Tà Băng rãnh rỗi, hết dạo chơi thì tu luyện vài ngày, rốt cục đã chờ đến ngày học viện khai giảng, trong thời gian đó lúc Bắc Ngạn Phong không có việc gì thì liền bỏ chạy đến Ngọc Mãn Lâu, Bắc Ngạn Nghiêng cũng đã tới mấy lần, Tà Băng cùng Bắc Ngạn Nghiêng quan hệ ngày lại càng thân thiết!Hôm nay Tà Băng, sớm đã rời giường, vẫn là một bộ áo trắng, ôm {tiểu Tím}, đi bộ dốc để đến học viện, còn Bắc Ngạn Phong đã sớm bắt mọi chuyện từ qua, bảo rằng hôm nay bọn hắn phải tập họp ở thánh đường, không thể tới để đi đến học viện cùng mình. . Bắc Ngạn Nghiêng lúc này đoán chừng là đang chờ ở cửa đợi mình đây này.Không hổ là thời gian Áo Tạp Tư học viện khai giảng, lui tới chỉ toàn là xe ngựa xa hoa, từng đám thanh niên kết bạn, đều bị thể hiện một tinh thần phấn chấn, mà ngay cả Tà Băng cũng có chút bị cuốn hút rồi, kiếp trước Tà Băng đến trường trong khi vẫn là một người nhỏ tuổi nhất, thiên phú yêu nghiệt khiến cho không có đồng học nguyện ý cùng Tà Băng trở thành bằng hữu cả. Mà kiếp này, nàng có thân nhân lại có bằng hữu, còn có nhiều thứ khác nữa chứ?
Nghĩ tới đây, Tà Băng khóe miệng câu dẫn ra một vòng sâu sắc dáng tươi cười, có cái gì so ra vui vẻ khoái hoạt hơn đâu nào khi mỗi một ngày trôi qua đều có người thân bên cạnh ?Tà Băng dáng tươi cười, liền bên cạnh mọi người qua đường mắt đều choáng váng, như thế nào có thể có người chỉ mỉm cười lại như thế đẹp mắt?
Chỉ chốc lát, cuối cùng là đi tới cửa học viện, Bắc Ngạn Nghiêng rất xa đã nhìn thấy Tà Băng rồi, nàng như vậy chói mắt người khác, không cho người ta chú ý cũng đều không có được ah! Bắc Ngạn Nghiêng cười đến gần Tà Băng.
“Mặc Trần, thật đúng lúc ngươi đã đến rồi, viện trưởng vừa rồi còn bắt ta đi tìm ngươi đây này!” Bắc Ngạn Nghiêng cười vớ Tà Băng một nụ cười sâu sắc.
Mấy lão sư một hồi nổi da gà, đây là Thiết Huyết vô tư mỹ nữ đạo sư_Bắc Ngạn Nghiêng của họ sao? Bất quá cái tên Mặc Trần? Cái tên này như thế nào lại nghe quen như vậy? Ah… Không phải là thiên tài thiếu niên Mặc Trần a, mười lăm tuổi đã cửu giai Hồn Tông đó sao? !
Mọi người có chút khó tin nhìn về phía Tà Băng, áo trắng tuyệt sắc, màu tím hồn sủng, đây chẳng phải là tiêu chuẩn cách ăn mặc của Mặc Trần đó sao?
Tà Băng có chút bất đắc dĩ cười cười, đối với Bắc Ngạn Nghiêng nói ra, “Ah? Viện trưởng, tìm ta có chuyện gì?”
“Không biết ah, mau tới, mau tới!” Bắc Ngạn Nghiêng có chút sốt ruột lôi kéo Tà Băng đi đến phòng viện trưởng.
Tà Băng tự biết có hỏi cũng không gặt hái được gì, đành phải cho nàng lôi kéo rồi. Viện trưởng tìm mình đến tột cùng là có chuyện gì đây?
Hai người quẹo trái quẹo phải cuối cùng đã tới một tòa nhà cao lớn không thua kém các biệt thự ở hiện đại, lúc bấy giờ Bắc Ngạn Nghiêng mới buông tay Tà Băng ra, nhẹ nhàng gõ cửa. Tà Băng âm thầm đánh giá tòa nhà này, chỉ thấy chung quanh nó có trăm ngàn cây cổ thụ vờn quanh, cỏ xanh lả lướt, toàn nhà cho dù có đứng sừng sững chính giữa cũng sẽ không ảnh hưởng đến ánh mặt trời chiếu xuống, xem ra viện trưởng này còn là một người rất biết hưởng thụ nha.
Chỉ chốc lát, bên trong truyền đến một tiếng, “Tiến vào!” Âm thanh uy nghiêm nhưng ngược lại với gia gia của nàng vì có chút liều mạng!
Bắc Ngạn Nghiêng cùng Tà Băng hai người bước vào trong, đồ vật bên trong thì không đến nổi xa hoa nhưng khắp nơi lại lộ ra vẻ uy nghiêm, Tà Băng vừa mới tiến đến cửa ra vào, một cổ khổng lồ áp lực hướng Tà Băng đánh úp lại, Tà Băng có thể cảm giác được cái áp lực này cũng không phải là có ác ý, nàng âm thầm vận khởi Quy Nguyên Phần Thiên Quyết, chống cự lại áp lực.
Mười phút đồng hồ trôi qua, Tà Băng vẫn có thể ứng phó tự nhiên, chỉ nghe được thanh âm già nua ồ lên một tiếng, áp lực lập tức tăng trưởng gấp đôi, Tà Băng mặc dù có chút cố hết sức, nhưng cũng không có xu hướng chịu không được. Có việc 10 phút đi qua, Tà Băng cái trán đã tràn ra một chút mồ hôi…
Không có gì bất ngờ xảy ra , áp lực lại lập tức tăng trưởng gấp đôi, Tà Băng cố gắng chống cự lại áp lực, sắc mặt dần dần tái nhợt , mồ hôi cũng càng ngày càng nhiều, trong mắt Bắc Ngạn Nghiêng đã hiện lên vài tia sốt ruột nhảy loạn, nhưng cũng không dám lên tiếng.
10 phút đi qua, áp lực lập tức thối lui, mà Tà Băng lúc này lại chỉ cảm thấy như bỏ được một ngọn núi lớn khỏi vai mình, toàn thân nói không nên lời thoải mái dễ chịu, cảm giác được Hồn Lực nhấp nhô, Tà Băng không hề do dự, trực tiếp khoanh chân mà ngồi, chuẩn bị tiến giai, đến nàng cũng thật không ngờ, vậy mà lại bị áp lực áp đảo đến tiến giai rồi!
Lúc này Tà Băng che đậy sáu cảm giác, an tâm tiến giai, cũng không thèm để ý chính mình ở địa phương nào, nàng cũng tin tưởng Bắc Ngạn Nghiêng cùng cái người kia không thấy mặt_viện trưởng, chắc chắc sẽ bảo vệ mình.
Tà Băng vừa mới che đậy sáu cảm giác, một lão giả mặt trẻ với mái tóc bạc đã đi tới bên cạnh của nàng, “Chậc chậc, cái con bé này thực không tệ, vậy mà có thể chịu được ba lần áp lực của lão phu, lại vẫn còn sức như vậy trực tiếp lên cấp rồi! Đứa nhỏ này thiên phú, không thu làm đồ đệ, cũng rất xin lỗi ông trời rồi!”
Bắc Ngạn Nghiêng thì là khoa trương lắc đầu, “Ba lần áp lực, trời ạ, mình cũng bất quá cố gắng hết sức củng chỉ có thể thừa nhận ba lần mà thôi, mà tiểu tử này chỉ dựa vào thực lực của Hồn Tông cấp chín đã nhận lấy được ba lần? ! Cái này là biến thái mà!”
Viện trưởng ha ha cười cười, cười tủm tỉm nói, “Biến thái tốt, biến thái tốt! Ha ha…”
Nếu là Tà Băng giờ phút này thanh tỉnh lấy, nhất định phải chỉ vào hai người lớn tiếng kháng nghị, “Các ngươi mới thực sự là biến thái đây này! Ta bất quá thiên phú tốt một chút mà thôi….”
Lúc này Tà Băng đang tại cố gắng thừa nhận lấy Hồn Lực xen lẫn vào các chỗ trống trong cơ thể, ‘Vật nhỏ’ ở bên trong con mắt tràn đầy lo lắng, mà hai người khác một người xem bảo bối xinh xắn, một người xem quái vật Tà Băng đang chuẩn bị lên cấp.
Hồn Tông cấp chín lên đến Hồn Thánh cấp một là một cái kinh khủng thế nào thời gian, có thể có người cả đời cũng đột phá không được, nhưng loại vấn đề này, sẽ không xuất hiện tại trên người Tà Băng…
Lúc này Tà Băng đã đến bước cuối cùng lên cấp, lên cấp rồi, Tà Băng đồng nhất động tác đem chân nguyên vận chuyển bình chướng nhiều chỗ, chân nguyên tựa như hài từ rất lâu không có đi ra khỏi nhà, thoáng một cái hướng phía kinh mạch Tà Băng đi đến! Theo chân nguyên vận hành, Tà Băng ngồi xếp bằng thình lình xuất hiện một cái lóng lánh màu xanh lá Hồn Hoàn, đại biểu cho Tà Băng đã đi vào Hồn Thánh cấp một, từ nay về sau tiến vào cao thủ hàng ngũ.
Mà Tà Băng lên cấp lại để cho hai người bên cạnh ngây ngẩn cả người! Cái này không thể trách bọn hắn, chỉ có thể nói Tà Băng lên cấp có chút quá kinh khủng rồi! Người bình thường từ Hồn Tông lên cấp thành Hồn Thánh, ít nhất cũng cần một ngày một đêm, mà trước mắt bọn họ cái tiểu tử này lên cấp, vậy mà chỉ dùng có nửa canh giờ? !
Tà Băng cảm nhận được trong cơ thể của mình chân nguyên so với lúc trước hùng hậu hơn không chỉ là một lần, hơn nữa Quy Nguyên Phần Thiên Quyết đã thuận lợi đi vào tầng thứ bảy, hiện tại Tà Băng đã có thể đối mặt được với cường giả Hồn Đế rồi, nếu liều mạng, cho dù đánh không lại, chạy cũng không phải không được a !
Thoáng củng cố lại Hồn Lực của mình, Tà Băng mở một đôi mắt giống như ngọc, đầu tiên đập vào mi mắt nàng là hai người đang há hốc mồm kinh ngạc, một người là Bắc Ngạn Nghiêng, một cái người khác là một mặt hồng hào, tóc bạc, đại khái đó chính là viện trưởng đó à nha!
Tà Băng đứng lên, sờ sờ cái mũi, ho nhẹ một tiếng, đem hồn hai người kêu trở lại…
“Oa… Mặc Trần, ngươi có phải hay không là người? Ngươi không phải là Thần Tiên chứ?” Lấy lại tinh thần Bắc Ngạn Nghiêng trừng to mắt nhìn Tà Băng, lớn tiếng nói suy nghĩ của mình.
“Khục khục…” Viện trưởng ho nhẹ một tiếng đã cắt đứt lời nói của Bắc Ngạn Nghiêng, Bắc Ngạn Nghiêng nghe được thanh âm này, thoáng cái mặt đã ỉu xìu xuống, có chút đáng thương đứng ở một bên, ánh mắt lại vẫn thủy chung đặt trên người Tà Băng.
“Chào viện trưởng !” Tà Băng đứng dậy đối với viện trưởng khom người thi lễ, bất luận thế nào đi nữa thì hắn cũng là Áo Tạp Tư viện trưởng, còn là một vị cường giả trong cường giả, cũng đã bị Tà Băng liệt kê vào danh sách để cho chính mình tôn kính!
Viện trưởng chứng kiến trong mắt Tà Băng có phần tôn kính, trong đôi mắt hiện lên một tia thoả mãn, thật là một nha đầu thiên phú tuyệt hảo hơn người, hơn nữa tâm trí cứng cỏi, quang vinh sủng không sợ hãi, cũng không có một điểm thiên tài kiêu ngạo chi sắc, đích thật là rất tốt hạt giống!
“Mặc Trần, ngươi có thể nguyện làm đệ tử của ta?” Viện trưởng là càng nhìn nha đầu kia càng thích, tất nhiên phải mở miệng dò hỏi.
Bắc Ngạn Nghiêng thoáng một phát có chút bị hù rồi, viện trưởng là chưa bao giờ thu đệ tử, bất luận là ai đi nữa, ngay cả Hoa Thần Dật cũng chỉ là ngẫu nhiên hỏi thăm, bây giờ lại muốn thu Mặc Trần làm đệ tử? Nàng chỉ cảm thấy đầu óc của mình hôm nay có chút hồ đồ rồi…
Tà Băng nhìn thẳng vào con mắt của viện trưởng, theo trong mắt của hắn thấy được nnét ưu thích đối với chính mình, biết rõ lão giả trước mắt là thật tâm muốn thu mình làm đồ đệ a.
“Đệ tử Mặc Trần bái kiến lão sư!” Mặc Trần khom người lễ bái sư phụ,
Viện trưởng nghe được Tà Băng nguyện ý, lập tức vui mừng nhướng mày, thò tay kéo Tà Băng, cao hứng nói năng lộn xộn, “Hảo hảo hảo…” Nói liên tục ba cái hảo, đủ để chứng minh lão giả lúc này tâm tình là rất tốt nha.
Viện trưởng bên này cao hứng hoa tay múa chân trong vui sướng, bên kia thì là hai phó viện trưởng một trái một phải vẫn còn cửa ra vào vẫn đứng đó, lão giả này cứ lẩm bẩm chính mình đã nhận được hảo đồ đệ rồi làm sao hai cái lão phó kia lại còn chưa tới xem ah… Nếu để cho hai người biết rõ, Tà Băng đã đã bái viện trưởng làm sư phụ, không biết hai người nghĩ như thế nào ah…
Lúc này viện trưởng, đã khôi phục một bộ dáng hồ ly, cười tủm tỉm nhìn xem Tà Băng, “Nha đầu, mau thành thật khai báo!”
Tà Băng nhìn trước mắt lão hồ ly, cũng biết hắn sẽ hỏi mình cái gì, khẽ khom người: “Đệ tử Quân Tà Băng bái kiến lão sư.”
“Ha ha, quả nhiên là nha đầu nhà ngươi!” Viện trưởng Tử Kình cười tủm tỉm nói, bằng tu vi của hắn liếc đã biết Tà Băng là thiếu nữ, và có tu vi thiếu nữ như vậy ngoại trừ mười năm trước nổi danh đại lục Quân Tà Băng còn có thể là ai? Tuy nhiên mười năm sau lại ít có tin tức của nàng, chắc lần xuất hiện này, đại lục lại lần nữa rung chuyển vì nang a.
“Lão sư, đệ tử có một yêu cầu, hi vọng lão sư đáp ứng!” Tà Băng đối trước mắt lão sư vẫn là rất tôn kính.