Đạo diễn Vương được xem là một trong những người đại diện thế hệ đạo diễn thứ năm trong ngành công nghiệp điện ảnh Trung Quốc.
Các tác phẩm của ông liên tiếp giành lấy nhiều giải thưởng tại các liên hoan phim quốc tế, ngoài ra ông còn làm giám khảo cho nhiều giải thưởng phim truyền hình và điện ảnh.
Để có thể thiết lập mối quan hệ với ông, Ngô Cẩm Vinh đã tốn rất nhiều sự nỗ lực.
Dáng dấp đạo diễn Vương không cao và mập cũng là điều không thể tránh khỏi khi về già.
Hơn nữa vì chịu nhiều áp lực trong cuộc sống nên đầu ông đã sớm giống như Địa Trung Hải do đó ông dứt khoát cạo trọc đầu nhìn bóng lưỡng.
Tính tình nóng nảy gấp gáp vì vậy thấy ông tới từ đằng xa thì thật đúng với biệt danh: Phật Di Lặc tiến công!
Mắt Linh Duyệt rất tốt nên đã bị cái đầu trọc của ông hấp dẫn từ đằng xa, cậu tò mò hỏi: "Anh Vinh, ông ấy không thấy lạnh vào mùa đông à?"
Ngô Cẩm Vinh bật cười, "Im ngay! Ít nói lại!"
Linh Duyệt ngoan ngoãn ngậm miệng nhưng ánh mắt vẫn không nén nổi sự tò mò.
Loài chim thích màu sắc rực rỡ vì đẹp còn những con chim bị trọc khác đều tự ti chẳng dám bước ra khỏi nhà.
Ngay khi vừa đến gần thì đạo diễn Vương đã nhìn thấy Linh Duyệt đứng bên cạnh Ngô Cẩm Vinh, cặp mắt ông phát sáng.
Nhóc con này có lẽ khoảng mười bảy mười tám tuổi, da mặt trắng trẻo và mặt mũi tinh tế không lẫn khí chất nữ nhân.
Nhất là đôi mắt hạnh nhân[1], đuôi mắt và đường nét như tạc tượng vô cùng xinh đẹp.
Khí chất của cậu thậm chí còn rất sạch sẽ giống như một hồ nước trong vắt trên núi chưa từng bị vấy bẩn bởi bụi bặm, thuần khiết nhưng khéo léo.
Trong môi trường xã hội lẫn lộn như hiện nay thì để tìm được một người có khí chất sạch sẽ thật sự rất hiếm nên chỉ cần liếc một cái là nhận ra ngay.
Dựa vào kinh nghiệm nhiều năm của ông, nhóc con này mà đứng trước máy quay thì chẳng cần đến lời thoại cũng tự nổi tiếng.
(Mắt hạnh nhân)
"Đạo diễn Vương," Ngô Cẩm Vinh vội vã nghênh đón, bắt tay với đạo diễn, "Thật xin lỗi vì lại làm phiền ngài lần nữa."
Cặp mắt đạo diễn Vương vẫn chưa rời khỏi Linh Duyệt, ông miễn cưỡng dời tầm nhìn, "Đừng khách sáo như vậy, đây có phải là người mới mà cậu nói tới?"
"Vâng, hôm nay tôi mang cậu ấy tới chính là muốn ngài xem thử, nhân vật ngài hứa với tôi có thể đổi thành cậu ấy không? Đổi được thì đổi, không được cũng không sao vì tôi đã rất cảm kích khi được ngài cho một cơ hội."
"Xin chào đạo diễn Vương." Linh Duyệt khôn khéo cúi người, đôi mắt linh động của cậu khiến đạo diễn Vương cảm thấy an lòng.
"Tốt lắm, điều kiện không tệ." Ông mỉm cười mời hai người ngồi xuống rồi bảo trợ lý mang tới ba tách cà phê, "Trước đó bàn bạc là Dương Hoằng Bác vì hắn đi diễn được nhiều năm, kỹ thuật diễn xuất cũng được tôi chấp thuận nên cậu kêu hắn ta tới đi, Dương Hoằng Bác đang ở đâu?"
Ngô Cẩm Vinh cười khổ; "Đi rồi."
Đạo diễn Vương bất ngờ: "Đi rồi?"
"Nghe nói là gia nhập công ty giải trí Tường Tinh."
Đạo diễn Vương lập tức hiểu chuyện gì xảy ra từ trong lời nói này, ông không hỏi thêm mà chuyển sang quan sát Linh Duyệt.
Linh Duyệt mặc ông đánh giá, lễ phép cười một cái lộ ra một cặp răng nanh nhỏ.
Đạo diễn Vương mỉm cười hài lòng: "Nhân vật Địch Thường Lâm này, tuy rằng ăn mặc thư sinh nhưng hắn ta lại là cánh tay trái cánh tay phải của nhân vật chính, sẽ theo nhân vật chính lên chiến trường.
Linh Duyệt trẻ và gầy gò hơn nên nhân vật này không hợp với cậu ấy."
Ngô Cẩm Vinh không tránh khỏi thất vọng khi nghe thấy điều đó, "Tôi thật sự xin lỗi.
Phim sắp bắt đầu quay mà còn phải phiền ngài tìm thêm diễn viên."
"Không sao, nhân vật này rất dễ tìm được người thay thế," Đạo diễn Vương ngay lập tức nói: "Thật ra ở chỗ tôi còn một nhân vật chưa tìm thấy người diễn.
Hồi nãy khi lần đầu tiên nhìn thấy Linh Duyệt tôi đã chắc chắn cậu ấy rất hợp với vai này, các cậu có muốn thay đổi không?"
Ngô Cẩm Vinh ngạc nhiên hỏi: "Nhân vật nào?"
"Mạnh Hàm."
"Thế thì quá tốt."
Vừa nghe đến tên này thì khóe miệng Linh Duyệt giật giật, nhân vật đáng thương nhất trong cả bộ phim, thật là ngược quá đi thôi! >"
> là một bộ phim lịch sử kể về một vị hoàng đế kế thừa ngai vàng.
Bộ phim phô bày sự tàn ác của hoàng thất, thể hiện vẻ đẹp và sự xấu xa trong bản chất con người trực tiếp đánh vào lòng người xem.
Mặc dù thái tử không được cưng chiều phải sống trong sự gò bó nhưng hắn vẫn bị hoàng đế nghi kỵ khắp nơi, anh em hãm hại, tứ phía đều là địch.
Chỉ có gia đình bên cậu là thật lòng đối xử tốt với hắn.
Tiếc thay công cao át chủ bị gán cho tội danh phản quốc, chưa đợi nam chính lật lại bản án đã bị tru di cửu tộc.
Biểu đệ mười sáu tuổi tránh được kiếp nạn vì sống ở bên ngoài, biểu đệ đó chính là Mạnh Hàm.
Một thiếu niên mười sáu tuổi vốn dĩ ngây thơ đáng yêu sau một đêm gia đình tan nát, cậu bắt buộc phải trưởng thành ngay trong đêm đó.
Vì trả thù và bảo vệ biểu ca của mình, cậu chịu đựng tất cả gánh nặng và trở thành sát thủ tàn nhẫn nhất ám bộ.
Cuối cùng chết thảm trong ngục giam vì bảo vệ cho nam chính.
Cái chết đó khiến nhân vật chính hoàn toàn bỏ xuống cái gọi là máu mủ tình thân, diệt trừ anh em, giết chết hoàng hậu hiện giờ và thế lực sau lưng bà ta rồi leo lên ngôi vị hoàng đế.
Theo quan điểm của Ngô Cẩm Vinh thì vai diễn Mạnh Hàm này tuy ít xuất hiện, nhưng bù lại lấy được nước mắt người xem.
Tuy nhiên theo Linh Duyệt thấy, nhân vật này chẳng hề ngầu chút nào.
Cậu muốn vào vai đại tướng quân mà vừa ra sân là có thể dời núi lấp biển, dọa sợ trăm vạn hùng binh.
Cậu mới nghĩ tới mà thấy thoải mái cả người.
Đáng tiếc Linh Duyệt vốn dĩ không có tiếng nói ở đây nên hai người họ trực tiếp quyết định vấn đề.
Xong xuôi công việc thì tâm tình của đạo diễn Vương rất tốt vì thế ông vui vẻ trò chuyện với Ngô Cẩm Vinh, "Văn tổng dạo này sao rồi?"
Ngô Cẩm Vinh bưng tách lên, cay đắng nói: "Vẫn như vậy, bác sĩ bảo nếu anh ấy không tỉnh lại trong vòng hai năm tình hình sẽ xấu đi." Nói xong, Ngô Cẩm Vinh lấy từ trong túi ra một trăm đồng bèn đưa cho Linh Duyệt, "Đi ra ngoài chơi trước đi, cầm tiền mua nước ngọt uống."
Linh Duyệt chớp mắt rồi tức khắc hiểu ra Ngô Cẩm Vinh muốn đuổi cậu đi bèn nhanh chóng nhận tiền, không nói hai lời lập tức bước xuống lầu.
Đạo diễn Vương khen ngợi: "Nhóc con này thật thông minh."
Ngô Cẩm Vinh mỉm cười, "Cậu ấy thật sự thông minh, dạy một chút đã hiểu.
Chỉ có điều tuổi còn nhỏ hay ham chơi nên nhiều lúc không hiểu việc đối nhân xử thế, làm việc toàn theo bản năng.
Sau này nhờ ngài quan tâm thêm chút xíu."
Trong sảnh có một cái máy bán nước tự động, Linh Duyệt đứng trên cầu thang cẩn thận quan sát cách người khác sử dụng.
Đầu tiên bỏ tiền vào lỗ nhỏ, sau đó chọn đồ uống, nước uống sẽ tự lăn ra và cuối cùng nhớ lấy tiền lẻ.
Loài người thật trâu bò! Ngay cả vật này cũng có thể phát minh ra! Linh Duyệt thầm nhủ trong lòng, khó trách tại sao có nhiều yêu tinh xấu thích ăn thịt người vì có câu ăn gì bổ nấy, chắc bọn nó cảm thấy mình không được thông minh nên mới ăn con người.
Đợi người nọ đi, Linh Duyệt lấy ra một trăm đồng háo hức muốn thử công nghệ cao cấp này thì đột nhiên ngón áp út của cậu nóng lên.
Linh Duyệt cúi xuống nhìn khế ước màu đỏ trên ngón tay đang dần dần hiện ra.
Cảm nhận được khí tức nóng bỏng trên đó, Linh Duyệt đóng băng khoảng hai giây trước khi co chân chạy nhanh ra ngoài!
Trời xanh ơi!
Đi mòn gót giày cũng không tìm thấy! Vậy mà bây giờ vợ nhỏ lại ở cách đây không xa!
Linh Duyệt sắp không nén nổi niềm hạnh phúc của mình.
Cậu rất muốn biến về nguyên thân bay ra ngoài, sau khi tìm được đối phương, cậu sẽ điên cuồng lắc cô ấy hỏi: Em có biết vì em anh phải chịu nhiều cay đắng không? Em có biết sương ở đây khó uống bao nhiêu không? Em có biết anh đã phải ăn mì tôm bao lâu không?
Linh Duyệt thậm chí còn tưởng tượng ra một loạt hình ảnh vị hôn thê xinh đẹp đáng yêu dịu dàng nhào vào lòng cậu.
Hai vợ chồng dắt tay nhau trở về nhà, cô ấy đẻ trứng cậu thì ấp trứng, tràn đầy hạnh phúc đi đến đỉnh yêu sinh.
(Editor: thay vì là nhân sinh, nhưng Linh Duyệt là yêu nên tác giả để yêu sinh)
Ngay trước cổng là một người trẻ tuổi cao gầy bước từ trên xe xuống.
Anh ta mặc một chiếc áo sơ mi tay ngắn và quần dài màu đen.
Gương mặt khôi ngô tuấn tú của anh ta rất hợp gu thẩm mỹ của người phương đông, mắt phượng thon dài thâm thúy cùng với sống mũi cao.
Ánh mắt tùy ý liếc nhìn mang theo vài phần kiêu ngạo nên có thể cảm nhận được là người khó sống chung.
Thấy ngón áp út xuất hiện hoa văn phức tạp, tay anh chợt lóe lên ngọn lửa đen trực tiếp ép xuống linh khí tỏa ra từ hoa văn.
Không biết đây là cái gì mà chạm được vào linh hồn anh, cảm giác không thể khống chế nó làm anh hơi lo lắng.
Khi Linh Duyệt chạy đến cổng lớn thì bỗng nhiên luồng linh khí biến mất.
Cậu lập tức mất phương hướng bèn dẫm phải gót chân, phanh lại.
Tại sao không còn khí tức của vợ nhỏ nữa rồi?
Linh Duyệt chết lặng, làm sao nó biến mất nhanh như vậy được?
Cậu lo lắng nhìn xung quanh, thậm chí trên đường một chiếc xe chạy ngang qua cũng không có vậy lẽ nào cô ấy biến thành chim bay qua?
Linh Duyệt chưa từ bỏ ý định thả linh khí của mình ra tìm kiếm thêm một vòng, vẫn chẳng tìm thấy dấu vết nào.
Cậu gấp đến đổ mồ hôi hột, vất vả lắm mới tìm ra tung tích thế không lẽ cứ vậy mà cho qua?
Toàn bộ cổng lớn chỉ có một nam thanh niên mặc nguyên cây đen bước vào, Linh Duyệt vội vàng đuổi theo gọi đối phương: "Anh gì đó ơi, nãy giờ anh có thấy cô gái nào đi ngang qua không?"
Mặc Diễm vừa quay lại thì Linh Duyệt tức khắc bị sốc, tại sao nhân gian có người đẹp trai đến thế!
Mặc Diễm cau mày nhìn Linh Duyệt, lần đầu tiên anh mới thấy một con tiểu yêu thấp hơn mình còn mang trong người loại khí tức kỳ quái.
Hiện tại yêu tinh gần như tuyệt chủng.
Nhất là tiểu yêu dễ dàng chết non, vất vả sinh sống trong núi sâu rừng già nhưng mệnh mà không tốt lúc độ kiếp có khi còn bị sấm sét đánh chết vậy nên nhiều năm trôi qua Mặc Diễm chưa từng nhìn thấy con yêu nào yếu như vậy.
Dựa vào mục tiêu vĩ đại "Yêu tộc không bao giờ tuyệt chủng", Mặc Diễm như cá sấu rơi lệ, hiếm được một lần thiện tâm muốn can ngăn Linh Duyệt.
"Nhóc con cai sữa chưa, lấy đâu ra can đảm mà đi tới đây?"
Linh Duyệt choáng váng vì câu hỏi này.
Sau khi hết choáng mặt cậu lập tức đỏ lên, "Tôi đã cai sữa từ tám mươi năm trước rồi!"
Mặc Diễm nhìn ra Linh Duyệt là yêu nhưng ngược lại đạo hạnh của Linh Duyệt không đủ nên chẳng biết thân phận Mặc Diễm, đang lúc gấp còn bị con người trêu cợt chưa cai sữa, ai mà chịu nổi?
Mặc Diễm thở dài bèn nói một cách chán ghét: "Tính khí không nhỏ, lông chưa mọc đủ thì nên về nhà tìm mẹ đi."
Nói xong không đợi Linh Duyệt phản ứng đã sải cặp chân dài bỏ đi, nhìn cực kỳ ngầu.
"..."
Cái đệch!
Đào mộ tổ tiên nhà anh!
Cõi lòng Linh Duyệt tràn đầy phấn khích chạy đến, tiểu kiều thê đâu không thấy nhưng ngược lại gặp người bệnh thần kinh làm Linh Duyệt nổi điên mắng chửi người trong lòng.
Người đại diện của Mặc Diễm đón anh ta từ trong thang máy: "Sao tới chậm thế?"
Mặc Diễm bĩu môi, "Gặp phải một thằng nhóc khí tức rất kỳ lạ, tôi chẳng biết đó là loài gì."
"Còn có người anh nhìn không ra sao?" Phan Văn suy đoán, "Lão yêu tinh mới xuống núi chăng?"
Mặc Diễm nói: "Chỉ là một hạt đậu nhỏ yếu như vỏ trứng.
Tôi tốt bụng khuyên cậu ta về tìm mẹ lại còn không vui, haiz, đúng là không biết phải trái mà."
Phan Văn cạn lời.
Theo như y biết thì cách thuyết phục người khác của Mặc Diễm nói chung là không thể chấp nhận được.
Sau khi vào thang máy, Mặc Diễm di chuyển ngón áp út, "Thứ trong tay tôi lại xuất hiện, cậu mau tìm người đi tra xem hoa văn này là gì."
