Thật ra so với chuyện bị đánh thương, sau đó cầm tù, uy hiếp gì đó, đúng là mất mặt một chút, nhưng dù sao ta càng không hi vọng nhìn thấy trước mặt lại xảy ra chuyện anh hùng cứu mỹ nhân...
Vị Thần Quân áo trắng ba trăm năm trước bị ta ngủ, hơn nữa mới bị ta lừa kia đột nhiên từ trên trời giáng xuống.
Hắn tiếp nhận, hoặc là nói thanh kiếm kia thuận theo bay vào trong tay hắn.
Giơ tay vung kiếm lên, đã đánh người áo đen và mấy lão già của tộc Giao Nhân phải lui về sau mấy chục bước.
Thực lực hoàn toàn không tầm thường, nhất là được sự thất bại vừa rồi của ta phụ trợ.
Quá đáng hơn là lúc hắn huy kiếm đánh lui địch, đồng thời còn thuận tay đỡ được ta sắp ngã xuống đất, ít nhiều khiến ta có chút cảm kích.
Chắc hẳn người áo đen cũng rất kiêng kị thực lực của hắn, cũng không tiếp tục triền đấu, trơ mắt nhìn chúng ta rời đi.
Huynh đệ, ngươi lợi hại đó!
Vừa ra khỏi Ly Uyên, có lẽ vì đại nạn không chết, trái tim ta hạ xuống, toàn thân bắt đầu không thích hợp, nhất thời khí huyết dâng lên, bỗng nhiên phun ra một ngụm máu, hai mắt tối sầm muốn ngất đi, ta lại cố gắng chống đỡ, trong lòng hô to "Tư Không Úc Luật, vẫn còn hổ lang vây quanh, tốt xấu gì ngươi cũng phải chân chính thoát khỏi nguy hiểm hãy ngất a!"
Cuối cùng ta không chống đỡ được, trong ấn tượng, ta đã đâm vào một vòng tay rắn chắc kiên cố hữu lực.
Cũng không biết ta đã ngủ bao lâu, lúc ta tỉnh lại không cảm thấy mình bị trọng thương, ngoại trừ ngủ quá lâu, đầu có chút trầm ra, mọi chuyện đều tốt, ngay cả vết thương trên người cũng đã phục hồi như cũ, trên người đã thay quần áo mới...
Chờ đã?! Làm sao lại thay y phục? Ai cho thay y phục cho ta??
Ta xoa cái đầu đau nhức, nghĩ đến sẽ phải đối diện với cục diện xấu hổ, ta liền muốn táo bạo đánh mấy chục hiệp, cuối cùng ta quyết định.
Chuyện nên đến kiểu gì cũng đến, ta phải có lòng tin với Nhiếp Hồn Thuật, càng phải có lòng tin với bản lĩnh mị hoặc lòng người của mình!.
||||| Truyện đề cử: Quấn Quýt Không Rời |||||
Nói thật, lúc đẩy cửa phòng ra, nhìn thấy phía xa là một mảnh mây mù mờ mịt bao la vô tận, cảnh tượng này, ta thật sự chưa từng nhìn thấy.
Nhìn kỹ mới biết, thì ra nơi này là một hòn đảo hoang đơn độc treo ở chân trời, giống như một chiếc thuyền phiêu đãng trong biển mây.
Phong cảnh ngoài cửa đơn giản lịch sự tao nhã, trải đá xanh, hai ba hòn quái thạch lởm chởm, tùng bách xen lẫn, lại nhìn ra phía xa, là biển mây lượn lờ.
Dọc theo còn đường trải đá xanh, đi về phía tây, trong thoáng chốc lại là một thế giới hoàn toàn khác.
Ta dụi mắt, sợ mình nhìn lầm.
Cảnh tượng trước mắt khó có thể tin, hồng mai ngạo tuyết, dường như đã có mấy đời.
Hồng mai cao thấp đen xen vào nhau, trải đầy toàn bộ hậu viên.
Đứng ngạo nghễ trên đầu cành hồng mai, là tuyết trắng thấp thoáng, càng lộ ra vẻ thanh lãnh động lòng người.
Đáng tiếc Đạp Tuyết không ở đây, nếu không, nàng sẽ biết đây chính là thế ngoại đào nguyên mà ta đã nói với nàng.
Ngửi hương mai thanh lãnh, đạp trên đường lát đá xanh phủ kín tuyết trắng, bốn phía cực kỳ yên tĩnh, chỉ có âm thanh chân đạp lên tuyết, thanh thúy êm tai.
Ta nhất thời quên hết tất cả, trong lòng trong mắt chỉ có phong cảnh mình tha thiết ước mơ trước mặt, đã quên mất chuyện quan trọng.
Đợi lúc ta muốn quay đầu, đã bốn mắt nhìn nhau, không có đường cứu vãn...
Ai có thể nghĩ tới chỗ sâu nhất trong vùng tuyết rừng mai này lại ẩn giấu một suối nước nóng chứ?
Giờ phút này ta đang đứng dưới một cây mai nở hoa rực rỡ, trơ mắt nhìn mỹ nam ngâm mình trong suối nước nóng, nhắm mắt dưỡng thần.
Đẹp thì đẹp, nhưng rất nguy hiểm.
Ngay lúc ta nhấc chân muốn chạy trốn, mỹ nam mở đôi mắt đẹp ra, con ngươi sâu thẳm nhìn ta chằm chằm.
Chằm chằm đến mức lòng ta phát sợ...
Ta xấu hổ, nở nụ cười không thất lễ, "Thật xin lỗi, quấy rầy rồi..."
Ta quay người chuẩn bị chuồn đi.
"Chờ một chút." Hắn nhàn nhạt mở miệng.
Trong chốc lát, hắn đã mặc thường phục khô mát sạch sẽ đứng trước mặt ta, không được hoàn mỹ chính là trên vai còn mấy sợi tóc vẫn mang theo hơi ẩm, cũng không biết có phải cố ý hay không.
Nếu không có chuyện kia, ta nhất định sẽ kết giao bằng hữu với người có giá trị nhan sắc cao và linh lực mạnh mẽ này, đáng tiếc đáng tiếc!
"Không biết Thần Quân có gì chỉ giáo?"
"Tiểu thần Huyền Linh, không biết tiên tử xưng hô thế nào?"
"Tư Không Úc Luật, đa tạ Huyền Linh Thượng Thần đã hai lần xuất thủ tương trợ, ngày sau nếu có cơ duyên, ta nhất định sẽ báo đáp đại ân của Thượng Thần." Ta tận lực để tiếng cười của mình thật chân thành, không chột dạ.
Mọi người đều biết, báo ân gì đó, đối với người có thực lực chênh lệch lớn, quan hệ lại lúng túng như chúng ta, đơn thuần chỉ là lời khách sáo.
Không ngờ hắn lại không chút khách khí, "Là ba lần, lần này ta không chỉ cứu ngươi còn giúp ngươi chữa thương, sửa chữa roi xương cá, khiến ta hao tổn không ít tu vi."
Ha ha, có biết nói chuyện uyển chuyển không, chừa chút mặt mũi cho người ta đi? Được thôi, coi như ba lần, cũng không nhiều lắm!
"Đã như vậy, xin thỉnh giáo tiên tử, kiếm Băng Phách ta đã mất nhiều năm trước, tại sao lại ở trên người tiên tử?" Hắn hỏi tiếp.
Khụ khụ, ta ổn định khí tràng, cố gắng mặt không biến sắc, tim không đập nhanh, thản nhiên nhìn lại hắn, "Ngươi nói đến thanh trường kiếm đột nhiên xuất hiện kia? Ta thật sự không biết..."
Ta đúng là không biết, ai vụng trộm đặt trên người ta lại không nói một tiếng.
Ta vốn cho rằng là Thốn Tâm trưởng lão lặng lẽ đặt ở đó, nhưng hắn đã nói kiếm là của hắn, đêm qua tại Ly Uyên, thanh kiếm kia cũng xông vào trong tay hắn như tìm tới chủ nhân, chuyện này...!Đúng là khó giải!
Không đến mức năm đó ta ngủ với người ta, còn mượn gió bẻ măng lừa gạt người ta một thanh kiếm chứ?
Chuyện này quá không nên rồi, cũng không giống chuyện Tư Không Úc Luật ta có thể làm ra?! Dù sao hiện tại ta cũng không nhớ rõ, mà cho dù nhớ, ta cũng không thể thừa nhận.
Khó xử, thật sự khó xử.
Hắn đứng chắp tay, nhìn một nhánh hồng mai đang lúc nở đẹp, lông mày cau lại: "Ba trăm năm trước, bản thần đại chiến với yêu thú thượng cổ Kiệt Ngạo, bị trọng thương, hôn mê nhiều ngày.
Đợi đến khi ta tỉnh lại thì luôn cảm giác mình mất đi rất nhiều thứ, kiếm Băng Phách cũng không thấy, nhiều năm như vậy, ta đi tìm khắp nơi cũng không có kết quả."
Hắn lại nghìn về phía ta, hơi nghiêng đầu, "Không biết tiên tử có thể hóa giải nghi ngờ cho ta không?"
Mỹ nhân, dáng vẻ lúc này của ngươi đúng là khiến ta vừa thấy đã yêu, ta cũng rất muốn giải sầu muộn cho ngươi, nhưng ta có thể sao? Ta không thể!
Nhìn dáng vẻ sầu khổ của hắn, lần đầu tiên ta cảm thấy biện pháp sinh sôi nảy nở của tộc Nhân Ngư chúng ta có phải có chút quá đáng không?
Cuối cùng ta cũng ý thức được chuyện sai lầm để lại tai họa vô cùng của mình, biết vậy chẳng làm!
Vẫn là phàm nhân tốt hơn, quên thì quên.
Thần tiên không được, bách chuyển thiên hồi, trong mộng ngoài mộng, luôn lo được lo mất.
Ta cảm thấy ta đã phá hủy một vị Thượng Thần tốt đẹp, vốn dĩ tiêu diêu tự tại, bây giờ lại sầu não uất ức.
Ta có tội!.