Lâm Nam Tích quỳ cũng không được, đứng cũng không xong, bỗng nhiên nhớ tới tiểu Thái Tử trog lén lút bị người gọi là Thái Tử câm, ba tuổi năm ấy, bị bệnh nặng một trận, hư mất giọng nói, không còn nói chuyện được nữa.
Những người khác đều cảm thấy Lý Kính Du không có khả năng bước lên ngôi vị hoàng đế, bởi vì hoàng đế không thể nào là do một người câm đảm đương được, còn bị Quý phi xếp người vào bên cạnh, ngăn cản tiểu Thái Tử gặp mặt hoàng đế.
Lâm Nam Tích cười nói: “Tham kiến Thái Tử điện hạ, điện hạ đây là muốn đi gặp Hoàng Thượng sao?”
Tiểu Thái Tử gật đầu.
Bà vú vội vàng lên tiếng nhắc nhở: “Điện hạ, Hoàng Thượng rất bận, chúng ta về trước đi, trở về bà vú sẽ làm ăn ngon cho ngài.
”
Bà vú nói xong liền muốn mạnh mẽ ôm tiểu Thái Tử đi.
Lâm Nam Tích nhìn thấy tiểu Thái Tử nhíu mày, đùi của mình cũng bị ôm chặt hơn nữa.
Lâm Nam Tích:【Không thể nào, cẩu hoàng đến không phải loại người ngay cả con mình cũng không gặp.
】
Lâm Nam Tích liền có chút mềm lòng nói: “Cách thời gian thượng triều vẫn còn sớm, lúc này Hoàng Thượng hẳn là có thời gian gặp điện hạ.
”
Tiểu Thái Tử nghe vậy, hai mắt sáng ngời, nắm tay Lâm Nam Tích muốn đi.
Bà vú lặp tức nói: “Tên tiểu thái giám này, sao dám chống đối Thái Tử?”
Lâm Nam Tích kinh ngạc nói: “Điện hạ đều đã tới đây, nào có đạo lý không đi vào thông truyền một tiếng, lỡ như Hoàng Thượng trách tội xuống, ai cũng gánh không nổi.
”
Bà vú nghe thấy vậy, sắc mặt liền thay đổi, chỉ có thể từ bỏ, tùy ý Lâm Nam Tích dẫn tiểu Thái Tử đến Tử Thần Điện.
Tử Thần Điện!
Lý Thừa Tiển mới vừa thay quần áo xong, liền nhìn thấy Lâm Nam Tích dẫn một đứa trẻ tiến vào, có chút kinh ngạc.
Nhìn kỹ mới thấy, đây không phải là con trai của hắn sao?
Lý Thừa Tiển duỗi tay kéo tiểu Thái Tử đến trước người: “Du Nhi, sao hôm nay lại dậy sớm như vậy? Để phụ hoàng nhìn xem, ngươi có cao lên chút nào không.
”
Lý Kính Du rất phối hợp mà đứng thẳng thân thể cho Lý Thừa Tiển đo.
Trên đỉnh đầu rơi xuống một bàn tay to ấm áp, nhóc không hề keo kiệt mà lộ ra ý cười.
Tiểu Thái Tử lớn lên rất đẹp, toàn bộ người trog Tử Thần Điện đều lộ ra ý cười, càng đừng nói đến Lý Thừa Tiển, lập tức ôm tiểu Thái Tử đến trên đùi trêu đùa.
Nhìn gương mặt non nớt của tiểu Thái Tử, Lý Thừa Tiển lặng lẽ thở dài.
Hắn nhớ rõ khi còn nhỏ đứa bé này còn nói chuyện rất nhanh nhẹn, không hiểu sao hiện tại lại không chịu mở miệng.
Kêu người của Thái Y Viện trị liệu cũng nói thân thể không có vấn đề gì.
Vậy rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu đây?
Lý Thừa Tiển cảm thấy đời này chuyện làm hắn suy sụp nhất chính là con trai không chịu mở miệng nói chuyện.
Lâm Nam Tích nhìn hình ảnh hai cha con hoà thuận vui vẻ, trog lòng cũng thấy ấm áp.
Bên tai đột nhiên vang lên một đạo âm thanh thở dài, hắn ngẩng đầu lên xem, liền nhìn thấy hai mắt Uông Đức Hải đỏ bừng nhìn tiểu Thái Tử.
Lâm Nam Tích:【A, nếu……】
【Nếu những người này biết được tiểu Thái Tử không chịu mở miệng nói chuyện là do ngại ồn, có khi nào kinh rớt cằm không.
】