- ------------------------------------------------
Ngô Cẩm Vinh bước từ trong thang máy ra chợt phát hiện Linh Duyệt đang tức giận bèn nhịn cười hỏi: "Có người cướp nước ngọt của cậu?"
Linh Duyệt móc từ trong túi ra một trăm đồng.
Nhiêu đây là bằng tiền sinh hoạt cậu xài trong một tuần bèn nói một cách đau đớn: "Tiền em chưa có tiêu nên trả lại cho anh."
Ngô Cẩm Vinh không nhận,"Cậu cầm đi mua đồ ăn vặt đi."
"Thật sao?" Mắt Linh Duyệt sáng lên, "Một trăm đồng này có thể mua rất nhiều bao mì gói!"
Ngô Cẩm Vinh mềm lòng, "Bớt ăn mì gói lại, không có cơm ăn thì gọi cho anh.
Bây giờ cậu về chuẩn bị thật tốt, diễn xong vai này anh cho cậu mười vạn."
Linh Duyệt hít sâu một hơi, "Mười vạn?!"
Ngô Cẩm Vinh tưởng cậu chê ít bèn an ủi: "Cậu chưa có tiếng tăm mà đã tham gia vào đoàn phim lớn như vậy trong lần quay đầu tiên, đó là điều người khác không dám nghĩ tới nên mười vạn cũng đừng chê ít, cho bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu, chủ yếu là học hỏi."
Ngô Cẩm Vinh còn chưa nói hết, Linh Duyệt đã vui mừng bắt lấy tay anh cảm động nói, "Anh Vinh! Mười vạn, đây chính là mười vạn! Em lớn từng tuổi này còn chưa từng thấy số tiền lớn như vậy!"
Có trời mới biết hiện tại cậu sắp leo lên cây ngủ luôn rồi.
Nếu không kiếm được tiền sửa nhà trước khi mùa đông đến, cậu chỉ còn cách treo mình trên cây húp gió Bắc.
Nếu cậu có trong tay mười vạn thì chẳng những có thể ăn no ngủ say mà cậu còn mua thêm một cái máy điều hòa.
"Anh Vinh," Linh Duyệt nghĩ đến cuộc sống của cậu và việc cậu để vuột mất vợ nhỏ, vành mắt uất ức đỏ ửng, "Em có thể kiếm được tiền trước khi mùa đông đến không? Việc hệ trọng này liên quan tới chất lượng cuộc sống của em trong mùa đông giá rét đó."
Ngô Cẩm Vinh cắn răng, "Có thể!"
Dù bắt buộc phải xuất tiền túi cũng phải trả lương cho cậu, thằng nhóc này sống quá thảm.
- -------------------------------------------——-
Về phía đạo diễn Vương, ông đã viết tên Linh Duyệt vào trong danh sách diễn viên.
Sau đó cho người chuyển lời, "Tôi đã có ứng cử viên cho nhân vật Địch Thường Lâm, còn nhân vật phản diện chưa ai đóng.
Nếu Dương Hoằng Bác muốn diễn thì không có sự lựa chọn nào khác."
Bên kia ngập ngừng một chút rồi trả lời: "Nhân vật phản diện thì nhân vật phản diện, diễn tốt cũng có thể nổi.
Ngày mai tôi sẽ cầm hợp đồng tới gặp ông."
Đạo diễn Vương khinh thường hừ lạnh.
Ban đầu vai diễn Địch Thường Lâm này Ngô Cẩm Vinh định trao cho Dương Hoằng Bác, tưởng ông không biết giải trí Tường Tinh vì cớ gì còn muốn cho Dương Hoằng Bác vào à.
Bên này cố gắng nâng, bên kia thì đi ăn máng khác.
Con người thường hướng tới chỗ cao hơn để đi là không sai nhưng người không có lương tâm như vậy ông khinh thường.
Sau khi viết tên Dương Hoằng Bác vào ô nhân vật phản diện, cuối cùng tại ô nam chính ông đề tên Mặc Diễm.
Tại thời điểm này thì các diễn viên cơ bản thích hợp nhất đều đã có nên chọn một ngày tốt lành rồi khai máy thôi.
- ------------------------------------------------.