"Không được, chúng ta cùng đi!" Hai người bọn họ vô cùng ăn ý, trăm miệng một lời nói.
Ta thu lưỡi dao xương cá, nghiêng mặt, vuốt một giọt nước chẳng biết dính vào lúc nào xuống, hừ lạnh, "Lão nương phải trông coi Vô Tận Hải, trông coi tộc Nhân Ngư, nhân lúc ta chưa thay đổi chủ ý thì nhanh cút đi!"
"Mẫu thân!" Lần này Linh Tê luống cuống, lại quay đầu muốn nhào tới.
Ta nhịn đau đẩy cậu bé ra, nói với Huyền Linh: "Chăm sóc con thật tốt."
Nhi tử chó má, ai nuôi ai biết, cho dù giữ cậu bé bên cạnh nuôi lớn, tương lai chắc chắn sẽ bị thiếu nữ nhà nào đó bắt cóc.
Có nhi tử nào không phải có nàng dâu quên nương? Bây giờ bị cha ruột cậu bé cướp đi, dù sao cũng tốt hơn sau này bị một nha đầu trẻ tuổi xinh đẹp hơn ta cướp đi.
Một hơi này, lão nương càng không nuốt trôi!
Ta đang chờ ném bọn họ ra Vô Tận Hải, chợt cảm thấy sau lưng có một trận gió lạnh lăng lệ đánh tới.
Có người vội vã chạy đến bên cạnh ta, kéo ta sang một bên.
Nhất thời rong biển lắc lư, cát đá dưới đáy biển bay loạn, gương mặt Đại Tế Ti lạnh băng, dùng linh khí cường đại, bay thẳng về phía Huyền Linh và Linh Tê.
Linh Tê kinh hô, "Mẫu thân cứu con!"
Huyền Linh một tay ôm Linh Tê, một tay thi pháp ngăn cản, nhất thời giằng co.
Đại Tế Ti vô cùng tức giận, ba vị trưởng lão theo sát mà đến nhìn nhau, Tam trưởng lão nhìn ta một cái, có chút khó khăn.
Thốn Tâm trưởng lão dùng lực kéo ta, khuyên bảo, "Từ xưa đến nay tộc Nhân Ngư đều không qua lại với lục giới, lần này thả bọn họ đi, nhất định hậu hoạn vô tận.
Việc này, sớm nên có kết thúc!"
Đại Tế Ti thấy Tam trưởng lão bất động, tức giận nói: "Chuyện này nên làm từ ba trăm năm trước rồi, còn lo lắng cái gì?"
Nghe vậy, Tam trưởng lão không nhìn ta nữa, phát lực giúp đỡ Đại Tế Ti.
Huyền Linh vốn bị thương nặng, cuối cùng không chống đỡ nổi, trong khoảnh khắc ngã xuống đáy vực, còn muốn ném Linh Tê lên, đáng tiếc, Linh Tê lại ôm chặt hắn không thả.
Đầu óc ta lập tức trống rỗng, toàn thân chết lặng.
Ta không nhớ rõ mình đã tránh thoát trói buộc của Thốn Tâm trưởng lão thế nào, theo bọn họ lao xuống dưới vực, càng không nhớ rõ làm sao có thể mang bọn họ lên.
Lúc đứng bên vách núi, chỉ biết bên hông ta đã bị yêu thú trảo thương đến xương, máu chảy ra, đau đến ta nhe răng trợn mắt.
Đại Tế Ti trợn mắt nhìn, "Vương, đừng quên chức trách của ngươi, xin lấy đại cục làm trọng, nghĩ lại mà làm!"
Ta lạnh mặt, một tay ôm Linh Tê, một tay đỡ Huyền Linh, chỉ nói một câu: "Ta sẽ trở lại!"
Đạp Tuyết thấy thế nhanh chóng hóa ra chân thân, cõng chúng ta lên.
Nàng là hải mã nhanh nhất ở Vô Tận Hải, một đường bay nhanh mà đi, không đến một lát, đã lên đến hòn đảo đơn độc treo trong biển mây ở chân trời của Huyền Linh.
Ta vốn cho rằng vĩnh viễn sẽ không đến đây nữa, không ngờ lại đến nhanh như vậy.
Linh Tê chỉ bị kinh hãi, Đạp Tuyết dẫn cậu bé đi ngủ một giấc.
Ta đỡ Huyền Linh Thượng Thần nằm lên giường của hắn, đưa tay giúp hắn cởi ngoại bào, cởi đai lưng, chuẩn bị xốc cổ áo lên, kéo áo xuống.
Hắn nằm trên giường, khuôn mặt tái nhợt nghiêm lại, nắm chặt tay ta, lông mi run rẩy, hai tai cũng đỏ lên, thấp giọng nói: "Ngươi làm gì vậy? Lần này, ta chỉ bị ngoại thương."
Ta hất tay hắn ra, trừng hắn một cái, "Còn có thể làm gì? Chỗ ta đâm chảy máu, bây giờ ta cầm máu cho ngươi, không ai nợ ai!"
Nói xong, hai tay ta kéo cổ áo của hắn ra, cởi áo trên của hắn.
A, mặc dù ta giật mình, nhưng tuyệt đối không phải vì đường cong lưu loát, cơ bắp căng đầy của hắn.
Trên người hắn chồng chất vết thương cũ, không có một chỗ nào hoàn hảo, cộng thêm vết thương trước ngực còn không ngừng chảy máu, nhìn có vẻ rất thảm.
Dùng thuật, trị tổn thương, bôi thuốc, cầm máu xong, ta mới nhớ tới bên hông mình còn có năm đạo vết máu.
Dính vào thân, quả thật là báo ứng liên tiếp.
Nhận thua!
Đắp kín chăn cho hắn xong, ta dự định một mình ra ngoài tìm một chỗ xử lý vết thương.
Vừa đứng dậy, lại bị hắn bắt được, bàn tay thon dài nắm chặt tay ta đến đốt ngón tay trắng bệch.
Nhìn lại mới biết sau lưng đều bị máu thẩm thấu.
"Ngươi bị thương, có đau không? Nhanh cho ta nhìn xem." Hắn cố gắng chống đỡ muốn đứng dậy.
"Không sao, cũng có thể là máu của ngươi, ta đi thay y phục." Ta tránh thoát tay hắn, muốn đi.
Hắn cố gắng ngồi dậy, "Ngươi thích cậy mạnh, đã bị thương như vậy, còn gượng chống!"
Vị đại ca này, nhớ không lầm hai canh giờ trước ta vừa đâm ngươi một dao đấy, đồng thời còn không khách khí muốn đưa ngươi vào chỗ chết, được không?
Ngươi nhanh quên như vậy, có thể nhớ lại chuyện ba trăm năm trước, đúng là không dễ dàng!
Ta không có hào hứng tiếp tục nói chuyện với hắn, đầu ta rất choáng, lòng rất loạn, chỉ muốn tranh thủ thời gian tìm một chỗ chậm rãi bình ổn lại.
Ta có chút thô bạo cưỡng ép đè hắn trên giường, nhưng người này lại phản kháng, đang lúc lôi kéo, chân ta không cẩn thận trượt một cái, suýt nữa áp lên người hắn.
Bốn mắt nhìn nhau, chẳng biết tại sao hai mắt hắn lại ửng đỏ, trầm thấp thở dài, "Rốt cuộc khi nào ngươi mới nhớ lại quá khứ của chúng ta?"
Nhìn khuôn mặt đẹp trai vì bị thương mà tăng thêm mấy phần mỹ lệ này, ta thật sự muốn chửi một câu: Thiên đạo, ngươi cho người ta một khuôn mặt đẹp trai, tại sao không cho hắn một cái đầu tốt nữa?
Rốt cuộc ta phải làm thế nào mới khiến hắn tin tưởng, hắn thật sự đã bị lừa gạt tình cảm, mà đừng tin tưởng một Nhân Ngư sẽ thật sự yêu hắn?
Vì không muốn đè lên miệng vết thương của hắn, ta muốn đứng lên trước rồi nói.
Nhưng trước cửa lại đột nhiên xuất hiện một vị Tiên quan của Thiên Giới, dẫn theo một đám tiên hầu, tiên nga đến!
Ta dụi mắt, lấy lại bình tĩnh, xác định đám người đứng ở cửa không phải ảo giác.
Tiên quan cầm đầu có chút thông cảm, cố nén cười, đi đến gần, hành lễ, "Điện hạ mạnh khỏe, tiểu tiên là Tiên quan trung y, Thiên Đế bệ hạ nghe thấy tin mừng điện hạ có quý tử, vốn định long trọng chúc mừng.
Nhưng sau đó lại nhận được tấu, nói điện hạ bị trọng thương, bởi vậy, đặc biệt lệnh tiểu tiên đến đây chăm sóc."
Chăm sóc? Hay là xem náo nhiệt, truyền bát quái? Tin tức linh thông như vậy, ta thấy Thiên Đế đúng là rất rảnh rỗi.
Ta giả bộ điềm nhiên như không có chuyện gì, yên lặng từ trên người Huyền Linh đứng lên, nhìn không chớp mắt, bước chân tăng tốc, thong dong bình tĩnh đi xuyên qua đám người ra cửa.
Không nghĩ tới, ta vừa ngồi xuống ghế trong phòng bên cạnh, vị Tiên quan trung y kia lại đi vào theo, đồng thời sau lưng còn dẫn theo các tiên hầu, tiên nga đi theo, không thiếu một người.