Ta Bị Hoàng Đế Nghe Thấy Tiếng Lòng


Lý Thừa Tiển ho nhẹ một tiếng nói: “Trong cung có đồ vật bị mất, trẫm không tiện tự mình đi xem xét, Quý phi, nàng thay trẫm đến giường đệm của Tần tướng quân xem xét đi.



Tuy rằng Tần Quý phi cảm thấy khó hiểu, nhưng vẫn làm theo.


Lâm Nam Tích:【!】

【Biện pháp này hay thật nha!】

Tần Quý phi đứng dậy xốc lên bức màn giường của Tần Phóng, không có chú ý tới sắc mặt của Tần Phóng đã trở nên thấp thỏm bất an.


Tần Y Lan xốc lên chăn, cái gì cũng không có, đang muốn mở ra gối đầu, bỗng nhiên bên cạnh nổi lên một trận gió, Tần Phóng nhanh chóng xông lên, giành trước đem đồ vật dưới gối đầu nhét vào trong ngực.


Tần Y Lan: “Ca, huynh làm gì vậy?

Sắc mặt Tần Phóng đỏ bừng.


“Đây là quần áo lót, không tiện để nương nương nhìn thấy.



Tuy rằng động tác của Tần Phóng rất nhanh, nhưng cũng đủ để Tần Y Lan thấy rõ đó là thứ gì.


Lúc mới vào cung, Tần Y Lan một quý nữ kiêu căng xuất thân phủ tướng quân vì lấy lòng Lý Thừa Tiển, đã học theo thê tử nhà bình người vì trượng phu làm giày vớ, cố ý làm một đôi vớ lụa thêu Long Hành Cửu Thiên.



Tần Y Lan có thể liếc mắt một cái liền nhận ra tới, là bởi vì đôi vớ kia thật sự…… rất xấu.


Tần Y Lan ngây người tại chỗ hai giây: “Đây không phải là……”

Lâm Nam Tích:【Oa!】

Hắn vội vàng nhìn sang Tần tướng quân, liền nhìn thấy thần sắc Tần Phóng hoảng loạn, cằm bỗng nhiên căng chặt, ánh mắt mơ hồ không rõ, đối diện với ánh mắt của Tần Y Lan, khẩn trương liếm liếm môi dưới: “Muội muội, đây là trước khi xuất giá muội làm cho ta, muội quên rồi sao?”

Tiếng nói vừa dứt, mấy đạo tầm mắt đều nhất trí tập trung trên người Tần Phóng.


Trên mặt Tần Y Lan lộ ra biểu tình “Ca, huynh điên rồi đúng không”.


Lý Thừa Tiển càng là cao thâm khó đoán.


Tiếng lòng của Lâm Nam Tích cũng sâu kín:【Đâu có muội muội nhà nào lại làm vớ thêu Kim Long cho ca ca?】

【Đây là ngại danh hiệu Quý phi chưa đủ cao sao?】

【Hay là ngại trong nhà chưa đủ quyền cao chức trọng?】

【Hoặc là ngại thân thích chín tộc quá phiền?】

Trong mắt Lý Thừa Tiển hàm chứa phẫn nộ, chỉ tay nói: “Đi, lấy ra đây!”

Lâm Nam Tích bị chỉ, đành phải tiến lên căng da đầu đối Tần Phóng nói: “Đại tướng quân, đắc tội.




Bởi vì vớ đang ở trong ngực Tần Phóng.


Nhưng Lâm Nam Tích lại có thói ở sạch.


【A a a a a a! Đôi vớ kia đều đã lâu như vậy không có giặt sạch, ta thật sự không muốn chạm vào chút nào!】

Lâm Nam Tích đang rối rắm, không để ý sau lưng, ánh mắt của Lý Thừa Tiển đã thay đổi.


Lý Thừa Tiển cảm thấy rất vớ vẩn.


Một tiểu thái giám cũng dám ghét bỏ hắn.

Tuy rằng hắn cũng không muốn chạm vào, nhưng hắn là hoàng đế.


Lý Thừa Tiển bỗng nhiên nhớ lại, ngày thường tiểu thái giám này xác thật rất thích sạch sẽ, quần áo luôn là chỉnh tề sạch sẽ, sau khi làm việc còn rất thích dùng khăn lau tay.


Lý Thừa Tiển có chút không vui, nhìn chằm chằm bóng lưng Lâm Nam Tích thúc giục: “Còn thất thần làm gì?”

Lâm Nam Tích chỉ có thể căng da đầu từ trong ngực Tần Phóng rút ra cặp vớ kia.


Tuy rằng vớ có hơi cũ, hình thêu hơi chói mắt chút, nhưng vẫn có thể nhận ra phía trên thêu chính là rồng.


Trong phủ thần tử cất giấu đồ vật có liên quan đến rồng, chính là tối kỵ.

Tần Phóng “Bùm” một tiếng quỳ xuống: “Hoàng Thượng tha mạng!”

Mặt già của Uông Đức Hải cũng đỏ lên.


A, này, này, thật không ngờ, đại tướng quân lại là người như vậy.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận