Ngô Thần đứng dậy vuốt quần áo một chút, một tay lấy túi, Lý Nhược Băng đứng lên, chỉnh cổ áo cho Ngô Thần rồi mới kéo khuỷu tay Ngô Thần.
Lý Nhược Thái thấy hết, hiện tại hắn không còn nghi ngờ chút nào, người đàn ông Ngô Thần mà chị gái mình nhìn trúng không phải cái loại kia.
Mấy người ra ngoài thi có hơn mười tên vệ sĩ theo sau lưng, đi tới cửa thang máy.
Hội sở giải trí Đông Hải Vương Miện theo quy mô mà nói, chưa chắc đã là khu vực lớn nhất Hoa Đông, nhưng đẳng cấp nhất định là cao nhất.
Khu nhà tổng cộng mười một tầng, tuy không quá cao, nhưng chiếm diện tích rất lớn.
Diện tích mỗi tầng đều cực kỳ to lớn.
Lầu một là quán bar và KTV lớn nhất ở Đông Hải, từ lầu hai đến lầu bảy là hội sở tắm sauna, lầu tám là khu nhân viên, lầu chín lầu mười là sòng bạc và phòng ở xa hoa, tầng cao nhất lầu mười một lại là khu nòng cốt.
Hạng mục chủ doanh của hội sở giải trí Vương Miện là tắm rửa massage sauna, đương nhiên không phải loại chính quy, toàn bộ hội sở ngoại trừ các nhân viên khác thì có cả ngàn mỹ nữ!
Mà số lượng phòng hội sở cho khách bao gồm phòng xép sòng bạc, tổng cộng vượt quá 1,200!
Theo tiêu chuẩn chấm điểm hà khắc của Ngô Thần, bình quân giá trị nhan sắc của nhân viên hội sở Vương Miện phải đạt đến 7.
5 điểm!
Toàn thể đều ở trình độ cao!
Nhưng mà, ngoại trừ số rất ít trời sinh quyến rũ, phần lớn đều phẫu thuật thẩm mỹ.
Thật ra tắm sauna chỉ là hạng mục chủ doanh mặt ngoài của hội sở Vương Miện.
Hạng mục chủ doanh chân chính là sòng bạc ở lầu chín lầu mười!
Sòng bạc chỉ tiếp đãi khách quen, độ bảo mật cực cao, đều là thông qua bạn bè mang bạn bè tới để phát triển khách hàng.
Hơn mười người tiến vào thang máy, sau khi vệ sĩ cà thẻ mới ấn được tầng 9.
Đi sòng bạc!
"Anh rể, sao anh biết là Thẩm lão bản lữ nghiệp Phú Thịnh?" Lý Nhược Thái rốt cục cũng hỏi lên.
"Hôm qua cũng đến Đông Hải, còn mời theo cao thủ cờ bạc ở thành phố Úc lại đây, định rửa sạch nhục nhã!”
Ngô Thần nhìn Lý Nhược Thái một chút, nói: "Em sắp xếp người thắng hắn ba triệu, vấn đề chính là từ hắn, ba vợ hắn thân thiết với Vi gia.”
Nói tới chuyện Lý Nhược Thái lần này, nguyên nhân không phải là bởi vì hội sở Vương Miện quá rêu rao, cũng không phải là vì hắn sắp xếp người bí mật quay phim một số nhân vật quan trọng tiêu tiền ở đây.
Càng không phải là hắn từng uy hiếp người nào.
Nguyên nhân là ở sòng bạc.
Chuyện làm ăn của Lý Nhược Thái cùng Tạ Hổ, nói trắng ra chính là Tạ Hổ giỏi về giao tiếp dựa vào các mối quan hệ của mình, kéo một ít tỉ phú đến hội sở Vương Miện bài bạc, Lý Nhược Thái sẽ sắp xếp người, để cho bọn họ thắng trước thua sau, cuối cùng thua một con số khổng lồ!
Cũng không cần cao thủ ăn gian gì, thủ hạ của Lý Nhược Thái bỏ tiền mời một số cao thủ cờ bạc tới.
Những tỉ phú tới bài bạc đương nhiên đều là người làm ăn, họ không có đánh thật, chỉ tin vào vận may, dĩ nhiên muốn cho bọn họ thắng thì thắng, để cho bọn họ thua liền thua!
Tính đến nay có hơn mười vị phú hào từng thua trận ở hội sở Vương Miện, thua hơn mấy triệu.
Nhưng mà Lý Nhược Thái cũng có chừng có mực, cũng không có ai thua cả gia sản, hắn sẽ không đắc tội với người ta như thế.
Nhưng cũng có người không nghe!
Đánh cược quá to!
Ông chủ Trầm Quang Quân lữ nghiệp Phú Thịnh, chính là cái người không nghe khuyên bảo đó!
Sau khi thua hai triệu ở hội sở Vương Miện, hắn không nghe khuyên bảo, còn muốn đánh cược tiếp, kết quả lại thua một triệu nữa, lúc này hết tiền mới tạm thời coi như thôi, bởi vì Lý Nhược Thái không chấp nhận cho nợ.
Lữ nghiệp Phú Thịnh thành phố trị giá mười mấy triệu, nhưng thành phố trị giá là thành phố trị giá, tiền mặt lưu động là tiền mặt lưu động, không giống nhau.
Trầm Quang Quân thua hết tiền mặt xí nghiệp ở hội sở Vương Miện, dự án trực tiếp không có tiền, cảnh này khiến cho lữ nghiệp Phú Thịnh xuất hiện vấn đề kinh doanh.
Sau khi thua tiền Trầm Quang Quân cũng không dám đi tìm Lý Nhược Thái phiền phức, hắn không đắc tội được với Lý gia, chỉ có thể nghĩ biện pháp để xoay tiền xung quanh.
Nhưng mà trong quá trình xoay tiền, hắn cùng mấy người nói tới chuyện bài bạc thua tiền, kết quả hắn lại phát hiện ra, không ngừng chỉ hắn thua tiền ở hội sở Vương Miện.
Chuyện này còn bị người Vi gia biết được.
Ban đầu Vi gia chỉ cho rằng Lý Nhược Thái là bị thua một chút tiền, kết quả phái người điều tra mới phát hiện, hội sở Vương Miện có vấn đề lớn hơn!
Nhà già thua tiền là vấn đề nhỏ, Lý Nhược Thái rất thông minh, hắn sẽ không trêu chọc vào các phú hào hàng đầu, người bị hắn cắt thịt, đều là những người khá là có tiền có thế lực, nhưng cũng không phải là phú hào đứng đầu.
Nói trắng ra là chính là nhà giàu mới nổi.
Đại nhân vật chân chính hắn sẽ không trêu chọc!
Mà Vi gia phát hiện ra chính là chuyện làm ăn tắm rửa sauna.
Lý Nhược Thái chụp được ảnh của một vài đại nhân vật và nhân viên trong phòng, nắm được nhược điểm này, có thể khiến những người kia giúp đỡ hội sở Vương Miện, thậm chí trở thành trợ lực của Lý gia, dùng không tốt.
.
.
người đắc tội không phải một hai người!
Vi gia ý thức được đây là một cơ hội tốt!
Họ liên hợp rất nhiều thế lực, muốn tống Lý Nhược Thái vào ngục giam, thậm chí làm cho cả Lý gia rơi vào hỗn loạn! Vì lẽ đó Vi gia bí mật phát động, liên lạc rất nhiều người, bao gồm một ít nhân vật quyền thế từng bị Lý Nhược Thái uy hiếp.
Ngô Thần đã điều tra cực kỳ cặn kẽ hai chị em Lý Nhược Băng và Lý Nhược Thái.
Vì lẽ đó hắn hiểu những thứ này.
Hắn biết tình huống ở Đông Hải ngày mùng 7 tháng 7 đó.
Mà hôm qua ngay khi Trầm Quang Quân đến Đông Hải còn tìm cao thủ cờ bạc, vì lẽ đó Ngô Thần biết, Trầm Quang Quân có khả năng sẽ trở lại bài bạc ở hội sở Vương Miện mấy ngày nay, muốn thắng trở về!
Bởi vậy, lúc trước ở trong phòng, sau khi Lý Nhược Thái tiếp điện thoại xong, Ngô Thần mới ý thức được, hẳn là Trầm Quang Quân mang người đến.
Ở tình huống bình thường, Trầm Quang Quân sẽ không dám mang cao thủ cờ bạc đến hội sở Vương Miện, đó là gây sự!
Hắn không dám trêu Lý Nhược Thái.
Nhưng bây giờ hiển nhiên là Trầm Quang Quân không quan tâm Lý Nhược Thái trả thù, hắn hiểu tất cả, biết Lý Nhược Thái nhảy nhót không được mấy ngày nữa.
Tâm thái của Trầm Quang Quân tám phần mười là, trước khi hội sở Vương Miện bị điều tra, hắn mua thắng lại tiền về, nhiều hơn một chút!
.
.
Keng!
Cửa thang máy mở ra.
Đến tầng 9 sòng bạc.
Trang hoàng tráng lệ, đâu đâu cũng có chiếu bạc, nhưng khách rất ít người, bởi vì bây giờ còn là buổi sáng.
Buổi sáng ở hội sở Vương Miện không buôn bán, buổi tối mới đông.
Nhưng sòng bạc lại là ngoại lệ, khách quen có thể đi thẳng thang máy đến, có khách sống ở đây, sáng sớm liền đến chơi bài.
Đương nhiên, cũng có người chơi cả buổi tối, đến bây giờ cũng không đi.
Thấy Lý Nhược Thái đến rồi, một tên béo trung niên mặc tây trang đen chạy tới, đầu đầy mồ hôi lấy tay khăn lau lau.
"Ông chủ đến rồi, ở phòng khách ngôi cửu ngũ.”
Hắn nhanh chóng nói xong mới gật đầu một cái với Lý Nhược Băng, kêu một tiếng Đại tiểu thư.
Người nọ là quản lí sòng bạc, thân tín của Lý Nhược Thái, tên là Bao Vĩ, cũng là lão nhân ở Lý gia.
Bao Vĩ mới bắt chuyện với Lý Nhược Băng xong thì hoảng hồn, bởi vì hắn chú ý tới ngày hôm nay đại tiểu thư kéo tay một người đàn ông!
Hắn không biết Ngô Thần, cũng không biết làm sao mà bắt chuyện.
Mọi người đi vào trong.
Bao Vĩ chạy nhanh vài bước, dẫn đường phía trước.
Sắp tới cửa phòng bao.
Vệ sĩ mở cửa, Lý Nhược Thái đi vào trước, sau đó trong phòng khách liền vang lên tiếng cười sảng lãng của Lý Nhược Thái.
"Ha ha ha ha, Thẩm lão bản, mấy tháng không gặp, hôm nay khí sắc ngài thật tốt.”
Ngô Thần và Lý Nhược Băng đi vào thì gặp Lý Nhược Thái đang nắm tay cùng một người hói đầu trung niên, người này chính là Trầm Quang Quân.
"Lý công tử vẫn gió xuân như trước a." Mặc dù Trầm Quang Quân đang nắm tay Lý Nhược Thái, nhưng ngoài cười nhưng trong không cười.
Trước đây hắn cũng không dám có thái độ như vậy với Lý Nhược Thái.
Ngô Thần nhìn bọn họ một chút, không xem tiếp mà chú ý đến phía chiếu bạc.
Hai người đánh cược.
Bên trái tiền chất thành núi, một người trung niên hào hoa phong nhã mang kính mắt, là cao thủ cờ bạc Trầm Quang Quân mang tới, mời từ thành phố Úc.
Bên phải chỉ còn dư lại mấy triệu xu, là một người trung niên mũi ưng, đệ nhất cao thủ đánh bạc ở hội sở Vương Miện!
Xem tình hình là, hết thảy cao thủ cờ bạc ở hội sở Vương Miện đã luân phiên ra trận, ngươi lợi hại nhất cũng đã ra sân, nhưng vẫn thua như cũ.
Người trung niên mũi ưng đang nhìn bài, đổ cả mồ hôi hột.
Hắn áp lực quá lớn, lần này thua chắc!
Xem xong bài, trong miệng người mũi ưng thì thầm một câu "Cái quái gì vậy", ném bài ra! Bỏ bài!
Ngô Thần nhìn lướt qua tình huống, rồi trực tiếp đi tới, nói: "Đứng lên, để tôi.”
Người mũi ưng ngẩng đầu sững sờ, hắn không quen Ngô Thần, nhưng hắn có biết Lý Nhược Băng, thế nên hắn đứng lên nhường ra, nhưng vẫn tò mò nhìn phía Lý Nhược Thái.
Lý Nhược Thái đang cùng Trầm Quang Quân giả mù sa mưa hàn huyên cũng chú ý tới tình huống đó thì thấy hơi bối rối.
Tình huống gì vậy? Anh rể còn có thể đánh bạc?
Hắn nhìn chị gái hỏi ý kiến.
Lý Nhược Băng lại nhẹ nhàng lắc đầu, cô không biết Ngô Thần có thể đánh hay không, cảm giác chuyện này rất lạ.
"Ôi, lại thay đổi người a? Sao lại đổi một người còn trẻ vậy?" Trầm Quang Niên thấy vậy thì nhếch miệng cười lớn tiếng nói, "Lý công tử, cậu khiêm tốn quá, ngày hôm nay tôi thua hơn hai trăm triệu, giờ cố ý đưa tiền cho tôi, cái này cũng không tốt! Ha ha ha ha!”
Lời nói ẩn giấu sự châm chọc, nghe là cười, trên thực tế là chế nhạo châm chọc Lý Nhược Thái không có ai..