Trước khi học ở trường trung học Tinh Thành, Phong Kỳ luôn sống một mình.
Bởi vì cha mẹ hắn là thành viên của chiến đoàn trận địa, thường xuyên phải đi ra ngoài dài ngày, trừ khi thỉnh thoảng gửi tiền về thì rất ít liên lạc với hắn, vì vậy từ nhỏ hắn đã học được cách tự lực cánh sinh.
Nấu cơm, nấu thức ăn hắn cũng rất thuần thục.
Hắn không quá chú trọng về vấn đề ăn uống, nhưng lại rất nghiêm túc với mỗi trình tự nấu ăn do mình tự làm.
Nhìn qua cơm trong chảo, cuối cùng hắn cho thêm nước và tinh bột, đợi đến khi súp đặc lại, thì một nồi cơm chiên vàng với cà chua và trứng đã ra lò.
Bụng đói kêu vang, hắn lập tức bắt đầu ăn như gió cuốn, trong phút chốc đã ăn hết một nồi cơm chiên cà chua trứng.
Sau khi liếm môi thỏa mãn, hắn đang định đứng dậy thì lúc này trong đầu bắn ra tấm bảng.
[ Năng lượng đang được bổ sung, năng lượng hiện tại: 0.
02% ]
Trên bảng hiển thị tỉ lệ phần trăm năng lượng, giờ phút này đang chậm rãi nhảy lên, và mỗi lần nhảy cũng sẽ tăng thêm 0.001%.
"Ăn cái gì đó là có thể bổ sung năng lượng?"
Phong Kỳ hoài nghi con số đang nhảy lên trên bảng có liên quan đến cơm chiên trứng hắn đang tiêu hóa trong bụng.
Càng làm hắn cảm thấy kinh ngạc hơn là, bảng giả lập tưởng chừng chỉ xuất hiện ở cảnh trong mơ, vậy mà lại có thể nhìn thấy được trong hiện thực.
Chỉ khác là bảng giả lập ở trong giấc mơ hiển thị các thuộc tính của cơ thể, còn bảng giả lập trong hiện thực thì hiển thị thanh năng lượng bổ sung và tỷ lệ bổ sung.
Đối với điều sẽ xảy ra khi tiến độ trên thanh năng lượng đạt đỉnh, hắn cũng không biết.
Không có cách nào biết được câu trả lời, Phong Kỳ trở lại phòng ngủ.
Thời gian tiếp theo hắn quyết định tiếp tục ngủ, lại vào cảnh trong mơ học một môn công pháp tu luyện mới, sau đó sáng sớm ngày mai sẽ đi thư viện, tiếp tục đi sâu học tập tri thức về môn nghiên cứu công pháp.
Nếu đã quyết định 'trang' một cái 'bức' thật lớn thì không thể để mất nền tảng, hắn đã lên kế hoạch cho lịch trình tiếp theo rồi.
Sau khi rửa mặt và nằm trên giường, Phong Kỳ hô hấp dần nhẹ nhàng lại, vẻ mặt cũng dần dần an tường.
Sáng sớm hôm sau, Phong Kỳ mơ màng tỉnh lại.
Vuốt mái tóc xoã tung, hắn có chút bối rối.
Mộ giấc ngủ này rất dễ chịu, sau khi tỉnh lại không có chút cảm giác mệt mỏi nào, nhưng vấn đề là sau khi chìm vào giấc ngủ hắn lại không tiếp tục đi vào giấc mơ tương lai.
"Ta mất đi năng lực đi vào cảnh trong mơ?!"
Lúc này, hắn bỗng nhiên nghĩ đến thanh tiến trình bổ sung năng lượng đã hiện lên trong đầu vào tối hôm qua.
"Chẳng lẽ ta cần bổ sung đầy thanh năng lượng mới có thể tiếp tục đi vào cảnh trong mơ?"
"Ăn một bữa cơm mới bổ sung được 0.12% năng lượng, vậy không lẽ phải ăn cả nghìn bữa mới có thể bổ sung xong năng lượng!"
"Mẹ nó!"
.
.
Trời đã sáng,
Sau khi rời giường và rửa mặt, Phong Kỳ đi thẳng đến nhà ăn của trường.
Tối hôm qua một nồi cơm chiên trứng vào bụng cũng chỉ giúp hắn không còn đói, còn lâu mới đạt đến tình trạng ăn no, sau khi tỉnh dậy hắn lại có cảm giác bụng đói cồn cào một lần nữa.
Sự thay đổi của cơ thể khiến hắn nghĩ tới Mộc Tinh, người cũng có sức ăn đáng kinh ngạc.
Cô là người cải tạo phù văn, lực lượng đạt được bắt nguồn từ sinh vật trận địa, dẫn đến cô có sức ăn kinh người và còn có thể hấp thu lực lượng từ trong đồ ăn, ăn càng nhiều thì thực lực tăng càng nhanh.
Mặc dù hắn không có sức ăn như Mộc Tinh, cũng không thể hấp thu lực lượng từ trong đồ ăn, nhưng hắn cảm thấy về bản chất mình và Mộc Tinh giống y hệt nhau, cũng có được năng lực từ trên người sinh vật trận địa.
Điểm khác nhau là hắn không cần khảm phù văn tinh hạch trên người, năng lực lấy được từ trên người sinh vật trận địa sẽ được thêm vào hắn dưới dạng danh xưng tiền tố.
Nghĩ như vậy, Phong Kỳ đột nhiên cảm giác mình và Mộc Tinh giống như là đồng loại, đều là quái vật!
Trên đường chạy về phía nhà ăn của học phủ, Phong Kỳ đã chuẩn bị sẵn sàng để ăn như gió cuốn, thuận tiện bổ sung năng lượng vào thanh tiến độ.
Đi tới nhà ăn, lúc này trong nhà ăn đã có rất nhiều học viên bê đĩa đi qua đi lại lấy đồ ăn, mùi thơm hỗn hợp của các loại thức ăn bay tới, khiến bụng của hắn không tự chủ được phát ra tiếng "Hò hét" .
Liếc nhìn bốn phía, ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm vào Mộc Tinh đang ngồi ở trong góc khuất.
Lúc này trên bàn ăn của cô đã chất đầy các loại đồ ăn, so với những nơi khác chen chúc thì bốn phía của cô đặc biệt trống trải, hiển nhiên là không có ai muốn tiếp xúc với cô.
Lấy đĩa ăn, Phong Kỳ bắt đầu chọn lựa bữa sáng.
Bánh tart phô mai, bánh khoai tây chiên hành lá, bánh chuối, bánh dẻo, bánh quẩy, sữa đậu nành đóng túi (một phần ngọt và một phần mặn), cơm nắm.
.
.
Đến khi thức ăn được chất đầy trên đĩa hắn mới dừng lại.
"Chàng trai trẻ, mặc dù đồ ăn miễn phí, nhưng lãng phí là đáng xấu hổ." Dì căng tin nhìn Phong Kỳ với khuôn mặt nghiêm túc và mở miệng nói.
"Dì nói rất đúng!"
Phong Kỳ nhếch miệng cười một cái, thuận tay lấy thêm một cái Hamburger.
Dì căng tin:.
.
.