Không thể không nói, tính cách của Hoài Vương Lục Dữ, so với đồn đại bên ngoài, so với Bạch Diệc Lăng tưởng tượng, đều khác xa.
Hắn xưa nay không dễ tin người, nếu là người khác nói với hắn như vậy, Bạch Diệc Lăng tất nhiên sẽ khịt mũi coi thường, không chút để bụng.
Thế nhưng vẻ mặt lẫn ngữ điệu của Lục Dữ, thêm cả tích phân nhất định không thể gạt người, lại làm cho hắn không có lý nào mà không tin đối phương được.
Bạch Diệc Lăng liếc mắt nhìn Lục Dữ một cái, cả hai đều cảm giác giống như có thứ gì bỗng nhiên xẹt qua trong lòng, vào hai tháng trước bọn họ hoàn hoàn toàn xa lạ, lúc này lại mơ hồ xem đối phương là người thân cận, có thể giao phó sinh tử, có thể sẻ chia bí mật.
Quả là duyên tao ngộ* trong nhân sinh, thực sự khó lường.
(*) Tao ngộ: gặp gỡ tình cờ
Bên ngoài tuyết bay rợp trời, trong phòng ấm áp hoà hợp, hun đến mức hai gò má Bạch Diệc Lăng có chút đỏ lên, cái liếc mắt kia của hắn như ẩn tình ý, khiến tim Lục Dữ không khỏi rung động, mãi nhìn hắn nên nhất thời không biết phải nói gì, cũng quên dời đi ánh mắt, cứ thế ngây ngốc mỉm cười.
Cũng may hồn phách y rất nhanh đã được một thanh âm kéo trở về, Tề Ký mang theo một người vội vã chạy ra từ phía sau, hướng về phía Lục Dữ hành lễ: "Điện hạ!"
Người tới chính là Thượng Kiêu, hắn ta và Tề Ký không phải người bình thường, lại nhận được tin của Lục Dữ, cho nên tìm đến rất nhanh, hắn ta hành lễ xong cũng không chờ Lục Dữ nói đã tự mình đứng thẳng lưng lên, vội vã hỏi: "Điện hạ, ngài bị thương?"
Lục Dữ nói: "Không đáng ngại."
Thượng Kiêu lại hành lễ với Bạch Diệc Lăng, đồng thời áy náy nói: "Bạch Chỉ huy sứ, chúng ta tự ý xông tới nơi này, đã quấy rầy tới ngươi."
Bạch Diệc Lăng đáp lễ, nói: "Thượng thống lĩnh khách khí quá, ta thấy vẻ mặt ngươi gấp gáp, là xảy ra chuyện gì khác đúng không? Vậy các ngươi nói với Hoài Vương Điện hạ đi."
Hắn nói xong định đứng dậy đi nơi khác, phản ứng như thế khiến Thượng Kiêu hơi khựng lại, thầm nghĩ người trẻ tuổi này đúng là không tầm thường, ánh mắt quá độc.
Mình còn chưa nói gì, vậy mà phản ứng của hắn thật là nhanh.
Lục Dữ cười nói: "Chúng ta đều đang ở địa bàn của ngươi, có cái gì tị với chả hiềm*, mau ngồi xuống đi.
Thượng Kiêu, chuyện gì?"
(*) Ở đây dùng với nghĩa "tránh sự nghi ngờ"
So với Tề Ký tương đối đơn thuần chất phác, Thượng Kiêu càng hiểu rõ Lục Dữ coi trọng Bạch Diệc Lăng, nghe Lục Dữ nói như vậy cũng cung kính hồi đáp: "Bạch Chỉ huy sứ nói đúng, quả thật gặp được một ít chuyện cần bẩm báo —— vừa nãy lúc ta ở bên ngoài, đụng phải một bộ phận nghịch đảng lẩn trốn, hơn nữa phát hiện..."
Thượng Kiêu nhìn Lục Dữ, nhỏ giọng nói: "Phát hiện Dịch Vương đi cùng với bọn chúng."
Lời vừa nói ra, không chỉ Bạch Diệc Lăng cảm thấy ngoài dự liệu, ngay cả Lục Dữ cũng kinh ngạc, y trầm giọng hỏi: "Lục Hiệp?"
Thượng Kiêu gật đầu, kể lại tình huống lúc đó.
Lúc đó yến tiệc sinh biến, Thượng Kiêu và Tề Ký không ở bên cạnh Lục Dữ, vốn thập phần lo lắng, nhưng không bao lâu sau, từng người bọn họ đều nhận được tin Lục Dữ truyền đến, biết y ở đây hết sức an toàn nên cũng yên lòng.
Lúc ấy có một nhóm thích khách bị dẫn ra, đuổi theo Bạch Diệc Lăng và Lục Dữ, đám còn lại sau một trận chém giết, đang dần dần tản ra, Thượng Kiêu cùng Tề Ký theo lời Lục Dữ dặn dò, trốn ở chỗ an toàn quan sát tình huống, đợi đến khi viện quân tới rồi mới lần lượt ra ngoài tìm chủ nhân.
Nhưng ngay khi Thượng Kiêu lên núi, bỗng nhiên nghe thấy dưới chân núi truyền đến tiếng vó ngựa, hắn vội vã chạy lên chỗ cao nhìn xuống dưới, thình lình phát hiện một đội người thuộc Phong Thủy Tà Độ chạy qua, bất ngờ có một người trà trộn trong đó, chính là Lục Hiệp.
Thượng Kiêu nói: "Đáng tiếc lúc đó tuy rằng ta có thể nhìn thấy bọn họ, nhưng là một bên ở trong sơn cốc, một bên lại ở trên đỉnh núi, khoảng cách rất xa, bằng không dù thế nào cũng có thể đuổi theo, xem rõ ngọn ngành."
Lục Dữ khó bề tin tưởng nói: "Một kẻ bất tài như Lục Hiệp, ngươi xác định hắn "đi cùng" bọn thích khách, chứ không phải bị bọn thích khách trói lại sao?"
Thượng Kiêu nói: "Khi đó thuộc hạ cũng hết sức kinh ngạc, nhìn kỹ đến mấy lần, thực sự không thấy có dấu hiệu bị cưỡng ép."
Bạch Diệc Lăng nói: "Nói như thế, liền kỳ quái."
Hắn vừa mở miệng, Tề Ký cùng Thượng Kiêu đều nhìn sang, Lục Dữ ôn nhu hỏi: "Ngươi muốn nói gì?"
Bạch Diệc Lăng trả lời: "Thượng thống lĩnh có thể nhìn thấy Dịch Vương ở khoảng cách xa như vậy, đã nói rõ lúc đó hắn không chút nào có ý muốn ẩn giấu, ăn bận hoặc biểu hiện hết sức rõ ràng."
Thượng Kiêu nói: "Bạch Chỉ huy sứ quả nhiên danh bất hư truyền, quả thật là như vậy, Dịch Vương mặc vương phục màu tím, lúc đó cưỡi trên một con ngựa lớn, cũng không chút che giấu, cho nên ta mới liếc mắt một cái đã có thể nhận ra người kia chính là hắn."
Lục Dữ chậm rãi nói: "Đây cũng không giống tính cách Lục Hiệp.
Đầu tiên hắn không có lý do cấu kết với Phong Thủy Tà Độ, thứ hai mẫu phi, cữu cữu hắn đều đang ở Kinh đô, coi như hắn thật sự là gian tế, cũng không nên cố ý lồ lộ ra."
Bạch Diệc Lăng nói: "Ngươi hoài nghi có người giả mạo hắn?"
Lục Dữ trầm ngâm: "Không phải không có khả năng.
Nhưng mà làm như vậy có thể được cái gì?"
Đúng là kỳ quái, phương pháp hãm hại Lục Hiệp rất nhiều, loại liếc mắt một cái có thể bị người nhìn ra lỗ thủng này không phải lựa chọn tốt, nhưng ngoài ra, thì lại không có lời giải thích nào khác.
Bạch Diệc Lăng và Lục Dữ liếc mắt nhìn nhau, ấm áp mới nãy không còn sót lại chút gì —— bởi vì trong lòng bọn họ đều hiểu, kết thúc trận tập kích này, có lẽ là thời khắc mưa gió chân chính sắp xảy ra.
Lâm Chương Vương Lục Khải là ấu tử Tiên đế sủng ái nhất, quyền cao chức trọng, được ủng hộ rộng rãi, trong yến hội của hắn, ngồi đầy đều là quan to quý nhân, ra vào cũng có hộ vệ đi theo, thịnh hội như vậy lại bị người Phong Thủy Tà Độ xông vào, cũng tiến hành tàn sát trắng trợn, gây ra không ít thương vong, thật sự là hậu quả nghiêm trọng.
Phong Thủy Tà Độ chủ yếu nhằm vào thành viên hoàng thất, Lâm Chương Vương, Hoài Vương đều trúng tên, bị thương không nhẹ, thậm chí tung tích Tứ hoàng tử cho tới bây giờ còn không rõ, có lời đồn đãi không ít người nhìn thấy gã cấu kết với loạn đảng, quý phi đã tự thỉnh cấm túc chịu tội.
—— có thể nói chuyện này không chỉ hung hiểm, còn quá mức mẫn cảm.
Hoàng Thượng hoài nghi Lâm Chương Vương tự biên tự diễn, rồi giá họa cho Dịch Vương, mưu sĩ dưới tay Lâm Chương Vương lại ngờ vực là Hoàng Thượng muốn diệt trừ đệ đệ này từ lâu, cho nên mới có thể dùng danh nghĩa tà giáo, tập kích vườn mai.
Song phương nghi kỵ đã lâu, thế lực trộn lẫn vào nhau, vốn đã duy trì một sự cân bằng vi diệu, cứ như vậy, thời cơ và lý do Phong Thủy Tà Độ đột nhiên công kích vườn mai, biến thành mấu chốt điều tra toàn bộ mọi chuyện.
Long nhan giận dữ, giao trách nhiệm cho Trạch An vệ Bắc Tuần Kiểm ti và Hình bộ liên hợp điều tra việc này, Quốc sư ở bên hiệp trợ.
Bạch Diệc Lăng phụng chiếu tiến cung, cùng Hình bộ Thượng thư Cung Ích đầu đã lấm tấm bạc đến Cần Chính Điện diện thánh, thời điểm bọn họ vào, Quốc sư Hàn tiên sinh đã đến, thoạt nhìn lông tóc vô tổn, chỉ là khí sắc hơi kém, mấy vị Thân vương khác cũng mặc triều phục ngồi một bên, Lục Khải Lục Dữ cũng có mặt, Lục Hiệp như cũ chưa về.
Hoàng Thượng đang trò chuyện với Lục Khải, hai người một vẻ mặt ôn hòa thân thiết, một cung cung kính kính khắp nơi cảm kích, tình huynh đệ hoàng gia biểu diễn thập phần hợp lý, Bạch Diệc Lăng và Cung Thượng thư đồng thời rũ mắt, đi theo tiểu thái giám, không một tiếng động đứng sang một bên.
Bên trong Cần Chính Điện đốt thanh tâm hương, sắc mặt Hoàng Thượng mỏi mệt, hiển nhiên trước đó vì chuyện này mà tức giận, nhưng thời điểm đối mặt Lục Khải, sắc mặt của ông ôn hoà như gió xuân, ân cần hỏi thăm: "Minh Khai, thương thế tốt hơn chút nào chưa?"
Lục Khải đáp: "Đa tạ hoàng huynh quan tâm, đều là vết thương ngoài da, tuy rằng không nhẹ, nhưng chậm rãi dưỡng cũng có thể dưỡng tốt.
Những loạn đảng này thật là cùng hung cực ác, hung hăng cực kỳ.
Thời khắc nguy cấp hôm qua, trong lòng thần đệ chỉ nghĩ, may mà hoàng huynh không ở đó, hiện tại có việc này cảnh giác, phòng vệ trong cung cũng nên tăng mạnh chút."
Vĩnh Bình Đế ôn hòa nói: "Trẫm rõ ràng.
Ngươi cố gắng dưỡng thương, không nên lo lắng nhiều.
Chỉ là những loạn đảng này quá mức đáng giận, nhất định phải tra rõ.
Bạch khanh!"
Bạch Diệc Lăng mắt nhìn thẳng, nâng vạt áo quỳ xuống hành lễ: "Thần Bạch Diệc Lăng tham kiến Bệ hạ."
Hoàng Thượng khoát tay cho hắn và Cung Ích đứng lên, nói: "Thời điểm ám sát phát sinh ở vườn mai Bạch khanh cũng có mặt, hẳn là biết tình huống cụ thể, ngươi nói cho Cung khanh nghe một chút đi."
Bạch Diệc Lăng đáp một tiếng "Vâng", thuật lại đơn giản tình huống lúc đó cho Cung Ích, lão Thượng thư một mặt ngơ ngác, liên tục cảm thán nguy hiểm.
Bạch Diệc Lăng nói xong, liền thỉnh tội với Hoàng Thượng: "Lúc đó mặc dù thần có mặt tại hiện trường, lại không đúng lúc ngăn cản thích khách hành hung, vì thế gây nên thảm hoạ, thực sự hổ thẹn không thôi, thỉnh Bệ hạ trách phạt."
Tuy rằng hắn còn trẻ, nhưng năng lực làm việc thập phần xuất chúng, là người tri tình thức thú* hiếm thấy, tiến lùi có độ, bởi vậy khi Hoàng Thượng đối đãi Bạch Diệc Lăng luôn luôn hòa khí vài phần, nghe thấy hắn chủ động thỉnh tội, trên mặt cũng lộ ra một chút ý cười.
(*) Chỉ người có học thức, hiểu lễ nghĩa
Ông khẽ nâng tay: "Bạch ái khanh không cần như vậy, A Dữ đã nói với trẫm về tình huống lúc đó, sức lực của một mình ngươi vốn không ngăn cản được cái gì, có thể đúng lúc nhi tử của ta trúng tên cứu nó rời đi đã thập phần hi hữu, không những vô tội, vụ án lần này nếu làm tốt, trẫm còn có thể thưởng cho ngươi.
Cung ái khanh, các ngươi cũng phải hợp tác cùng nhau, tranh thủ sớm ngày điều tra rõ chân tướng."
Không nghĩ tới Lục Dữ lại nói như vậy với theo Hoàng Thượng, Bạch Diệc Lăng thầm kinh ngạc, giương mắt nhìn hắn, phát hiện Lục Dữ cũng đang nhìn mình, ánh mắt hai người chạm nhau, Lục Dữ còn nháy mắt với Bạch Diệc Lăng.
Y đang ở trước mặt vua mà không chút nào câu nệ, hơn nữa vừa nãy trong giọng điệu Vĩnh Bình Đế nhắc tới đứa con trai này cũng rất thân mật, quả nhiên giống như lời đồn, cực kỳ yêu thương y, đại khái việc cứu Lục Dữ đối với Hoàng Thượng mà nói, thật sự là một công lao vô cùng quan trọng.
Trong trường hợp này, hắn cũng không tiện phản ứng gì khác, Cung Thượng thư bên cạnh hắn run rẩy nói một loạt câu khách sáo "Nhất định không phụ kỳ vọng của Bệ hạ, cố gắng hết sức phối hợp với Bạch Chỉ huy sứ" vân vân, Bạch Diệc Lăng cũng vội vàng khiêm tốn vài câu.
Vĩnh Bình Đế lại nói: "Việc này phát sinh quỷ dị, không biết là thiên tai hay là nhân họa, vậy để cho Hàn Quốc sư ở bên cạnh hiệp trợ đi.
Nếu Bạch ái khanh và Cung ái khanh gặp phải chuyện gì, có thể thương nghị với hắn."
Ba người được nhắc tới cùng nhau đáp lời, Hàn tiên sinh quay về phía Bạch Diệc Lăng và Cung Thượng thư chắp tay, nói: "Bần đạo ở chuyện tra án khuyết thiếu kinh nghiệm, còn nhờ hai vị đại nhân chỉ giáo giao lưu nhiều, bằng không chỉ sợ là lại kéo chân sau."
Bạch Diệc Lăng đáp lễ: "Quốc sư khách khí.
Tất cả mọi người đều rất bội phục bản lĩnh của ngươi, sau này còn muốn trông cậy vào ngươi nhiều hơn."
Hai người có qua có lại mà hàn huyên hai câu, ai cũng nở nụ cười, ăn ý không nhắc lại những chuyện khác.
Sự tình xảy ra ở vườn mai, vốn Lục Khải hẳn là vạn phần để ý, nhưng tình cảnh trước mắt này lại hiếm thấy mà không khiến hắn ta chú ý —— tâm tư Lục Khải còn dừng lại ở mấy câu vừa nãy của Vĩnh Bình Đế.
Bạch Diệc Lăng cứu Lục Dữ khi nào? Xét về thời gian, việc này hẳn đã xảy ra sau khi hắn dụ thích khách đi.
Về việc sau khi Bạch Diệc Lăng thoát hiểm đã vòng trở lại cứu mình, Lục Khải không nói với người khác.
Vì hiện tại tình thế phức tạp, hắn nói ra rồi chỉ có thể khiến người khác tăng cường ngờ vực cùng đề phòng, không có lợi cho ai trong hai người bọn hắn, cho nên chấn động và rung động khi đó, Lục Khải cũng chỉ là trân quý giấu ở đáy lòng.
Hắn ta cho đó chỉ thuộc về mình hắn, lại thật sự không nghĩ đến, giữa Bạch Diệc Lăng và đứa cháu trai từ trước đến giờ không hợp với mình này, vẫn còn có chuyện như thế.
Hơn nữa nhìn dáng vẻ...!Lục Dữ rất thân thiện với Bạch Diệc Lăng, hẳn là mối quan hệ giữa bọn họ không tệ.
Bạch Diệc Lăng là dưới tình huống nào cứu Lục Dữ, tại sao hắn phải làm như vậy? Lục Dữ mới vừa trở lại Kinh đô không bao lâu, giữa hai người đáng lẽ không nên có giao tình gì mới đúng.
Lục Khải không khỏi liếc mắt nhìn Lục Dữ một cái, chỉ thấy bên môi y nhếch lên, đang nhìn Bạch Diệc Lăng và Hoàng Thượng nói chuyện, nụ cười này rơi vào trong mắt Lục Khải, càng dị thường chướng mắt.
—— hắn ta cho là, người có thể làm cho Bạch Diệc Lăng mạo hiểm, bất cứ lúc nào, đều chỉ nên là mình.
Lục Dữ vui vẻ khiến Lục Khải có loại cảm giác không vui, như thể đối phương đã trộm đi hết thảy của mình.
Tiểu tâm tư khó nói của cá nhân hắn ta không ảnh hưởng đến những người còn lại trên điện đàm luận chính sự, Hoàng Thượng nói xong liền bàn giao cho Bạch Diệc Lăng: "Còn có một chuyện, hiện tại Dịch Vương vẫn hoàn toàn không có tin tức, khiến trẫm lo lắng, Bạch khanh cũng nên điều phối nhân thủ, gia tăng tìm kiếm."
Nói tới nói lui, cuối cùng cũng coi như nhắc tới vấn đề của Dịch Vương, Hoàng Thượng còn chưa nói gì khác, nhị hoàng tử Lục Trình dùng khóe mắt quét một vòng những huynh đệ xung quanh, bước ra khỏi hàng nói: "Phụ hoàng, nhi thần lúc đó cũng đến vườn mai của hoàng thúc dự tiệc, mặc dù may mắn không bị thương, nhưng khi đó thích khách có thể tới đột ngột, còn tìm được người một cách tinh chuẩn như vậy, theo góc nhìn của nhi thần, việc này ngoại trừ Phong Thủy Tà Độ làm chủ ra, trong số những người ở đây khẳng định còn có nội gian."
Hắn biết Lục Dữ và Lục Hiệp trước giờ bất hòa, nói tới đây cố ý dừng lại một chút, nhưng Lục Dữ một mặt ngây thơ vô tội, trong mắt mang theo một tia kinh ngạc vừa đúng, như thể đây là lần đầu tiên y nghe được những lời này.
Lục Trình thầm mắng y giảo hoạt, tự mình tiếp tục: "Hiện những người khác chết hay bị thương, tốt xấu còn biết tung tích, chỉ có tứ đệ chậm chạp không có tin tức.
Lúc đó có không ít người tận mắt thấy tứ đệ cùng Phong Thủy Tà Độ đi cùng nhau, chuyện này..."
Hắn còn chưa nói hết, một tiểu thái giám đã vội vã chạy vào, bẩm báo: "Hoàng Thượng, Dịch Vương Điện hạ, Dịch Vương Điện hạ trở lại, giờ đang chờ ở ngoài cửa điện!"
Vĩnh Bình Đế ngẩn ra, lập tức lệnh: "Mau tuyên!"
Lời vừa nói ra, câu tiếp theo của Nhị hoàng tử nhất thời không nói được nữa, hắn nghi ngờ không thôi, nhìn về hướng cửa điện, quả nhiên nhìn thấy Lục Hiệp một thân chật vật, từ bên ngoài nhanh chân bước vào.
Lúc nãy gã đứng ở bên ngoài, cũng nghe được đại khái mấy lời Lục Trình nói, bái kiến xong Hoàng Thượng thì nghiêng đầu, nói với Lục Trình: "Nhị ca lúc nãy muốn nói 'chuyện này' cái gì, ngươi hoài nghi ta yên yên ổn ổn làm Thân vương không chịu, lại cấu kết tà giáo tạo phản sao?"
Lục Trình thấy trong giọng nói gã ẩn ẩn tức giận, thần sắc tiều tụy, lập tức ý thức được tình hình không như mình dự tính, thức thời đáp: "Ta chỉ là việc nào ra việc đó mà thôi, đương nhiên cũng hi vọng tứ đệ bình an trở về."
Lục Hiệp hình như vẫn còn tức giận bất bình, muốn nói cái gì, nhưng lúc Hoàng Thượng đối mặt gã còn lâu mới dung túng cùng kiên trì như đối xử với Lục Dữ, ánh mắt lúc đánh giá gã mặc dù cũng có thân thiết, nhưng trong giọng nói càng nhiều hơn là lãnh đạm: "Lão tứ, ngươi trở về như thế nào? Có bị thương không?"
"Phụ hoàng!"
Lục Hiệp quỳ xuống, nói bằng giọng nghẹn ngào: "Phản tặc quá mức đáng giận, không chỉ trói nhi tử đến trong hang ổ bọn chúng để tế trời, còn phái người đóng giả thành ta, đổi trắng thay đen vu oan cho ta! Đây là làm nhục cả hoàng thất, phụ hoàng người nhất định phải làm chủ cho nhi tử!"
Sau khi nghe Lục Hiệp giải thích, lúc biến cố xảy ra, mọi người hoảng loạn nên ai cũng không đoái hoài tới ai, gã rất nhanh đã bị mấy tên thích khách bắt được, một đường đưa đến đại bản doanh Phong Thủy Tà Độ, mơ hồ nghe nói bọn thích khách muốn bắt người thuộc hoàng tộc Lục thị để tế trời, bởi vậy mới không giết gã ngay lúc đó.
Lục Hiệp biết chuyến đi này chỉ sợ lành ít dữ nhiều, liều mạng giãy dụa tìm cách chạy trốn, kết quả trong lúc chen lấn bị thích khách đẩy xuống sông, thuận dòng nước trôi về hạ nguồn, may mắn giữa đường được người ta vớt lên.
Tuy rằng thoát được một mạng nhưng lại ăn không ít khổ, thương tích khác trên người thì không nói, lúc phóng ngựa chạy trốn còn bị thích khách phát hiện, chém một đao trên cổ tay gã, dường như đã tổn thương tới gân cốt.
Lục Hiệp vừa nói vừa kéo ống tay áo, cho Hoàng Thượng xem vết thương trên cổ tay mình.
Vết thương kia vắt ngang trên da thịt trắng mịn từng được chăm sóc kỹ lưỡng, đúng là có mấy phần ghê rợn, Vĩnh Bình Đế nhíu mày, nói: "Thái y, mau tới kiểm tra cho Dịch Vương Điện hạ."
Thái y đi qua xem vết thương cho Lục Hiệp, ông dừng một chút, lại nói: "Bạch ái khanh, ở phương diện này ngươi cũng coi như nửa hành gia, cùng đến xem một cái đi."
Cảm nhận được ánh mắt đánh giá xung quanh, Bạch Diệc Lăng có chút dở khóc dở cười.
Lời nói này, hắn chưa từng học qua y thuật, tại sao lại gọi là nửa hành gia, Hoàng Thượng đây rõ ràng thấy hắn xuất thân ám vệ, có kinh nghiệm phong phú vè mấy thứ đao kiếm, mới muốn hắn qua kiểm tra cho vị Dịch Vương Điện hạ đang kêu khổ thấu trời này, xem xem vết thương có thật như gã miêu tả không.
Bạch Diệc Lăng đi qua nhìn ngự y băng bó vết thương cho Lục Hiệp, thấy vết thương kia đúng là không nhẹ, hơn nữa còn kéo dài từ hổ khẩu đến cổ tay, lại bị nổi bọt nước, thoạt nhìn máu thịt be bét, thật là đáng sợ.
Theo phán đoán của hắn, tay bị thương đến trình độ như thế này, tuy rằng sẽ không tàn phế hoàn toàn, thế nhưng vô cùng có khả năng lưu lại di chứng, tạo thành tay phải vô lực, viết chữ cầm đao đều sẽ chịu ảnh hưởng.
Nếu như là khổ nhục kế, thì cũng không nên quyết tuyệt đến mức này.
Huống chi vết thương của Lục Hiệp đã tái nhợt, tuyệt đối không phải vết thương mới, ít nhất đã qua một hai ngày mới có thể đến mức này, như vậy đã nói rõ, kẻ ngồi trên ngựa lấy tay ghìm cương quả thật không phải gã.
Thái y băng bó kỹ vết thương cho Lục Hiệp xong, bẩm báo thương thế với Hoàng Thượng, Bạch Diệc Lăng cũng đứng bên cạnh nói thêm vài câu, mọi người đều là người thông minh, dù nhìn thấu nhưng không nói toạc ra, bề ngoài quan tâm thương thế của Dịch Vương, trên thực tế lại hàm súc chứng minh, tính khả thi của việc Lục Hiệp cấu kết cùng Phong Thủy Tà Độ cực nhỏ.
Lời của gã rất có thể đều là sự thật.
Dù không được nhiều sủng ái nhưng nói thế nào cũng là thân sinh nhi tử của mình, Vĩnh Bình Đế nghe Bạch Diệc Lăng và thái y nói xong cũng mềm lòng, trấn an Lục Hiệp mấy câu, kêu gã cố gắng dưỡng thương, đừng nên lo lắng gì khác.
Nhị hoàng tử Lục Trình vẫn luôn cảm thấy không đúng chỗ nào, dù gì mấy câu hắn nói trước đó đã bị Lục Hiệp nghe hết rồi, cũng không sợ bổ sung nhiều thêm hai câu, đơn giản nói thẳng ra tất cả nghi vấn:
"Tóm lại, tuy rằng đã chịu khổ nhưng tứ đệ có thể bình an trở về, cũng là vạn hạnh.
Nói cũng trùng hợp, ngũ đệ trúng tiễn, gặp được Bạch Chỉ huy sứ mang ra khỏi vòng vây của loạn đảng, bây giờ ngươi cũng được cứu giống vậy.
Thật là làm ta tò mò, còn có người nào, có thể anh dũng cơ trí như Bạch Chỉ huy sứ...!Tứ đệ, ngươi có mang ân nhân ngươi về không vậy?"
Lục Hiệp cười lạnh: "Đó là đương nhiên, con người ta coi trọng nhất là ân tình."
Gã liếc mắt nhìn Bạch Diệc Lăng một cái, nói: "Cái gọi là không phải người một nhà không vào cùng cửa, người cứu ta còn có chút quan hệ với Bạch Chỉ huy sứ đây! Chỉ là sợ quấy nhiễu phụ hoàng, nên chưa dám tùy tiện mang tới."
Hoàng đế ngồi trên long ỷ, đại đa số đều là người chiến thắng cuối cùng trong cuộc cạnh tranh giữa các huynh đệ, đối với sóng ngầm mãnh liệt giữa các hoàng tử đã quá rõ ràng, Vĩnh Bình Đế lười quản Lục Hiệp và Lục Trình cạnh khóe lẫn nhau, nhưng cũng không khỏi bị Lục Trình nói ra mấy phần nghi ngờ.
Quả thực, bất kể là thời gian được cứu hay là thời gian trở về, đều thật trùng hợp.
Ông nói: "Không sao, dẫn người tới đi."
Bạch Diệc Lăng nghe nói ân nhân cứu mạng Lục Hiệp vậy mà có liên quan tới mình, trong lòng đã sinh ra một loại suy đoán nào đó, đợi đến khi người được dẫn tới, hắn ngẩng đầu nhìn lên, thình lình phát hiện kẻ mang theo nụ cười bước lên điện hóa ra lại là...!Tạ Phàn.
Tứ hoàng tử mất tích hai ngày đã trở lại, hơn nữa còn là được Tam công tử phủ Vĩnh Định Hầu Tạ Phàn cứu! Tin tức này lập tức lưu truyền khắp Kinh đô.
Một là trong thảm hoạ lần này, tin Tứ hoàng tử tung tích không rõ mới vừa truyền ra, Kinh đô đã sớm bị lật cả đáy lên trời, người người đều biết gã mất tích, đột nhiên lại được tìm trở về, điều này cũng đặc biệt dễ dàng gây nên chú ý.
Hai là bởi vì bản thân Tạ Phàn.
Ở nhã yến tại vườn mai, Tạ Tam lang vì vị trí Thế tử hãm hại huynh trưởng không thành, ngược lại ném hết mặt mũi, người ở đó đều nhìn thấy.
Tuy nhiên vận may của y thực sự quá tốt, tai nạn tiếp sau đó không những không tạo thành bất kỳ vết thương nào cho y, ngược lại cung cấp cho Tạ Phàn một cơ hội cứu hoàng tử, lập nên công lớn.
Cứ như vậy, những chuyện trước đó y đã làm còn chưa kịp truyền bá ra ngoài, đã được một thanh danh tốt khác che đậy.
Dù sao Lục Hiệp không chỉ là hoàng tử cao quý, bên mẫu tộc cũng rất có thế lực.
Theo lời Tạ Phàn giải thích, có thể cứu được Tứ hoàng tử không phải trùng hợp, bởi vì lúc đó y cũng bị thích khách bắt đi, thích khách bắt y bị trọng thương, đi được nửa đường vì mất máu quá nhiều mà chết, Tạ Phàn nhân cơ hội chạy trốn, đồng thời cứu được Lục Hiệp từ giữa sông lên.
Nghe đâu Hoàng Thượng ngay tại Cần Chính Điện tán dương Tạ Phàn cùng Bạch Diệc Lăng có công cứu hai vị hoàng tử, cũng đồng ý chờ sau khi tra ra thủ phạm thật phía sau màn, tất nhiên sẽ phong thưởng.
Tứ hoàng tử được cứu càng thân thiết biểu thị, Tạ Phàn cứu gã, sau này sẽ là chí giao hảo hữu, quá mệnh huynh đệ* của gã.
(*) Chí giao hảo hữu: best friends; quá mệnh huynh đệ: life-and-death brothers
Trong khoảng thời gian ngắn, mọi người dường như đồng loạt quên mất những hành động trong quá khứ của Tạ Phàn, dồn dập tới cửa chúc mừng, mượn cơ hội kết giao.
Trong lòng người người đều rõ ràng, đây không chỉ có ý nghĩa là một phần thưởng, còn là tấm lót đường cho tiền đồ ngày sau, chỉ cần Tạ Phàn tự biết thức thời, hơi biểu hiện thêm chút nữa, nhất định sẽ có cơ hội phát triển.
Vĩnh Định Hầu không ở Kinh đô, chuyện này lại khiến Vĩnh Định Hầu phu nhân cười không khép miệng được, hạ nhân trong phủ đều được ban thưởng, đối xử với Tạ Phàn càng là nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa, muốn gì được đó.
Trong lúc phủ Vĩnh Định Hầu đang đắm chìm trong bầu không khí tưng bừng vui sướng, Chỉ huy sứ Trạch An vệ Bạch Diệc Lăng dẫn người tới cửa tra án.
Kẻ xuất thân từ Phong Thủy Tà Độ đều là tử sĩ trải qua huấn luyện nghiêm khắc, sau khi phát hiện hành động thất bại đã cắn thuốc độc giấu trong miệng tự sát tại chỗ, bởi vậy người bị bắt sống rất ít.
Muốn hiểu được tình huống lúc đó, người từng bị thích khách bắt đi là Lục Hiệp và Tạ Phàn đều là manh mối quan trọng.
Mà Lục Hiệp thân là hoàng tử, lại có thương tích trong người cần phải tĩnh dưỡng, nhất thời không tiện hỏi chuyện, nhưng ngay cả Tạ Phàn cũng ỷ vào gần đây danh tiếng đang thịnh, mấy lần đưa đẩy, từ chối đi đến Bắc Tuần Kiểm ti phối hợp điều tra.
Y cũng không phải là tội phạm, không thể cưỡng ép mang đi, bởi vậy vào buổi chiều hai ngày sau, Bạch Diệc Lăng tự mình mang theo người đi tới phủ Vĩnh Định Hầu.
Mấy ngày nay phủ Vĩnh Định Hầu trải qua rất sung sướng, lúc bọn họ đến tiệc tùng còn chưa kết thúc, ở cửa mấy thủ vệ mặc áo khoác bằng bông đang túm tụm lại ngồi xổm ở góc tường, uống rượu ăn thịt.
"Ê, ngươi nói xem Hầu gia sẽ không nhất thời vui vẻ, truyền vị trí Thế tử cho Tam công tử đâu chứ hả?"
"Ta thấy không có khả năng lắm.
Tuy rằng Nhị công tử không ở trong phủ, nhưng Hầu gia phu nhân yêu thích nhất khẳng định vẫn là hắn.
Thêm nữa, trước đây Tam công tử vu hại Bạch đại nhân trong yến hội, việc này ha, ta nghe nói Hầu phu nhân lệnh người gạt Hầu gia, ngài ấy còn chưa biết đâu."
Nghe thấy hai đồng bạn trò chuyện, một người khác cười "ha ha" một tiếng, uống một ngụm rượu, tùy tiện lau miệng, lè nhè nói: "Khà khà, Hầu gia có biết hay không thì cũng chẳng có gì khác nhau, Bạch đại nhân trong mắt ngài ấy là cái thá gì? Ngay cả con chó giữ cửa còn thân hơn hắn, mấy người không có kiến thức các ngươi thật nông cạn, ta nói cho các ngươi biết, lúc trước..."
Thường Ngạn Bác đi theo phía sau Bạch Diệc Lăng, thực sự nghe không nổi nữa, tiến lên vỗ vỗ bả vai người đang nói chuyện, ngoài cười nhưng trong không cười mà nói: "Huynh đệ, đợi lát nữa lại ăn, đi thông báo lão gia nhà ngươi một tiếng giúp ta, có khách quý tới cửa này."
Hai chữ "khách quý" được hắn ta nhấn mạnh, bởi vì không phải đi bắt người mà là tới cửa hỏi tình huống, nên không mặc quan phục, người kia liếc hắn ta một cái, cười khinh miệt: "Khách quý, ngươi là cái thá gì? Quý cỡ nào?"
Thường Ngạn Bác cả giận quát: "Mẹ ngươi, ngon thì nói lại lần nữa cho lão tử!"
Phá án trong Kinh đô luôn dễ dàng giao thiệp với các loại quyền quý, hắn ta cũng không phải chưa từng gặp mấy thể loại có mắt mà không thấy Thái Sơn như thế này, hiện giờ nếu không phải e ngại mặt mũi Bạch Diệc Lăng, hắn ta đã sớm vung lên một quyền rồi.
Hắn ta thì nói chuyện đàng hoàng, cố tình đám thủ vệ này đều cùng một cái đạo đức như chủ nhân bọn chúng, là cái loại mặt hàng được đà lấn tới, trong đó kẻ cầm vò rượu kia ngửa đầu ực một hớp rượu, nở nụ cười nham nhở, nói: "Tiểu tử vắt mũi chưa sạch như ngươi, tính khí cũng lớn ha? Có biết đây là địa bàn nhà ai không? Nơi này chính là Hầu phủ! Ngươi còn dám lại đây tự xưng là khách, ngươi xứng sao?"
Hắn ta nói xong câu đó, Diêm Dương đứng ở phía sau Bạch Diệc Lăng thấy gân xanh hằn lên thái dương Thường Ngạn Bác, biết không tốt, vừa muốn đi lên kéo hắn ta, liền nhìn thấy Bạch Diệc Lăng bên cạnh mình nhẹ nhàng nở nụ cười, đi tới.
Xong rồi.
Diêm Dương thầm nghĩ, A Di Đà Phật, chúc các vị sớm về miền cực lạc.
Tên uống rượu kia nói đến một nửa, thoáng thấy có một người tiến đến, còn chưa kịp nhìn rõ ràng dáng dấp của đối phương, vò rượu trên tay đã sắp đưa lên miệng bị đối phương đưa một tay ra đỡ, sau đó ụp thẳng lên mặt gã.
Hơn nửa vò rượu cay theo miệng vò dâng lên, đổ hết vào trong mũi miệng gã, người kia ngay cả đôi mắt cũng không mở ra được, bị sặc nên không ngừng giãy dụa, nhưng căn bản lại vô lực phản kháng.
Bạch Diệc Lăng ra tay chính là tàn nhẫn, một tên thủ vệ khác phía sau hắn giận dữ, rút đao ra muốn bổ vào gáy hắn, rất có ý định bởi vì chút chuyện nhỏ này mà cầm đao giết người.
Thường Ngạn Bác thấy cảnh này, trong lòng cả kinh, vội vã đứng xa chút.
—— bằng không thời điểm Lục ca động thủ mà mình không cẩn thận trúng đòn thì chết.
Bạch Diệc Lăng cười như không cười nói một câu "Đao không tệ", trở tay quăng vò rượu ra ngoài, "rầm" một tiếng vang trầm thấp, trước khi đao chém vào người hắn, vò rượu đã đập cho mũi gã nở hoa.
Bạch Diệc Lăng xách cổ áo gã, kéo người tới trước mặt mình, đối phương bị siết cổ áo nên kịch liệt ho khan, hắn làm như không thấy, ôn tồn nói: "Vừa nãy ngươi hỏi chúng ta có thiệp mời không, không có thì không thể tự xưng là khách quý sao? Thế để ta dạy cho ngươi, khách không mời mà đến cũng là khách, hơn nữa thường thì so với cái loại xách quà tặng lễ ấy, càng hung ác hơn nhiều."
Tên múa đao mặt đầy máu ngã xuống đất, những thủ vệ khác đều là cọp giấy, vốn thấy người trẻ tuổi này bề ngoài nhã nhặn, cũng nóng lòng muốn thử, kết quả không nghĩ tới đối phương hung tàn như vậy, toàn bộ đều sợ đến mức lùi lại về sau mấy bước.
Một kẻ trong đó kinh nghi bất định hỏi: "Các ngươi...!rốt cuộc là ai? Còn có ngươi, ngươi, tên gọi là gì!"
Bạch Diệc Lăng búng tay một cái, Thường Ngạn Bác cùng Diêm Dương dường như nghe được mệnh lệnh, đồng thời đứng nghiêm, giơ đao, Hoành Huy Đao biểu tượng của Trạch An vệ mơ hồ tỏa ra hào quang màu đỏ sậm dưới ánh mặt trời, chói cho mắt người đau đớn.
Không khí xung quanh tựa như đọng lại trong nháy mắt, tiếng cười nhạo cùng tiếng quát mắng vừa nãy đều biến mất không còn tăm hơi, bọn thủ vệ nhìn lưỡi đao sắc bén, chỉ cảm thấy tim đập nhanh hơn, hai chân như nhũn ra, trong yên tĩnh chỉ có thể nghe thấy tiếng răng va vào nhau cầm cập —— hắn đã ý thức được thân phận của đối phương.
Bạch Diệc Lăng mỉm cười nói: "Đi thông báo đi.
Bắc Tuần Kiểm ti, Bạch Diệc Lăng."
Tên thủ vệ kia liên thanh đáp: "A, vâng, vâng, tiểu nhân tuân, tuân mệnh."
Hình như gã sợ chỉ chậm hơn một giây là sẽ bị Bạch Diệc Lăng bẻ gãy cổ, gấp gáp hoảng sợ xoay người, chạy về hướng đại môn Hầu phủ, kết quả bị vướng bậc đá trước cửa ngã sấp xuống, nhớ tới vừa nãy mình còn bàn luận về vị "đại công tử" này, quả thực sợ muốn trào nước mắt, rốt cuộc không còn nửa điểm sức lực để đứng dậy nữa, dùng cả tay cả chân mà bò lên trên bậc đá, gõ vang đại môn.
Thường Ngạn Bác, Diêm Dương: "...".