Lục Dữ nhìn Bạch Diệc Lăng rồi lại nhìn hoa, cẩn thận đặt đoá hoa nhỏ vào trong tay áo, sau đó giật lấy nhánh cây trong tay Bạch Diệc Lăng bẻ thành mấy khúc ném ra đằng sau.
Mấy khúc cây bị hất tung lên trời, lượn một vòng cung rồi rơi vào bùn đất.
"Cớ gì phải thế?" Lục Dữ ném đồ của hắn mà không hề thấy thẹn, còn cười nói: "Trong lòng không vui thì cứ nói ra, trút giận rồi sẽ thoải mái hơn thôi, còn hơn một mình ở đây uống rượu hay nghịch cây, đúng không?"
Bạch Diệc Lăng cười, nhướng mày nhìn y: "Trút giận thế nào, đánh ngươi hả?"
Dáng vẻ này của hắn làm Lục Dữ vừa thấy thích lại đau lòng, không thèm nghĩ ngợi đã nắm lấy bàn tay phải mà ban nãy Bạch Diệc Lăng cầm nhánh cây đấm lên ngực mình, đáp: "Làm đi, nếu chưa hết giận thì cứ đánh mạnh hơn."
Bạch Diệc Lăng: "..."
Lục Dữ cầm tay Bạch Diệc Lăng đè lên ngực mình, sau khi làm xong động tác này y mới nhận ra mình hơi quá, hai bên tai y nóng bừng lên, vội vã thả tay hắn ra, nắm tay mình thành đấm đưa lên môi ho một tiếng rồi vờ nói một cách bâng quơ:
"Ngươi cảm ơn ta thì khách sáo quá.
Đoan Kính công chúa là cô của ta, vả lại đây cũng là việc ta nên làm.
Nếu ngươi vui thì coi như ta làm chuyện đáng giá, ta chỉ lo ngươi không vui nên mới ra đây xem thử."
Bạch Diệc Lăng cười khẽ: "Ta có gì mà không vui."
Lục Dữ đáp: "Thực ra ta rất muốn nói trước cho ngươi, nhưng không ngờ đã xảy ra nhiều chuyện phức tạp như thế, cực chẳng đã mới vạch trần tất cả mọi việc."
Bạch Diệc Lăng phất tay: "Sự thật đã vậy rồi, ngươi nói sớm hay muộn gì cũng không có gì khác nhau.
Chỉ có điều...!sau này chắc ta nên gọi ngươi một tiếng biểu ca nhỉ?"
Lục Dữ cả kinh, vội vàng xua tay: "Không không không, sao vậy được!"
Y bắt đầu hối hận mình nhanh mồm nhanh miệng nói câu "Đoan Kính công chúa là cô của ta" để bắt quàng làm họ chi không biết – vốn dĩ Lục Mạt là con nuôi của Thái Hậu, mà y với Bạch Diệc Lăng thì không hề có tí quan hệ huyết thống nào hết.
Cũng may Bạch Diệc Lăng chỉ thuận miệng nhắc tới chứ không làm thật.
Hai người vừa nói chuyện vừa đi dạo trên con đường mòn giữa mấy cái cây.
Ở đây cây cao tán rộng, gió núi thổi mát rượi, đưa hương hoa lan toả, thấm đẫm vạt áo người, hoa bay lả tả như tuyết, cảnh sắc vô cùng mĩ lệ.
Bạch Diệc Lăng lặng im một hồi mới nói: "Ta không muốn thấy dáng vẻ chật vật đó của Phó Mẫn, nhiều năm trôi qua, tuy rằng bà ta đối xử không tốt với ta, ta cũng không nhận bà ta, nhưng mỗi khi nhắc tới hai chữ "mẫu thân" thì trong đầu không khỏi nghĩ tới bà ta đầu tiên, đột nhiên muốn ta đổi...!Cảm giác này rất khó tả."
Lục Dữ nói: "Ta hiểu."
Bạch Diệc Lăng cười: "Nhưng mà từ trước tới nay đã quen xung phong rồi, bây giờ gặp chuyện phải trốn đi, đúng là không quen thật."
Điều khiến hắn cảm thấy khó tả không chỉ là đột nhiên thay đổi người thân, mà còn là thái độ bảo vệ của người nhà họ Thịnh đối với mình.
Quả thật, khi Bạch Diệc Lăng nhỏ yếu nhất, hắn không cần người bảo vệ, bây giờ cũng càng không cần.
Nhưng dù thế nào, khi bản thân bị chỉ trích, có những người xưng là "người thân" danh chính ngôn thuận che chở mình là chuyện hắn chưa bao giờ trải qua.
Nhất thời Bạch Diệc Lăng không biết nên làm gì mới tốt, vì thế hắn hốt hoảng chạy trốn.
Lục Dữ nói: "Chuyện gì cũng cần có quá trình tiếp thu chậm rãi, tuy hôm nay coi như có thu hoạch dồi dào, nhưng ta mong cuộc sống sau này của ngươi sẽ không gặp chuyện phức tạp như vậy nữa."
Y dừng bước, hai người đứng đối mặt nhau, Lục Dữ nhìn Bạch Diệc Lăng chăm chú, đoạn cất lời: "Ta thấy sắc mặt ngươi tốt hơn nhiều rồi, bây giờ không còn khó chịu nữa đúng không? Hôm nay lúc thấy ngươi hộc máu, ta suýt bị hù chết đó."
Bạch Diệc Lăng né tránh ánh mắt y, cúi đầu lấy mũi chân đẩy đẩy hòn đá nhỏ dưới đất, chần chờ không biết nên giải thích thế nào với Lục Dữ.
Lục Dữ lại nói: "Nhưng ta cảm thấy, Phó Mẫn có ý đồ hại ngươi là thật, nhưng độc trong cái ly kia chưa chắc là bà ta bỏ vào, người phụ nữ này rất thâm hiểm, sẽ không ngốc nghếch như vậy."
Y bỗng sốt ruột: "Chẳng lẽ trừ bà ta ra còn có kẻ khác muốn hại ngươi? Ta thấy nên điều tra thêm cho chắc..."
Bạch Diệc Lăng thốt lên: "Ấy, không cần!"
Lục Dữ nhìn hắn với vẻ nghi hoặc, Bạch Diệc Lăng nói tiếp: "Ờm, độc trong ly, thực ra có thể nói là do ta bỏ vào."
Lục Dữ mới đầu không hiểu được ý hắn: "Ngươi nói gì?"
Bạch Diệc Lăng đáp: "Ta cố ý đụng trúng Hổ Phách, làm bột thuốc độc rớt vào trong rượu sau đó uống, là bởi vì ta..."
Nghe vậy, Lục Dữ sửng sốt, đến khi hiểu ra rồi thì lạnh mặt, cơn giận chợt dâng lên trong lòng.
Y vịn vai Bạch Diệc Lăng, lạnh lùng nói: "Ngươi điên rồi à, sao có thể đánh cược mạng sống vì một người phụ nữ như vậy chứ!"
Lục Dữ nhớ đến dáng vẻ yếu ớt lúc nãy của Bạch Diệc Lăng thì càng giận hơn, thầm nghĩ hắn muốn bẫy ai cũng được, nhưng đâu có ai lấy mình làm mồi để bẫy người ta bao giờ: "Ngươi muốn làm gì thì cứ nói trước với ta, cho dù là phóng hoả gϊếŧ người ta cũng nhất định sẽ giúp ngươi hoàn thành, cớ sao phải tự làm khổ mình!"
Y chưa bao giờ lớn tiếng nói chuyện với Bạch Diệc Lăng, cũng chưa từng lạnh lùng như thế, làm Bạch Diệc ngơ ngác một lúc lâu mới lên tiếng: "Không phải, ngươi hiểu lầm rồi, ta không có tự làm khổ mình."
Chuyện này thật sự khó giải thích, cũng đâu thể nói hắn phun máu là phần nội dung do hệ thống thêm vào được?
Lục Dữ giận không thở nổi: "Hôm nay ta suýt bị ngươi hù chết, mà ngươi còn không coi trọng bản thân mình, nhưng mà Bạch Diệc Lăng ngươi có biết không, ta thà hy sinh cả mạng mình, đào tim mình cho ngươi, cũng không muốn nhìn thấy ngươi chịu chút thương tổn nào!"
Tuy giọng nói của y có vẻ nghiêm khắc nhưng tình cảm trong đó đột nhiên bị lộ ra làm Bạch Diệc Lăng giật mình, hắn ngẩng phắt đầu nhìn Lục Dữ, bốn mắt đối diện nhau, cả hai người tựa như đều có chút sững sờ.
Ban đầu Bạch Diệc Lăng chỉ cho rằng tình cảm như có như không và cách đối xử với mình khác với những người khác của Lục Dữ chỉ là tình nghĩa huynh đệ.
Khi còn nhỏ hắn thường xuyên nghĩ rằng cha mẹ rất yêu thương hắn, chỉ là có lí do bất đắc dĩ mới làm vậy; Lục Khải thật lòng quan tâm hắn giống như hắn quan tâm Lục Khải...!Ngờ đâu tất cả những ảo mộng đó đều tan vỡ, cho nên Bạch Diệc Lăng khi đã trưởng thành không còn tự mình đa tình nữa.
Mãi đến khi hệ thống nhắc nhở, hắn mới mơ hồ cảm thấy tâm ý của Lục Dữ nhưng cũng không hoàn toàn rõ ràng, nên vào giây phút vốn dĩ trong lòng ai cũng hỗn độn, cả hai người đều không ngờ Lục Dữ sẽ thốt lên những lời này.
Tình sâu vô hạn.
Nhưng y nói ra rồi, hắn có thể chấp nhận ư?
Giữa lúc hai người trầm mặc, từ xa vẳng lại tiếng hát, không biết là con gái nhà ai rảnh rỗi tận tình cất lời ca, không có đàn sáo làm đệm, lại hiếm khi mà tình ý miên man, rung động lòng người:
"Gần đây tiều tuỵ làm người ngạc nhiên.
Sau khi ly biệt, mong nhớ khôn nguôi.
Kiếp trước nợ chàng bao muộn phiền, lại chẳng thể nào giải thích rõ.
Thức đêm mới biết đêm dài, tim này đã nhớ biết tài nào quên.
Dư hương còn thoảng trong chăn gấm, thương sao hết tố nữ dưới đèn.
Kiếp trước nợ chàng bao muộn phiền, kiếp này mắc bốn trăm bốn mươi bệnh vì chàng."
Bình thường, dù là Bạch Diệc Lăng hay Lục Dữ cũng đều không thích những câu từ sướt mướt như thế này, nhưng không biết tại sao lúc này nghe lại cảm thấy thấm từng chữ, Bạch Diệc Lăng hơi nghiêng mặt đi, Lục Dữ cũng có giây lát hoảng hốt.
Chợt trong lòng dâng trào cảm giác buồn bã, đột nhiên thông báo của hệ thống bật ra:
【 Hồ ly của ngài đã gửi lời mời "Bên nhau trọn đời" cho ngài, xin hỏi kí chủ có chấp nhận không? Nếu chọn có, mời ngài bước lên ôm và hôn đối phương, ngài sẽ nhận được một trái tim chân thành của hồ ly, một mạng sống của hồ ly, toàn bộ tình yêu của hồ ly, toàn bộ tài sản của hồ ly.
】
Hồi lâu sau, Lục Dữ mới ấp úng nói: "Ta...!Ta vẫn luôn thích em, có lẽ từ lần đầu tiên gặp gỡ đã, đã thích rồi.
Thấy em bị thương, lòng, lòng ta rất khó chịu."
Bạch Diệc Lăng ngạc nhiên nhìn y, tim đập điên cuồng, bây giờ hắn không biết nên nói gì.
Lục Dữ cũng rất căng thẳng, trước giờ y chưa từng nói như vậy với ai, vốn cứ nghĩ rằng sẽ không tìm được từ ngữ để diễn đạt, nhưng sau khi mở đầu, y đột nhiên như được khai sáng, mấy câu sau đó dần trôi chảy hơn: "Ta không dám nói với em, ta sợ vì chuyện này em sẽ xa cách ta.
Đặc biệt là khi em vừa mới nhận lại người thân, nhất định trong lòng rất rối loạn, ta không nên nói ra, nhưng ta hết cách rồi, ta không nhịn nổi...!Từ nhỏ đến lớn ta chưa từng thích ai, ta không biết nên, nên làm sao hết.
Dù sao ta cũng vô cùng vô cùng...!thích em."
Hai chữ cuối cùng bị y giấu sâu trong cổ họng, cho nên có hơi khó nghe rõ, cũng không biết tại sao, Lục Dữ cảm thấy như trong ngực bùng lên một ngọn lửa, cháy hừng hực làm người ta muốn bật khóc.
Tiếng hát ban nãy không biết đã ngừng từ khi nào, lúc này trời đất yên tĩnh, nắng chiều le lói, bóng đen xung quanh tựa như có sự sống đang dần dần tiến lại.
Đàn chim mỏi vỗ cánh phành phạch về rừng, đuổi theo ánh dương đang từ từ biến mất.
Trong bối cảnh mênh mông như thuở sơ khai, bóng dáng của hai người trở nên thật nhỏ bé mà cũng thật gần.
Trước ánh mắt kinh ngạc của Bạch Diệc Lăng, Lục Dữ hơi ngước mặt lên, lấy mu bàn tay quẹt qua khoé mắt, lầm bà lầm bầm: "Đúng là thích em quá rồi, ta tự thấy cảm động luôn."
Bạch Diệc Lăng: "..."
Dù mối quan hệ giữa họ là thế nào, dù tình cảm giữa họ ra sao, Lục Dữ vẫn là Lục Dữ mà thôi.
Bạch Diệc Lăng vốn dĩ có hơi sốt ruột, đột nhiên lại thấy thả lỏng một cách khó hiểu, hắn nói: "Xin lỗi, ta...!chưa nghĩ ra."
Đối với Lục Dữ, có thể nhận được đáp án này đã là một chuyện đáng mừng.
Dù gì thì Bạch Diệc Lăng cũng là một con người quyết đoán, trước đó y còn nghĩ tới kết quả hắn sẽ từ chối ngay lập tức và từ nay về sau cả hai trở thành người xa lạ, cho nên như bây giờ đã rất tốt rồi, ít nhất nó là minh chứng cho thấy hắn do dự.
Không phải là y không mong hắn đồng ý ngay, ai mà chẳng hy vọng sẽ có kì tích xảy ra trong đời, tuy câu trả lời của Bạch Diệc Lăng khiến y có hơi mất mát nhưng chí ít có còn hơn không.
Thật ra Bạch Diệc Lăng vừa dứt lời đã cảm thấy ảo não, thầm nghĩ mình trả lời cái kiểu gì vậy, được là được, không được là không được, cái gì mà chưa nghĩ ra chứ, chưa nghĩ ra là ý gì?!
Hệ thống cho hắn biết có ý gì:
【 Kí chủ đã từ chối lời mời "Bên nhau trọn đời".
Phần thưởng nhận được bao gồm: một trái tim chân thành của hồ ly, một mạng sống của hồ ly, toàn bộ tình yêu của hồ ly, toàn bộ tài sản của hồ ly.
】
Bạch Diệc Lăng: "Chờ đã, đây không phải là phần thưởng nhận được sau khi chấp nhận lời mời sao?"
【Phần thưởng này được hồ ly tự nguyện tặng cho ngài, không phải để trao đổi với tình cảm.
】
Dịch ra là, cho dù hắn có thích Lục Dữ hay không thì y vẫn sẽ thích hắn.
Tim Bạch Diệc Lăng như đột nhiên bị một bàn tay nhỏ nhút nhát chọt một cái, có chút bồn chồn, có chút ngứa ngáy.
Hắn nhìn Lục Dữ, y đang cố nặn ra nụ cười, thần sắc tràn đầy cưng chiều mà đến y cũng không biết.
Ngay khoảnh khắc đó, hắn rất muốn đồng ý, nhưng suy nghĩ này chỉ là do kích động chứ không phải vì tình cảm mãnh liệt, chợt những tình tiết hắn từng đọc trong nguyên tác hiện lên, bao nhiêu lần vợ chồng phản bội, anh em tương tàn, đâu đâu cũng là những cái tên hắn quen thuộc.
Thậm chí ngay cả Lục Khải – người mà hắn cho là chỗ dựa và niềm hy vọng – đến cuối cùng vẫn lập mưu, hãm hại, trở mặt thành thù, vậy Lục Dữ...!Nếu hắn chấp nhận y, sợ rằng sẽ không chịu đựng nổi sự phản bội của y.
Bạch Diệc Lăng đột ngột ngoảnh mặt đi, hắn nói: "Về thôi!"
Lục Dữ hít một hơi sâu, chạy đến bên dòng suối nhỏ múc nước rửa mặt, dập tắt ngọn lửa trong tim.
Bạch Diệc Lăng đi được mấy bước mà không nghe thấy tiếng bước chân của Lục Dữ phía sau, định quay đầu lại nhìn.
Nhưng hắn chưa kịp quay ra sau thì bả vai chợt bị đè xuống, một nhóc hồ ly giũ lông nhảy lên vai hắn, còn dụi dụi mặt hắn bằng đôi tai xù của y nữa.
Bạch Diệc Lăng: "..."
"Không sao đâu." Đuôi cáo lắc lư, Lục Dữ nói, "Em chưa nghĩ ra thì ta có thể đợi em từ từ nghĩ, ta không gấp.
Dù sao em cũng thích hồ ly lắm đúng không? Vậy coi như là em thích ta rồi.
Đi nào!"
Từ nhỏ đến lớn, tất cả những thứ mà rất nhiều người tha thiết ước mơ y đều có được một cách dễ dàng, nếu không có thì y sẽ kiếm được hoặc tranh đấu để đổi lấy, nhưng thật ra đây cũng không phải là chuyện đương nhiên.
Có lẽ, chỉ có kiên trì đuổi theo những điều nhìn như rất khó tới tay nhưng mình lại rất muốn sở hữu mới có thể cảm nhận được sự vui sướng khi đạt được sau bao phen vất vả.
Con đường do chính mình tìm ra, dẫu gập ghềnh nhưng bền chắc.
Lục Dữ nhìn thấy điểm này ở Bạch Diệc Lăng, cũng bị hấp dẫn sâu sắc.
Y yêu hắn, cũng nhờ hắn mà y trở nên tốt hơn, kiên định hơn.
Lục Dữ không khỏi bổ sung một câu: "Em nhất định phải suy nghĩ thật kĩ, đừng quên đó!"
Bạch Diệc Lăng: "...À."
Đến bây giờ, vụ án cũ kéo dài hơn hai mươi năm cuối cùng cũng có manh mối, nhất thời gây ra tiếng vang không nhỏ.
Cho dù có nhiều người không hiểu rõ nội tình nhưng họ vẫn biết chuyện nhà họ Thịnh cực khổ tìm kiếm đứa con út nhiều năm và chuyện phủ Vĩnh Định Hầu đối xử khắt khe với đứa con lớn, nhưng thật sự không ai ngờ chân tướng là như thế này.
Bỗng chốc, triều dã rúng động, sớ buộc tội Tạ Thái Phi và Phó Dược đáp xuống bàn Hoàng Thượng như tuyết rơi, khó nói rõ bên trong có bao nhiêu phần là nhà họ Thịnh nhúng tay, bao nhiêu phần là những kẻ mượn gió bẻ măng ném đá xuống giếng.
Trước mắt, phần tử nguy hiểm Hồ Bồng đang lẩn trốn, có ba tội danh mà Thịnh Miện đã đề cập, vụ án đánh tráo này cũng trở thành ân oán giữa hai nhà Thịnh và Tạ.
Long nhan giận dữ, ngay lập tức Phó Dược bị hạ ba bậc, giáng chức thành Tổng đốc Thuỷ vận.
Tạ Thái Phi bị rút tước vị, Tạ gia trải qua năm đời Hầu tước, đến đời ông ta, phủ Vĩnh Định Hầu hoàn toàn biến mất, ruộng đất và tất cả tài sản bị thu hồi.
Nhưng dù ngày thường Phó Dược và Tạ Thái Phi có sai lầm gì, mọi người đều ngầm hiểu trong chuyện này là Phó Mẫn liên luỵ đến hai người họ.
Dáng vẻ xấu xí của bà ta ở tông miếu Tạ thị bị đem đi lan truyền rộng rãi, thanh danh gầy dựng bao năm hoá thành hư không, bản thân nhận một tờ hưu thư xoá tên khỏi gia phả họ Tạ, bị biếm thành tiện tịch* rồi kéo đi bêu ngoài đường.
(*) Có thể hiểu là thân phận thấp hèn, chỉ người hầu hoặc nô ɭệ
Trong nhà ngục dành cho nữ, Phó Mẫn đầu bù tóc rối ngồi trên đống rơm rạ, bộ quần áo rách rưới treo trên người bà ta bị người dân ném đầy đồ dơ, đã mấy ngày không thay, bốc lên mùi tanh nồng nặc.
Đời này bà ta quen sống trong nhung lụa, chưa từng trải qua cuộc sống như vậy, chỉ mới mấy ngày mà đã cảm thấy dài như nửa cuộc đời.
Có tiếng kêu khóc từ đâu truyền tới, Phó Mẫn lén ngẩng đầu lên, lấm lét nhìn chung quanh, nhưng bên trong nhà lao đen như mực, bà ta không nhìn thấy rõ.
Bỗng có hai con chuột to chạy vụt qua ngay trước mắt làm bà ta hoảng hốt hét lên, chợt bị người ta đạp một cú ngay mặt.
Phó Mẫn choáng váng, bị ép ngậm miệng lại, răng cắn trúng lưỡi chảy máu khiến bà ta đau điếng.
Đến khi ngẩng đầu lên nhìn mới nhận ra người đứng trước mặt mình là Hổ Phách.
Phó Mẫn căm hận phun ra một ngụm máu: "Con tiện nhân như mày mà cũng dám tới đạp ta? Chờ ngày ta đi ra ngoài, nhất định xẻ thịt lột da mày!"
"Xẻ thịt lột da ta cơ đấy, ta khinh!"
Tình cảnh của Hổ Phách cũng không khá hơn bà ta là bao, người đầy vết máu, trên mặt còn in chữ "sung quân" màu xanh, nhưng cô ta còn trẻ, dù có bị đánh vẫn trông tỉnh táo hơn dáng vẻ nửa chết nửa sống của Phó Mẫn.
Cô ta cười khẩy: "Bà đừng nằm mơ nữa, còn cho rằng mình là phu nhân của Hầu phủ đấy à? Ta đây không ngại làm việc thiện, nói cho bà biết, bây giờ hai người chúng ta đều là tiện tịch, không phân biệt được ai cao hơn ai, qua năm ngày nữa, ta bị đày đi Lĩnh Nam, còn bà thì sao, sẽ bị kéo ra chợ bán...!Có điều nhìn cái bộ dạng vừa già vừa xấu này của bà, chắc không được giá hơn thịt heo đâu!"
Như một tiếng sấm nổ đoàng bên tai, Phó Mẫn giật bắn người, không biết lấy sức lực từ đâu đột nhiên bật dậy chụp cánh tay Hổ Phách, gào lên như điên dại: "Mày nói cái gì? Bán ta đi? Không thể nào, không thể nào! Ca ca của ta sẽ không để yên, sao huynh ấy có thể trơ mắt nhìn ta bị bán đi chứ?"
Hổ Phách thích thú nhìn dáng vẻ khổ sở của bà ta, bỗng nhiên giơ tay cho Phó Mẫn một bạt tai, nói một cách tàn nhẫn: "Sẽ không có ai quan tâm đến bà, đều là do bà tự tìm, bà tự làm tự chịu.
Lúc trước bà thấy ta nghèo hèn, hết sai khiến đến đánh mắng ta không khác gì một con chó, bây giờ tới lượt bà cũng thành tiện dân, cho nên bà cứ từ từ hưởng thụ đi! Ha ha, ha ha ha!"
Hổ Phách làm nhục Phó Mẫn một trận, cảm thấy sảng khoái vô cùng, nhưng vừa nghĩ đến bản thân mình cũng không tốt hơn được, dù gì Phó Mẫn cũng được hưởng thụ vinh hoa phú quý hơn nửa đời.
Cô ta còn trẻ như vậy mà cuộc đời hoàn toàn mất đi hy vọng, đó mới thực sự là không đáng.
Hổ Phách nghĩ rồi lại nghĩ, tiếng cười dần biến thành tiếng khóc, Phó Mẫn nhìn theo bóng lưng xiêu vẹo của cô ta, trong lòng đột nhiên dâng lên hàn ý, dường như cơn đau trên cơ thể và sự dơ bẩn xung quanh đều không còn quan trọng – chỉ cần nghĩ đến hai chữ "bán đi" là bà ta lại sợ hãi đến phát điên!
Bà ta không thể chịu đựng nổi những ngày tháng như thế nữa, vốn cho rằng vượt qua những ngày này rồi thì sẽ tốt hơn, không ngờ chờ đợi bà ta ở phía trước là tương lai tàn khốc hơn nữa!
Phó Mẫn hoảng sợ, thầm cố gắng an ủi bản thân, nghĩ nào, nghĩ thật kĩ rồi sẽ tìm được cách! Chẳng phải trước đây mình cũng từng gặp nhiều chuyện khó xử nhưng lần nào cũng giải quyết được hết đó sao? Chỉ là bây giờ vấn đề có hơi khó hơn, đều sẽ qua, đều sẽ qua thôi.
Quả nhiên trời không tuyệt đường người, đang lúc bà ta miên man suy nghĩ bỗng truyền đến tiếng bước chân của hai người, tiếng chìa khoá vang len leng keng, là quan ngục dẫn một người vào buồng giam, thì thầm: "Muốn nói gì thì nói mau, nơi này không an toàn đâu!"
Việc thăm nuôi cũng cần chú ý, đối với những tội nhân phạm phải tội lỗi không thể tha thứ như Phó Mẫn thì người có thể vào thăm không có quyền cũng có tiền, nhưng giọng điệu của quản ngục không hề tôn trọng, có thể thấy không phải là nhân vật tai to mặt lớn nào.
Nhưng Phó Mẫn thực sự rất muốn ra ngoài, vừa nghe thấy tiếng nói là mắt sáng lên, không rảnh nghĩ ngợi nhiều đã vội vã loạng choạng nhào tới, muốn nhìn xem người đang đến là ai.
Bà ta vừa dơ vừa tanh nhào lên làm người vừa đến sợ hãi lùi ra sau, Phó Mẫn vồ hụt, cả người đau điếng, suýt nữa đã ngã ra đất, người kia sững sờ thốt lên: "Mẹ? Sao, sao, sao mẹ lại thành ra như vậy?"
Phó Mẫn nghe tiếng kêu "mẹ", ban đầu vui mừng khôn xiết, sau đó chuyển thành kinh hãi: "Phàn Nhi, sao con chạy đến đây được?"
Mẹ con hai người bốn mắt nhìn nhau, trên mặt là vẻ không thể tin nổi, Phó Mẫn phản ứng lại trước, vội vàng hỏi: "Không phải con ở chỗ cậu của con ư? Sao con tới đây, cậu con kêu con tới cứu mẹ đúng không? Huynh ấy có nói khi nào mẹ có thể ra ngoài không?"
Tạ Phàn choáng váng vì bị Phó Mẫn hỏi liên tục, ngơ ngác đáp: "Mẹ, mẹ không biết mình phải ở lại đây bao lâu sao? Cậu không quan tâm tới con!"
Phó Mẫn sửng sốt: "Con nói cái gì?"
Vì khiếp sợ mà bà ta càng tiến tới gần hơn, từ khoảng cách này, Tạ Phàn có thể nhìn thấy quần áo trên người bà ta nhớp nháp, còn thoang thoảng mùi tanh.
Da dẻ thì chùng xuống, khoé mắt đầy rẫy nếp nhăn, trông cứ như già đi mười tuổi, khác hẳn với người mẹ dịu dàng đoan trang trong ký ức của gã.
Tạ Phàn sợ tới mức muốn nôn, gắng gượng né tránh bà ta, kể lại: "Lúc trước con bị áp giải đến cửa sông Ninh, cậu bỏ tiền thuê người thay thế cho con, thu xếp con ở lại một biệt viện của ông ngoại, kêu con ở trong đó đừng ra ngoài...!Ai ngờ hôm qua có mấy tên người hầu hỗn láo đến nói rằng Hầu phủ không còn nữa, cha mẹ và cậu đều đã nhận tội, kêu con mau đi đi, đừng để liên luỵ tới nhà họ Phó."
Gã càng nói càng thấy uất ức, vén tay áo lên cho Phó Mẫn nhìn: "Con quát bọn nó mấy câu, thế là bọn nó còn không cho con thu dọn đồ đạc đã ném con ra khỏi biệt viện, cho con chút bạc rồi kêu con cút.
Con không biết đi nơi nào, hỏi thăm rất lâu mới tìm được mẹ, mẹ ơi, chừng nào mẹ mới ra ngoài? Tay con bầm hết rồi, mẹ nhất định phải xử lý đám hầu đó!"
Phó Mẫn hít một hơi sâu, sự vui vẻ khi nhìn thấy Tạ Phàn không còn sót lại chút gì.
Bà ta thực sự không biết nên nói gì mới được, đứa con trai này bị bà ta chiều hư, gặp chuyện chỉ biết mách mẹ.
Cũng không chịu nghĩ thử mẹ gã đang trong tù, còn đòi đi xử lý người hầu, không bị người khác xử lý là đã tốt lắm rồi!
Bà ta nói: "Con đúng là đồ ngốc! Chưa gặp cậu con thì làm sao biết những người hầu đó do cậu con phái tới? Dám chắc đó là do mợ con lén làm sau lưng cậu con, con tìm mẹ còn chẳng bằng đi tới nhà huynh ấy, nghĩ cách giáp mặt hỏi cho ra lẽ!".