Ta Bị Bắn Xuyên Tim Bởi Ma Tôn Ta Tự Mình Nuôi Lớn


Mà chỗ này của nàng, vừa hay có một ít "máu", máu của tu sĩ.

Phù Nam đem Huyết Tinh đai lưng lấy ra, mỗi viên tinh thể trên đó đều trân quý mười phần, nhưng lúc này, vì một con nhện xương, nàng đem một viên Huyết Tinh từ đai lưng móc xuống.

Đem máu tươi của tu sĩ ngưng kết thành Huyết Tinh, loại bí thuật chế tác này chỉ có quý tộc Ma Vực mới biết, cũng như vậy, bí pháp đảo ngược quá trình ngưng tụ, nó có thể biến Huyết Tinh một lần nữa trở lại thành máu tươi, cái này cũng không truyền ra ngoài.

Thật khéo, đối với loại bí thuật này, Phù Nam rõ như lòng bàn tay, bằng không, nàng cũng không lập tức bóc ra viên Huyết Tinh kia ra làm gì.

Tri thức của nàng, toàn bộ đều được tiên sinh truyền thụ cho.

Tiên sinh biết vạn vật trên thế gian, nàng cũng học được rất nhiều từ hắn.

Phù Nam đặt Huyết Tinh vào một chén nhỏ, sau đó thi triển một loạt bùa chú đơn giản lên nó, tinh thể cứng rắn tan chảy thành dòng máu mềm mại đỏ tươi.

Thấy máu tu sĩ chảy ra, A Tùng rốt cuộc không thể giữ được sự bình tĩnh trong mắt nữa, hắn ngạc nhiên nhìn nàng.


Hạ tầng Ma Vực, đáng lẽ không nên xuất hiện loại thủ thuật này.

Phù Nam không chú ý tới ánh mắt của hắn, nàng đưa tay, cẩn thận từng li từng tí đem máu tươi trong chén đút cho nhện, con hung thú này rốt cuộc cũng ngưng xao động.

Trời lạnh, Phù Nam lo lắng nhện chết cóng, buổi tối lúc ngủ, nhét nó vào trong chăn của mình.

Lời dự đoán về cái chết của nhện xương bị phá vỡ, nhờ vào viên Huyết Tinh hiếm thấy kia, con nhện bị trọng thương sắp chết cuối cùng tỉnh lại sau mấy ngày hôn mê.

Phù Nam ngồi tại trước bàn ăn, ôm con ma thú vào trong ngực, đút cho nó một miếng tiết lợn xào tỏi.

A Tùng nhìn nhện xương cuộn mình trong ngực Phù Nam, cho dù tên nhóc này thoạt nhìn vô cùng yếu ớt, mất khả năng phản kháng, nhưng hắn biết, nó thật được cứu sống.

Nhện xương từ chối miếng tiết lợn, ngược lại thuận theo cánh tay của Phù Nam, leo lên vai nàng.

Nó ngửi trên người Phù Nam có hơi thở của tu sĩ, nếu như dùng càng cắt ngang yết hầu của nàng, nó nhất định có thể hút được thứ máu ngon ngọt bổ dưỡng như lần trước.

Với cái thòm thèm trước mỹ vị ngọt ngào, mấy cái gai nhọn đáp nhẹ lên gò má nàng, nó lộ ra cái bụng với nàng, sau đó, từ bụng mở ra mấy cái giác hút ẩm ướt, ướŧ áŧ mà sắc bén liếʍ liếʍ mặt của nàng.

Liếʍ một cái cũng không đau, chỉ là rất ngứa, Phù Nam sửng sốt một chút, nàng cười khẽ một tiếng, nói với A Tùng: "Nó liếʍ ta nè, thật giống một con chó con."

Hạ tầng Ma Vực đương nhiên không có loại chó trung thành nhiệt tình, mỗi một cái chạm nhẹ, đều là sự thăm dò dành cho con mồi.

Lông mi của A Tùng khẽ nhếch, hắn nhìn nàng nhìn một cái.

Hắn dùng ngôn ngữ tay: "Phải, nó rất thích ngươi." Thích máu của ngươi, thích sinh mạch dồi dào trong cơ thể ngươi, thích sự buông lỏng cảnh giác vào nửa đêm của ngươi, để cái càng xương kia dễ dàng rạch ngang yết hầu của ngươi.

Phù Nam vẫn muốn ra bờ sông nhặt đồ, trước khi nàng ra cửa, A Tùng kéo tay áo của nàng lại.

"Làm sao vậy?" Phù Nam quay người lại, chuyên chú nhìn hắn, tựa như đang dỗ một đứa trẻ, đôi mắt nàng chớp chớp, tản ra ý cười xán lạn.

"Ngươi sẽ bên cạnh mọi vật sống ngươi nhặt được cho đến khi bọn hắn chết?" Hắn dùng ngôn ngữ tay hỏi Phù Nam một câu không đầu không đuôi như thế.

"Đúng vậy." Phù Nam nghiêng nghiêng đầu, nụ cười tươi tắn tắm trong ánh ban mai.

"Ta?" Hắn hỏi.

"Bao gồm cả ngươi." Ánh mắt Phù Nam rơi vào gương mặt tuấn tú quỷ dị của hắn.

"Nó?" Đầu ngón tay của hắn mò lên mấy cái gai của nhện xương —— Phù Nam không chú ý tới chi tiết rằng, con nhện khát máu này không mảy may hứng thú với hắn.

"Bao gồm cả nó." Phù Nam nói.

Nhện xương và A Tùng, đối với nàng mà nói không có gì khác nhau.

"Đi sớm về sớm." Hắn nói.


"Được." Phù Nam lại bắt đầu một ngày lượm nhặt.

Hôm nay nàng thu hoạch tương đối khá, nàng nhặt về một viên ngọc bội, chất ngọc cũng không tệ lắm.

Mấy ngày nữa, liền có thể đến chợ đen bán đồ, cũng giống như việc cứu nhện xương, Phù Nam cũng đã sớm tính toán rõ ràng cho thương thế của A Tùng, cổ họng của hắn tạm thời khó mà chữa khỏi, cũng không phải nàng không biết cách trị, mà bởi vì những dược liệu để chữa cho hắn chỉ có ở thượng tầng của Ma Vực.

Bù lại, nàng biết biện pháp trị cho chân trái của hắn, cần có dược liệu nối kinh mạch loại tốt nhất, thứ đó đắt đỏ, Phù Nam dự định bán Huyết Tinh đai lưng, đổi lấy tiền mua thuốc cho A Tùng.

Nàng cũng không vội gom tiền, dù sao tiên sinh cũng thành một bộ xương trắng rồi, về cố hương sớm hay muộn cũng giống nhau.

Phù Nam vừa đi vừa nghĩ, bước chân giẫm lên tuyết mềm tạo thành mấy dấu sâu.

Nhưng, ở nơi cách nhà không xa, Phù Nam cảm thấy mũi chân mình đạp lên thứ gì cứng cứng, dưới tuyết lộ ra một ít gai nhọn màu đen.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận