Ta Bị Lừa Hôn!!! FULL


Linh Duyệt cười nói: "Bà ơi, con còn tòa nhà gạch vỡ ngài muốn không?"
Bà lão bị chọc cười, " Con không sợ bà ăn vạ ư?"
Linh Duyệt đỡ bà vào phòng khách, "Bà đâu phải người như vậy."
Bà lão đầu bạc trắng, đi đứng lưu loát, tính tình khá tốt còn mặt mũi thì hiền lành, "Con nhỏ vậy mà biết xem tướng sao?"
Linh Duyệt cười nói: "Con đâu có xem tướng, chỉ là phương pháp riêng biết ngài không phải loại người lòng dạ đen tối."
Vương Sao đi đỗ xe nên lúc này bắt kịp cậu, nhận ra bà lão bèn vui mừng nói: "Cô Lưu? Ngài là côLưu Giai Trăn đúng chứ?"
Vương Sao kích động nói: "Linh Duyệt, đây là cô Lưu, người hát rất nhiều bài dân ca quen thuộc.

Từng trải qua rất nhiều Gala lễ hội mùa xuân và là người cùng thời với cha mẹ chúng ta, đại minh tinh chạm tay là phỏng."
Linh Duyệt vội vã xin lỗi: "Thật xin lỗi cô Lưu, lúc nãy con liên tục gọi ngài là bà."
"Kêu bà ổn lắm, kêu bà nghe nó thân thiết nên con cứ kêu bà là bà Lưu đi." Lưu Gia Trăn cười mặt mày hớn hở, hào hứng nói: "Hiện tại còn có người nhận ra bà khiến bà hạnh phúc lắm."
Ở thời đại này, thế hệ trẻ đều thích những ngôi sao thần tượng còn mấy người nghệ sĩ già như bọn họ thì ít ai biết đến, Lưu Giai Trăn là một trong số đó.

Ngay lúc đó, một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi chạy ra khỏi thang máy.

Ông ta mặc âu phục, đeo mắt kiếng, ăn mặc lịch sự nho nhã nên cảm giác chạy trốn trôi đi.

Khi nhìn thấy bà lão, ông ta thở phào nhẹ nhõm sốt ruột chạy tới, "Cám ơn hai vị đã đưa cô Lưu đến, tôi tên Đường Hi."
Vương Sao vui mừng nói: "Ồ, tối nay ở đây, Linh Duyệt, bản nhạc lúc cậu hát ở vòng chung kết > Chính là do thầy Đường viết đấy."
Đường Hi nghe tên Linh Duyệt bèn dời sự chú ý sang người cậu, ông đỡ Lưu Giai Trăn gật đầu với cậu, "Chào cậu."
Linh Duyệt nhanh chóng khom người cảm kích nói: "Cám ơn thầy Đường vì đã cho con hát bài đó thế nên mới có thể giành lấy thứ hạng tốt, công lao bài hát chiếm hơn phân nửa."
Thật ra khi Ngô Cẩm Vinh mua bài hát này phải mất rất nhiều nỗ lực vì chả ai muốn đem ca khúc mình tốn công sáng tác cho thí sinh đang tham gia cuộc thi hát cả.

Huống hồ Đường Hi cũng chả phải hạng vô danh, ông giỏi viết các bài hát tình ca nồng cháy, bản thân có thể tự hát còn có mấy bản nhạc rất vang danh.

Cuối cùng bán cho Ngô Cẩm Vinh vì nghe thấy giọng hát cậu, ông nhận ra giọng cậu thích hợp, hơn nữa giá Ngô Cẩm Vinh mua hợp ý ông nên ông ngần ngại mãi mới chịu cho Linh Duyệt hát ca khúc này.

Kết quả, Linh Duyệt dùng giọng ca trong trẻo của mình hát ca khúc rồi nổi tiếng luôn.

Mọi người đều thích nghe mình được tán dương.

Thái độ Linh Duyệt khiêm tốn khiến hảo cảm của Đường Hi tăng gấp bội lần.

Bên cạnh đó, Linh Duyệt còn lịch sự đỡ cô của ông nên nụ cười trên mặt Đường Hi càng thêm chân thành, "Cậu khách khí quá.

Điều kiện bản thân cậu tốt, lại chăm chỉ nên cậu xứng đáng giành được hạng nhất."
Linh Duyệt khôn khéo lần nữa cảm tạ, "Cám ơn thầy Đường đã khen ngợi."
Linh Duyệt nhớ kỹ lời cha dạy dỗ, không khiêm tốn sẽ đi không dài và không học được gì.

Bất luận đối phương là người hay yêu, miễn đối phương thật sự có bản lĩnh thì Linh Duyệt lập tức tôn kính đối phương.

Bà Lưu càng hài lòng hơn về Linh Duyệt khi nhìn màn này, "Thật hiếm thanh niên nào có được tấm lòng như thế.

Hai người nên hợp tác nhiều hơn trong tương lai."
Những lời bà lão nói chẳng thể nghi ngờ là đang bắc cầu cho cậu.

Trong tương lai, con đường ca hát của Linh Duyệt sẽ càng thuận lợi nếu được hát các ca khúc do Đường hi sáng tác.

Vương Sao ngạc nhiên mừng rỡ hướng Linh Duyệt nháy mắt, vận khí tốt ghê, tùy tiện đỡ một bà lão cũng có thể khiến họ giúp mình lót đường.

Linh Duyệt ưỡn ngực, đây chính là phúc lợi của thanh niên "Năm bài giảng, bốn vẻ đẹp, và ba tình yêu" [1] tốt.

( Xoài: một hoạt động quần chúng do Trung Quốc khởi xướng dưới sự hướng dẫn của Đảng Cộng sản Trung Quốc trong giai đoạn lịch sử mới.)
Nhờ nhân viên dẫn đường mà bốn người cùng nhau đi vào hậu trường bữa tiệc.

Linh Duyệt chỉ có một cơ hội tập diễn, chưa kịp hóa trang nên cậu tạm biệt hai thầy cô rồi đi luyện tập.

Lúc trở lại Đường Hi không ở đây, bà lão bày mấy túi trái cây bên cạnh thấy Linh Duyệt quay về bèn cười ngoắc cậu, "Tới ăn trái cây nào."
"Cám ơn bà Lưu, cháu không ăn..."
Linh Duyệt chưa dứt lời thì bà lão đã nhanh nhẹn nhét vào tay Linh Duyệt một quả cam, hiền hòa nói: "Ăn đi, tiểu Đường hiếu thuận để quản lý mua cho bà nhiều quá, sao bà ăn hết được?"
Thịnh tình khó chối từ, Linh Duyệt cười chúm chím nhận lấy bèn lột ra thử một miếng, ánh mắt sáng lên, ngọt cực kỳ.

Linh Duyệt suy nghĩ trong lòng sau khi ăn xong quả cam, lớn tuổi vậy rồi tại sao còn phải lên sân khấu biểu diễn?
Bà Lưu đột nhiên bật cười, "Con đứa nhỏ này, suy nghĩ cái gì trong lòng đều hiện hết lên trên mặt.

Con tò mò vì sao bà lớn tuổi còn lên sân khấu biểu diễn? Đội ngũ chương trình không đưa tiền thì bà có mưu đồ gì?"
Linh Duyêt bội phục gật đầu, gừng càng già càng cay ý chỉ người giống như bà Lưu đây!
Bà lão lại nhét thêm vài trái măng cụt cho Linh Duyệt bèn chậm rãi nói: "Bây giờ bà ngưng biểu diễn lấy tiền chỉ giữ chút khí mòn này để biểu diễn từ thiện.

Con người mà, dù gì cũng cần có một phần trách nhiệm và đạo đức nghề nghiệp.

Làm nghệ sĩ càng phải có đạo đức nghệ sĩ vì nhiều người biết đến chúng ta, chúng ta lấy mình làm quy tắc, tuyên truyền nhiều lợi ích cho cộng đồng, điều đó có hiệu quả hơn không? "
Linh Duyệt bái phục gật đầu, "Vâng."
Khi Đường Hi quay lại thì nghe cô ông cùng Linh Duyệt nói về điều này bèn bất đắc dĩ bày tỏ: "Sao ngài cứ lải nhải cái đấy?"
Bà lão cố chấp, "Càng trẻ thì càng phải thấm nhuần tư tưởng này."
Linh Duyệt giúp giảng hòa, "Bà Lưu nói rất có lý, con được lợi không ít, đã nhớ kỹ rồi."
Đường Hi cười một tiếng, "Lúc cậu tập diễn bài > tôi có đứng nghe.

Cậu hát hay lắm, hát còn hay hơn Mạnh Tử Toàn nhiều."
Mạnh Tử Toàn là ca sĩ gốc của bài hát này, vì hắn không tới nên đêm nay Linh Duyệt mới có cơ hội đứng đây hát.

Người mới như cậu sao so sánh được với ca sĩ đã ra mắt vài năm, không khéo sẽ đắc tội người ta.

Linh Duyệt mau mau đứng lên, "Thầy Đường quá khen, con cần phải học hỏi thêm nhiều thứ."
Đường Hi cười nói: "Cậu đâu cần khiêm nhường như vậy, tôi viết bài hát đấy nên tôi biết ai hợp hơn ai."
Mắt Linh Duyệt đầy sự thán phục, thầy Đường thật có trình độ, đến lời bài hát viết cũng đẹp, nhìn thấy trăng sẽ nói lũ tháng tài vân, lãng trăng thanh phong [2].

Loại yêu quái tốt nghiệp trường tư thục như cậu nhìn thấy trăng sáng chỉ biết nói tốt ghê tròn như bánh trung thu.

Cuộc đời cậu đã định sẵn không thể làm nhạc sĩ.

(Xoài nôm na là: Mây điêu khắc xén mất trăng tròn, trăng thanh gió mát)
Linh Duyệt là người mở màn còn hai thầy cô được sắp xếp biểu diễn cuối cùng trong buổi dạ tiệc.

Hai tiết mục cách nhau quá xa nên Linh Duyệt không thể đợi đến khi kết thúc để trò chuyện với hai người.

Biểu diễn xong thì đã chín giờ tối, Linh Duyệt cùng hai thầy cô nói lời tạm biệt, trước khi rời đi cậu làm hoàn mỹ các lễ nghĩa.

Cuối cùng bà lão rất thời thượng hỏi Linh Duyệt có thể thêm bạn tốt hay không?
Linh Duyệt vội vàng thêm bà vào còn đặt chú thích bà Lưu ca sĩ báu vật quốc gia.

Bà lão nhìn đến cao hứng bèn bảo Linh Duyệt: "Giọng hát con vô cùng hay, thiên phú cũng tốt.

Nếu lúc hát cần giúp đỡ cứ tới tìm bà, bà dạy cho con vài kỹ thuật thanh nhạc."
Linh Duyệt biết ơn cúi người, có thể cậu sẽ cần bà giúp.

"Cám ơn bà Lưu!"
Sau khi ra ngoài Vương Sao hào hứng nói: "Một mối quan hệ tốt đẹp được hình thành trong buổi tối hôm nay.

Cô Lưu tình nguyện chỉ bảo ca sĩ, ở giới giải trí đã có nhiều người nhận sự chỉ bảo của bà.

Bà thu nhận sáu học trò, Đường Hi tính là một người trong số đó, mai sau đâu chỉ cô Lưu mà hợp tác với Đường Hi cũng sẽ thuận lợi hơn."
Linh Duyệt chưa hiểu hỏi: "Buổi trò chuyện đó có tác dụng ư?"
"Đương nhiên là có tác dụng rồi.

Vòng giải trí lớn đến thế, ai biết lúc nào mới có cơ hội hợp tác nên rõ ràng là bà lão thích cậu.

Bây giờ cậu thăng cấp thành sát thủ bà bà!" Vương Sao hăng hái báo tin cho Ngô Cẩm Vinh, phấn khích bảo: "Chờ về sau ông ta viết nhạc, anh Ngô đi mua lại chắc chắc dễ mua hơn trước kia."
Linh Duyệt mong đợi hỏi: "Vậy có bán rẻ không?"
"Phụt!" Vương Sao dở khóc dở cười, " Ông ta chịu bán cho cậu là tốt rồi, còn rẻ hay không rẻ mai mốt hẵng nói."
Linh Duyệt thở dài tiếc nuối bày tỏ: "Sớm biết thế em đã theo bọn họ nói chuyện thêm một hồi, quen thuộc chút xíu mai sau có khi còn cho bớt hai chục phần trăm."
Vương Sao dở khóc dở cười, Linh Duyệt thật biết cách sống qua ngày.

Nửa đêm Linh Duyệt trở về khách sạn.

Lên đường từ khi trời chưa sáng bận đến bây giờ, Linh Duyệt tính tắm rửa xong rồi đi ngủ vì ngày mai còn phải vào đoàn phim, nhưng cậu hoàn toàn quên mất chuyện cậu đáp ứng Mặc Diễm đến lấy trái xích quả.

Vốn dĩ Mặc Diễm nằm trên ghế sofa chờ đợi, sau khi nghe động tĩnh bên ngoài, anh lập tức đứng dậy bước tới cửa lẳng lặng chờ linh Duyệt gõ cửa.

Anh đảm bảo khi Linh Duyệt bước vào, anh sẽ xốc con tiểu yêu lên rồi nghiêm khắc chất vấn cậu: "Cậu bận chẳng tới được, thế sao không nhắn tin cho tôi? Cậu bị thiếu đòn à?
Thật bất ngờ khi chờ hơn nửa tiếng nhưng chả thấy Linh Duyệt gõ cửa.

Lỗ tai Mặc Diễm run run, anh nghe thấy tiếng hít thở từ phòng đối diện.

Ngủ?
Anh còn đang chờ thế mà ranh con này dám ngủ!
Mặc Diễm trầm mặt, giận đùng đùng biến mất, chốc lát xuất hiện trong phòng Linh Duyệt.

Thấy Linh Duyệt đang ngã trên ghế sofa ngủ tứ ngưỡng bát xoa [3], biểu cảm Mặc Diễm thoáng dừng lại.

(Tứ ngưỡng bát xoa: mặt ngửa lên trời, tay chân dang ra.)
Hình dáng Linh Duyệt vẫn là một thiếu niên eo thon vai gầy, trong bóng tối càng tăng thêm vài phần yếu đuối.

Một nửa gương mặt tuấn tú được chôn dưới gối, hàng lông mi dài hơi vểnh lên, lúc không quậy không ầm ĩ sẽ cực kỳ khôn khéo.

Mặc Diễm nhìn cậu một hồi bèn trầm mặt đi vào phòng ngủ cầm chăn ra đắp cho linh Duyệt, bản thân thì quay trở về phòng.

Sáng sớm hôm sau, Linh Duyệt nhận được cuộc gọi từ đoàn phim,"Sáng nay cậu ở nhà đi, tôi gửi cậu số địa chỉ để sớm ngày mai năm giờ rưỡi có mặt."
Linh Duyệt nhìn vào, trang điểm tốn một tiếng và chạy mất thêm một tiếng, vậy ba giờ phải xuất phát?
Linh Duyệt gãi đầu, "Sớm thế."
"Vốn dĩ sáng nay chúng ta quay, nhưng nửa đêm tối qua thầy Mặc bảo thân thể anh ấy hơi bệnh nên đẩy lùi một ngày, bằng không cậu cũng chả ngủ được tới giờ này đâu."
"Thầy Mặc? Anh ấy bị gì?"
"Chẳng biết nữa, hình như là bị cảm."
Người gọi điện hơi nóng nảy, "Duyệt Duyệt không có chuyện gì thì tôi cúp trước.

Phân đoạn này cần quay lúc mặt trời mọc nên cậu tự xem xét thời gian, mai gặp nha."
"Vâng~ " Linh Duyệt cúp máy chạy qua đối diện gõ cửa, gõ nhiều lần mà không ai ra mở cửa nên Linh Duyệt tưởng Mặc Diễm ở chỗ khác bèn nhắn tin cho anh: Anh ổn chứ? Anh xin nghỉ à?
Mặc Diễm: Tối qua hình như cậu quên mất chuyện gì thì phải?
Linh Duyệt đắn đo suy nghĩ: A! Tối qua tôi bận bịu quá nên quên mất, thật xin lỗi! Quỳ xuống ôm chân khóc lớn.

jpg
Mặc Diễm: tha thứ cậu lần này, vào đi.

Cánh cửa tự động mở ra, điển hình của việc không xin lỗi sẽ không cho cậu vào.

Linh Duyệt khó hiểu liên tưởng đến cảnh tượng con dâu phạm lỗi bị nhốt ngoài cửa, nhưng đổi vợ yêu thành Mặc Diễm, Linh Duyệt tự giác "Sốc tận óc", đấy tuyệt đối là cơn ác mộng!
Mặc Diễm còn chưa thức dậy vẫn mặc bộ đồ ngủ, lười biếng tựa vào đầu giường, nơi cổ áo lộ cả mảng ngực lớn, còn cơ bắp tuyệt đẹp như ẩn như hiện.

Bộ dạng này khiến hóc môn anh như bùng nổ làm người nhìn đỏ hết cả mặt.

Linh Duyệt ngồi gần mép giường ngượng ngùng nhìn chằm chằm ngực đối phương, ánh mắt dời lên mặt quan tâm hỏi: "Nghe nhân viên tổ kịch nói anh bị bệnh, anh thấy khó chịu chỗ nào?"
Mặc Diễm tựa như nghe thấy chuyện cười bèn ngồi dậy, chọc lên trán Linh Duyệt, "Tôi sao có bệnh được? Ngu ngốc, nói thế mà cậu cũng tin?"
Bộ ngực tiến gần khiến Linh Duyêt cảm giác mặt mình hơi sốt.

Sau khi suy nghĩ nguyên nhân cẩn thận, cậu do dự thẹn thùng nói: "Thầy Mặc, chủng loài anh thật kỳ quái, động dục vào mùa đông."
Cả người Mặc Diễm cứng đờ, "Cái, cái gì?"
Linh Duyệt vỗ mặt thành khẩn khuyên nhủ: "Hóc môn của anh tiết ra quá nhiều, nó ảnh hướng đến tôi nên anh nhanh thu liễm một chút, tôi sợ lát nữa yêu tinh nữ tới kiếm anh đấy.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui