1.
Vừa mới đến mà ta đã cướp việc làm ăn của Mạnh Bà, thật ngại quá.
Diêm Vương chấp thuận cho ta làm chút việc buôn bán nhỏ trên một mẫu đất ở phía Tây của Vong Xuyên, tiện tay mở cửa hàng trà sữa đầu tiên của Địa phủ.
Tiểu quỷ hỏi ta tại sao không đầu thai.
Ta cũng nghĩ vậy, nhưng ta thực sự là một cô hồn dã quỷ chân chính, không tên tuổi, không nguồn gốc, ngay cả nơi mình chết cũng chẳng thể tra ra.
Giống như ta từ hư không xuất hiện, Diêm Vương lão tổ xé nát sổ sinh tử cũng không tra ra ta từ đâu tới.
“Không hộ khẩu là đang nói ta và ngươi.” Ta nói với tiểu quỷ vừa mới bò từ sông Vong Xuyên ra.
“Nhưng mà ngươi thật lợi hại, khi còn sống có phẩm hạnh đoan chính thì mới làm việc ở Địa phủ được nhưng lại không muốn đầu thai.”
“Thôi đi, bớt vỗ mông ngựa đi, mang trà sữa đậu đen của ngày hôm nay đi.”
“Được rồi, ta đi ngay đây.”
Tiểu quỷ trần truồng cầm trà sữa, khỏa thân trượt xuống sông Vong Xuyên màu vàng máu giống như một cục xà phòng đang tan chảy.
2.
Người phụ nữ kia đã trừng mắt với ta suốt ba ngày.
Nếu không có biểu tình hung ác kia, ta sẽ nghĩ rằng nàng ta thích ta.
Cũng là tại ta mở cửa hàng bên cạnh cầu Nại Hà cướp mối làm ăn của nàng, nhưng mỗi người dựa vào bản lĩnh của mình mà mở cửa làm ăn, trừng ta làm gì, muốn trách thì trách mình nấu canh Mạnh Bà khó uống.
Nghe nói Mạnh Bà ở đây được thay đổi mỗi nhiệm kỳ, nhưng người trước mặt này nấu canh Mạnh Bà khó uống nhất, ngay cả quỷ luân hồi cũng không muốn đầu thai.
Quỷ hồn bị ứ đọng trong địa phủ càng ngày càng nhiều, đầu óc Diêm Vương lão tổ đã sắp nổ tung.
“Canh mà nàng ta nấu rốt cuộc có vị gì?”
Vẻ mặt của đầu bò đến câu cá của ta lập tức cứng đờ, hồi lâu không kìm được thốt lên một lời.
“Nói như vậy đi anh trai, cái canh kia uống nửa bát là suýt chút nữa chết đi, đây cũng không phải luân hồi, chính là thống khổ.”
Ta gật đầu, thứ đồ uống dở tệ như vậy làm ta tò mò, tiếc là ta không uống được.
Uống canh Mạnh Bà cần đăng ký tên thật, có nghĩa là bạn phải giữ lại tên của mình từ kiếp trước, nếu bạn không mang theo khi chết, thì ngay cả tên của bạn cũng không có, đáng tiếc là ta thậm chí không biết cả tên mình.
“Lưu danh sách không có tên của ngươi cũng tốt, đỡ phải chịu tội. Lại nói, tư vị sờ sữa này của ngươi thật không tệ! ”
“Đại ca, ngươi làm ơn đọc tên đúng đi, cái gì sờ sữa! Những người khác sẽ nghĩ rằng ta đang làm cái thứ đồi trụy gì đấy! Đây được gọi là trà sữa bò Moo Moo, trà sữa bò Moo Moo! ”
“Hắc hắc, đều giống nhau, đều giống nhau.”
“——”