Yên tâm tạm thời qua đi, trong khi chờ đợi, tôi cũng từ từ bắt đầu nóng nảy.
Mà sắc trời cũng rất nhanh đã tối xuống, cách thời gian hẹn còn không tới hai tiếng.
Tôi không nói cho Tiểu La và Hiểu Nhã biết chuyện đã xảy ra, dù thế nào đi nữa bọn họ cũng không giúp được gì, biết những chuyện này cũng chỉ càng thêm phiền não mà thôi. Lúc Tào Tử Minh dẫn tôi ra ngoài, Tiểu La và Hiểu Nhã còn tưởng rằng anh ta dẫn tôi ra ngoài hẹn hò, sắc mặt tràn đầy chế nhạo kèm theo một chút bất mãn vì bị ném lại.
Tào Tử Minh cũng không nói cho tôi biết kế hoạch của anh, tôi tin tưởng trong lòng anh đã có dự tính, nên cũng không hỏi tới.
Chiếc xe hơi màu đen quen thuộc chậm rãi chở chúng tôi rời khỏi biệt thự, đi lên một con đường tôi không quá quen thuộc. Xe lái một lúc lâu, xuyên qua đường phố phồn hoa, bên ngoài từ từ vắng vẻ dần, bất luận là người hay là xe, cũng dần dần không thấy nữa. Đi xuyên qua trong bóng đêm hun hút, mãi cho đến một khoảng đất trống lớn, chiếc xe này mới chậm rãi chậm lại, cuối cùng ngừng lại ở một cái kho hàng lớn.
Sau khi đi theo Tào Tử Minh xuống xe, tôi nhìn thấy mấy chiếc xe vốn đi cùng chúng tôi phía sau cũng dừng lại, những người đàn ông mặc áo đen đồng phục của Hắc bang nối đuôi nhau bước ra ngoài cửa xe, ước chừng có hai mươi mấy, tạo thành vòng tròn bảo vệ bao quanh chúng tôi.
Trước mắt là một kho hàng to lớn, mặc dù lúc này sắc trời đã tối đen, nhưng trăng trên cao vẫn tỏa ánh sáng dìu dịu đủ cho tôi nhìn thấy rõ ràng, ngoại trừ đám người chúng tôi ra, nhìn khắp xung quanh, cũng không thấy bất cứ bóng dáng của người nào.
Bây giờ, thời gian cũng không sai nhiều lắm? Nếu vậy thì Thần thiếu đâu?
Nhưng tôi cũng không nói ra nghi ngờ của tôi, chỉ yên lặng theo sát bên cạnh Tào Tử Minh.
Kho hàng này không trống trải như trong tưởng tượng của tôi, những cái thùng để lung tung không biết đựng cái gì, ngay giữa kho hàng chừa lại một mảnh đất trống. Mà cho đến khi vào cửa, tôi mới biết thì ra kho hàng này không chỉ có một cửa, ở phía xa kia còn có một cánh cửa khác. Khi chúng tôi đi tới trên mảnh đất trống, thì cánh cửa kia cũng được mở ra, một đám người xuất hiện trong tầm mắt của chúng tôi, mà dẫn đầu chính là Thần thiếu!
Thoáng chốc, đáy lòng của tôi liền dâng lên cảm xúc mãnh liệt, mắt nhìn chằm chằm vào Thần thiếu, hận không thể xé anh ta ra làm trăm mảnh.
"Hiểu Lâm." Thần thiếu dẫn người đi đến cách chúng tôi khoản hai mét thì đứng lại, nghiêng đầu nhìn tôi, lông mày đuôi mắt đều là ý cười dịu dàng, anh ta giống như không nhìn thấy Tào Tử Minh, cũng không nhìn thấy đám người chung quanh, dường như trong mắt anh ta chỉ có một mình tôi.
"Thần thiếu!"
Trong nháy mắt tôi liền đè nén tức giận đang muốn bộc phát ra, tôi gần như không muốn để ý đến tất cả mà xông lên đánh cho anh ta một trận. Nhưng tôi bước được nửa bước, Tào Tử Minh chợt nắm chặt tay của tôi kéo lại, để tôi lấy lại tỉnh táo.
Hít sâu một hơi, tôi xoay tầm mắt, không muốn tiếp tục nhìn khuôn mặt của Thần thiếu khiến tôi muốn nôn mửa. Nhưng tầm mắt vừa chuyển, tôi liền thấy được Linh Linh bị trói đứng ở trong đám người. Cô ấy đang ở sau lưng Thần thiếu, bởi vì lúc nãy lực chú ý của tôi hoàn toàn bị Thần thiếu hấp dẫn, cho nên hiện tại mới nhìn thấy cô ấy bị trói, trong miệng Linh Linh còn bị nhét một miếng vải.
"Linh Linh!" Tôi nắm ngược lại tay của Tào Tử Minh thật chặt, cố gắng đè nén cảm xúc kích động, chỉ nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn đang hoảng loạn của Linh Linh.
"Hiểu Lâm, chị em tốt của em ở nơi này của tôi, không phải em tới đây vì muốn ở cùng cô ấy sao?" Thần thiếu nhìn chằm chặp vào hai bàn tay đang đan chặt vào nhau của tôi và Tào Tử Minh, ánh mắt sắc bén giống như lưỡi dao.
Chị em tốt?...... Sao chị em tốt của tôi lại chỉ có một chứ?
Tôi lạnh lùng nhìn về phía Thần thiếu, trong mắt tràn đầy hận ý.
"Viên Diệc Thần, anh mới vừa nhận lấy Thiên Long hội, tôi nghĩ anh không vừa phải chỉnh đốn bên tron còn có thêm một kẻ địch bên ngoài nữa chứ?" Tào Tử Minh lấy ánh mắt ý bảo tôi giao tất cả cho anh, sau đó chuyển sang Thần thiếu, từ từ mở miệng.
"Ồ, không ngờ Tào tiên sinh lại hiểu rõ nội bộ của Thiên Long hội như vậy —— cũng đúng, dù sao Thiên Long hội chúng tôi cũng trên cơ Hắc bang, Hắc bang muốn sống, còn phải dựa vào thiên kim của thị trưởng nói tốt giúp đấy." Rốt cuộc Thần thiếu dời tầm mắt khỏi người tôi, hơi nhếch lên khóe môi, khinh thường nhìn về phía Tào Tử Minh.
"Giao thiệp cũng là một loại thực lực." Tào Tử Minh sóng nước chẳng xao nói.
Nói thật hay!
Cho dù giờ phút này tình huống không đúng, tôi vẫn không nhịn được muốn khen một tiếng hay. Mặc dù Thần thiếu đáng sợ biến thái, nhưng cuối cùng cũng chỉ là tên nhóc chừng hai mươi tuổi đầu mà thôi, cùng Tào Tử Minh cái này hai mươi bảy hai mươi tám thành thục thanh niên cũng không phải so, trên khí thế thật thua xa.
Không biết có phải Thần thiếu không nói lời nào nghĩa là đồng ý hay không, anh ta trầm mặc nhìn chằm chằm Tào Tử Minh một lát, lại chuyển tầm mắt đến trên người tôi, nhìn tôi rồi chậm rãi nói: "Hiểu Lâm, để không phát sinh một trận chiến đẫm máu không nên có, có phải em nên làm chút gì đó hay không?"
Làm cái gì? Không, tôi sẽ không làm bất kỳ hành động nào không hợp thời điểm.
Tôi nghiêng đầu nhìn Tào Tử Minh, chờ đợi ý của anh. Thái độ của Tào Tử Minh vẫn luôn trấn định mà lạnh nhạt, chỉ cầm chặt lòng bàn tay của tôi, tầm mắt vẫn nhìn về phía Thần thiếu: "Thân là thủ lĩnh đương thời của Thiên Long hội, Viên đại thiếu, anh chắc chắn muốn chúng ta là kẻ địch sao?"
Nhất thời vẻ mặt của Thần thiếu trở nên tối tăm, tầm mắt dừng lại ở trên người tôi chốc lát, một khắc kia, tôi gần như cho là anh ta muốn ngọc nát đá tan (ý nói muốn hai bên đều tổn hại). Đang căng thẳng thì anh ta chợt nâng khóe môi lên, phất tay với người ở sau lưng: "Thả người!"
Thủ hạ của anh ta nghe lệnh, không do dự một giây, lấy miếng vải đang chặn miệng Linh Linh xuống, cởi dây trói buộc hai tay của Linh Linh, dùng một tay đẩy cô ấy về phía bọn tôi.
Tôi mừng rỡ, cố gắng kiềm chế, cho đến khi Linh Linh đi tới trước chúng tôi khoản một mét, tôi mới xông lên kéo Linh Linh lại, dẫn cô ấy vào nơi an toàn.
"Linh Linh, cậu không sao chứ?" Trước tiên tôi quan sát cơ thể Linh Linh từ trên xuống dưới, không phát hiện vết thương nào, nhưng vẫn không yên lòng hỏi.
"Tớ không sao." Linh Linh lắc đầu, khẽ cúi đầu, giọng nói có chút nặng nề giống như phát ra từ bông vải: "Rất xin lỗi......"
Xin lỗi? Tôi sững sờ, ngay sau đó nghĩ đến Dương Dương, trong lòng liền đau xót nói: "Không, đây hoàn toàn không phải là lỗi của cậu, đều là do tớ......"
Vậy mà, lời của tôi lại bị Linh Linh cắt đứt. Không biết từ đâu, cô ấy lấy ra một con dao, để ngang trên cổ của tôi, một cái tay khác thì lôi kéo cánh tay của tôi, sức lực không giống bình thường, bóp tôi đau đến chết lặng.
"Linh...... Linh?" Tôi mờ mịt trừng lớn mắt, không dám tin nhìn cô. Nhưng cô lại tránh ánh mắt của tôi, lôi kéo tôi lui về phía sau, phương hướng rõ ràng là về phía Thần thiếu bên kia!
Tôi thậm chí thấy được biểu tình đắc ý trên mặt Thần thiếu!
Rốt cuộc là...... Chuyện gì đang xảy ra?
"Linh Linh ngoan." Thần thiếu cười híp mắt nhìn chúng tôi, mở miệng khen.
Tôi đứng ở góc độ này, có thể thấy gương mặt đầy hận ý của Linh Linh liếc Thần thiếu một cái, toàn thân cứng đờ dắt tôi đi về phía anh ta.
Tôi lập tức hiểu ra, Linh Linh nhất định đã bị Thần thiếu uy hiếp, cho nên không thể không làm ra chuyện như vậy. Tôi cũng sớm biết, chuyện Thần thiếu này thích làm nhất chính là dùng người thân bạn bè của người khác để bức đối phương đi vào khuôn khổ.
Lúc này, rốt cuộc tôi cũng thở phào nhẹ nhõm vì sự khác thường của Linh Linh. Cũng may, cô ấy chỉ vì bị uy hiếp mới không thể không làm ra chuyện phản bội tình bạn giữa chúng tôi, tất cả mọi chuyện đều là lỗi của Thần thiếu!
Tôi trở tay lôi kéo Linh Linh, chống lại ánh mắt tránh né của cô ấy, mím chặc miệng nói: "Xin lỗi Linh Linh, tớ đã hại cậu lọt vào tình cảnh đáng sợ như vậy."
Tôi nghĩ đến rất nhiều lý do để thuyết phục chính mình rằng mọi chuyện chẳng có quan hệ gì tới tôi, tôi muốn nhắm mắt lại giả bộ như tất cả mọi chuyện đều chưa từng xảy ra. Nhưng tôi có trốn tránh thì cũng chỉ là lừa mình dối người mà thôi, nên tất cả đều sẽ liên tục xảy ra, không lưu tình chút nào.
"Y Y, tớ......" Cô hoảng sợ cúi đầu, cà lăm nói không lên một câu hoàn chỉnh.
Tôi chợt tỉnh táo, trong nháy mắt tràn đầy ý chí chiến đấu. Lay tay của Linh Linh, ngăn lại lời nói của cô..., ta thấy con dao trên tay cô ấy vẫn còn run rẩy, lôi kéo Linh Linh đứng lại khoảng trống giữa hai nhóm người, ngửa đầu khiêu khích nhìn về phía Thần thiếu: "Thần thiếu, anh trừ biết làm những chuyện hạ lưu bẩn thiểu này, thì còn biết làm cái gì nữa?"
Vẻ mặt đang dương dương đắc ý của Thần thiếu liền ngưng lại, sắc mặt của anh ta chợt trầm xuống: "Nếu như không phải là em ép buộc tôi, thì sao tôi có thể nhẫn tổn thương em chứ?"
"Anh nói láo!" Tôi tức giận nói: "Tôi ép buộc anh cái gì? Là tôi chỉa súng vào đầu anh, hay là cầm dao kề vào cổ của anh hả?"
Hiện tại người uy hiếp cầm dao kề vào tôi chính là anh ta!
Nhưng không ngờ chính là, hình như Thần thiếu còn kích động hơn cả tôi: "Ồ, Hiểu Lâm! Em năm lần bảy lượt nói láo gạt tôi, lại liên tục muốn rời khỏi tôi, như thế không phải là ép buộc tôi sao?"
"Tôi không phải là vật sở hữu của anh, tại sao không thể tùy ý rời đi chứ?" Tôi cười lạnh: "Ở bên cạnh anh, cho tới bây giờ tôi chỉ cảm thấy sợ, tại sao không thể rời đi?"
"Chỉ cần em trở lại bên cạnh tôi, tôi sẽ đối xử với em rất tốt, sẽ không có bất kỳ sợ hãi nào!" Thần thiếu giống như một thiếu niên đang chìm vào mối tình đầu, vẻ mặt thiết tha chân thành.
Trong nháy mắt đó, tôi có một chút xúc động, nhưng trong đầu tôi chợt thoáng qua giọng nói và nụ cười của Dương Dương, ngay lúc đó tôi liền dứt khoát, lạnh lùng mà nói: "Tôi không thích anh, tại sao muốn ở bên cạnh anh chứ?"
Tôi thề, tôi sẽ không để cho Thần thiếu được sống tốt. Coi như không gây thương tổn cho thân thể của anh ta được, thì tôi cũng muốn tận tình hành hạ anh ta ở mặt tinh thần. Nếu anh ta thật sự thích tôi đúng như anh ta biểu hiện ra, thì...... Tôi thờ ơ đối với tình cảm của anh ta, chính là đả kích tốt nhất!
Khi nói đến đây, tôi cô gắng để cho vẻ mặt mình có vẻ vô tội, ánh mắt lại nhìn chằm chằm Thần thiếu, không buông tha một biểu tình nào trên khuôn mặt anh ta.
Tôi vừa dứt lời, sắc mặt Thần thiếu chợt trở nên tái nhợt, mơ hồ có một hơi thở lạnh lẽo đang dâng lên, giống như là tuyệt vọng, khắp người đều là tử khí.
Đáy lòng của tôi liền thoải mái hơn. Người làm chuyện ác phải có ác báo, chuyện anh ta làm đối với Dương Dương, làm sao tôi có thể để cho anh ta sống tốt hơn được? Tôi không phải Thánh mẫu, tôi sẽ không tha thứ cho anh ta.
Thần thiếu há miệng, giống như muốn nói gì, trong đôi mắt xinh đẹp giống như dâng lên một tầng hơi nước không tiêu tan.
Đáy lòng có một chút tự trách mà đau đớn nhìn người trước mắt đến mất hồn giống như không hề đau đớn nữa vậy, tôi giống như đang thưởng thức một vở kịch bình thường nhìn vẻ mặt của Thần thiếu, cảm giác muốn trả thù bắt đầu dâng lên trong lòng.
"Bốp bốp!"
Vậy mà, ngay lúc chúng tôi đang giằng co, chợt có tiếng vỗ tay truyền đến, ngay sau đó, một giọng nói khàn khàn của đàn ông vang lên.
"Đúng là nước chảy cố ý, hoa rơi vô tình!"
Tôi bỗng giật mình kinh ngạc, nhìn thấy một người đàn ông cao to tuổi chừng bốn mươi chậm rãi thong thả bước ra từ phía sau Container. Đó là một người đàn ông có làn da ngăm đen, vẻ mặt dữ tợn, ngay lúc hai phe chúng tôi đang giằng co căng thẳng lại có thể nhàn nhã tản bộ, giống như nắm chắc phần thắng.
Chuyện này...... là thế nào?