong rừng nên đã cuộn tròn cơ thể lăn xuống dưới.]
Âm thanh của Phiền Bỏ Mẹ vang lên trong đầu Ma Tùng Quân.
Nghe thế Ma Tùng Quân tăng thêm tốc độ chạy nước rút.

Thể lực hiện tại của hắn đã tăng gấp đôi trước kia, nên việc chạy nước rút cũng không khiến hắn tốn quá nhiều sức.

Bất quá thanh trọng kiếm lại là vấn đề, nghĩ thế hắn lập tức thu trọng kiếm vào trong túi đồ.
Tốc độ được cải thiện, Ma Tùng Quân lao đi nhanh hơn nữa.

Nhưng quả thật đường trong rừng quá khó đi, có quá nhiều bụi cây mọc ở khắp nơi khiến tốc độ của Ma Tùng Quân sụt giảm.

“Là do mình ồn quá hay sao?”
Lúc này khoảng cách của Ma Tùng Quân và con tê tê đã lên đến 300m.

Sườn dốc kia cũng không dài, con tê tê cũng không thể lăn mãi được.

Bấy giờ Ma Tùng Quân mới khựng lại, nhìn lại sau lưng.

Cả quãng đường hắn đi, tạo ra một con đường mòn, cây cối thì tan nát.
Động tĩnh của hắn quá lớn.

Đây là lần đầu tiên Ma Tùng Quân đi săn một con thú cỡ lớn, hắn gây ra động tĩnh thế này khiến cho nó giật mình.

Thế này không được, phải đổi cách di chuyển khác thôi.
[Đinh!]
[Nhiệm vụ phụ tuyến: Săn Tê Tê Thiết Giáp.
Nhấn mở để xem nhiệm vụ!!!]
Bỗng lúc này hệ thống ting lên một cái.

Đây là nhiệm vụ thứ ba của Ma Tùng Quân, à không, nếu tính cái nhiệm vụ chết tiệt để nhận kính cường lực thì đây là nhiệm vụ thứ tư mới đúng.
[Nhiệm vụ phụ tuyến.
Tên nhiệm vụ: Săn Tê Tê Thiết Giáp.
Thông tin nhiệm vụ: Trong thời gian 2 tiếng phải săn được Tê Tê Thiết Giáp.
Độ hoàn thành: 0/1
Phần thưởng nhiệm vụ: Bộ pháp di chuyển ngẫu nhiên.
Độ khó nhiệm vụ: Tím
Thời gian còn – 01:59:52]
“Đệch!”
Ma Tùng Quân chửi thề một tiếng.

Khoan đã, cái con Phiền Bỏ Mẹ rõ ràng nói cho hắn rằng không thể phá được phòng thủ của Tê Tê Thiết Giáp trong thời gian ngắn được.

Bây giờ thú còn chưa gặp, nhiệm vụ đã bắt đầu đếm ngược rồi?
Không có thời gian để mắng chửi, Ma Tùng Quân lấy ra trọng kiếm, sau đó tách thanh kiếm đơn ra rồi cất lại trọng kiếm vào trong túi đồ.
Thanh kiếm đơn này giúp hắn tăng tốc độ di chuyển, thời gian gấp rút, cầm nó để chạy là tốt nhất..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui