Editor: Yumi
***
Muốn ngủ cùng bổn vương?
***
Phú quý nhân gian chọn mua mỹ nhân giả làm dưỡng nữ trên danh nghĩa để dâng hiến cho quyền quý, loại hành vi này ở kinh thành thập phần thường thấy, hắn tuy khinh thường việc đó, nhưng cũng có nghe qua không ít.
Bởi vậy, đêm nay khi biết được phu thê Thẩm Minh Thông muốn dùng dưỡng nữ làm quà tặng sinh thần Lỗ vương, hắn chỉ cười trừ, cũng không định can thiệp.
Dù sao ngày mai gặp sẽ rõ.
Nhưng hắn thật sự không nghĩ đến, dưỡng nữ Thẩm gia này vẻ ngoài nhìn thì mảnh mai, cư nhiên lúc ấy lại làm ra dáng vẻ hư tình giả ý, nửa đêm lặng lẽ chạy trốn còn ý đồ lợi dụng hắn một phen.
Theo như hắn biết, phu thê Thẩm Minh Thông vì phòng ngừa dưỡng nữ đào tẩu, đã cố ý tăng thêm người canh chừng.
Thế mà nàng vẫn có thể phá tan chướng ngại, một đường đi thẳng đến Ngọc Kinh Viên.
Nếu không phải hắn ra mặt, chỉ sợ rằng nàng đã chạy ra khỏi Thẩm gia.
"Những tên phu thê Thẩm Minh Thông phái tới trông coi ngươi đâu?" Tấn vương cũng không nhìn nàng, chỉ cúi đầu cắt hoa nến.
Hắn nói không nhanh, giọng cũng không cao, chỉ hỏi như cuộc trò chuyện bình thường.
Nhưng Thẩm Tiêm Tiêm lại không dám mảy may xem thường.
Thân phận địa vị của hai người thật sự kém quá xa, có thể nói sinh tử của nàng đều dựa vào suy nghĩ của đối phương.
Nàng suy nghĩ một chút, nhanh chóng hạ quyết tâm.
Đối với kế sách hôm nay, bảo toàn tính mạng là ưu tiên hàng đầu.
Dù sao nhìn hành động của Tấn vương, tất là có nguyên do.
Nàng tận lực phối hợp cũng là vì chính mình tranh giành sự sống.
Rốt cuộc cũng không có khả năng tệ hơn cái hố lửa Lỗ vương phủ kia.
Xét thấy Tấn vương nắm giữ thật sự quá nhiều thông tin, hiện nay đối mặt với thắc mắc của hắn.
Thẩm Tiêm Tiêm đơn giản thành thật trả lời: "Bẩm vương gia, bọn họ bị ta đánh ngất, trói lại, bây giờ còn đang ở trong phòng."
Tấn vương nghe vậy, trong lòng hơi kinh ngạc, ngước mắt nhìn về phía nàng.
Dưới ánh đèn, thiếu nữ mặt mày xinh đẹp, da bạch mạo mỹ, khóe môi vừa lúc lộ ra ý cười, trông đến cực kỳ thuận mắt.
Đáng tiếc nhìn người không thể chỉ nhìn bề ngoài, hắn còn tưởng rằng nàng nói lừa gạt, nào ngờ thật sự đánh ngất rồi trói lại.
Tấn vương hơi nheo mắt: "Ngươi học qua võ công?"
Thẩm Tiêm Tiêm mỉm cười nhợt nhạt, nhẹ giọng thì thầm: "Kỹ năng diễn xiếc đầu đường, chỉ là một ít hình thức, không tính là võ công."
Tấn vương hiểu rõ, tiếp theo lại hỏi: "Chìa khóa cửa nách Thẩm gia, ngươi từ nơi nào lấy được?"
Chẳng lẽ người Thẩm gia phái tới trông coi nàng vừa vặn mang theo chìa khóa bên người?
"Bẩm vương gia, là Thẩm đại thiếu gia nhờ ta bảo quản."
"Thẩm Chi Viễn? Hắn nhờ ngươi bảo quản chìa khóa Thẩm gia?" Tấn vương ngước mắt, ánh mắt sắc bén như ưng, "Hắn cùng ngươi có tư tình?"
Nàng dung nhan thù lệ, nữ tử bình thường tuyệt đối không thể so được.
Ngay cả bọn người Quách Minh, Chu Lượng suýt nữa đã bị lời nàng nói mê hoặc, Thẩm Chi Viễn có ý với nàng, cũng không có gì kỳ quái.
.
Đọc truyện hay tại # T????????MT????????Y ỆN﹒vn #
Thẩm Tiêm Tiêm liên tục vẫy tay làm sáng tỏ: "Không có, không có, là hắn vừa ra đến cửa thì tự tay giao cho ta, nói muốn nhờ ta bảo quản.
Hai chúng ta trong sạch cực kỳ."
Nàng là dưỡng nữ Thẩm gia, giữa nàng và Thẩm Chi Viễn chỉ có tình nghĩa huynh muội, sao có thể có nam nữ tư tình?
Tấn vương không ở vấn đề này miệt mài theo đuổi, tâm niệm hắn hơi đổi: "Trên tay ngươi có phải còn có chìa khóa cửa hông Thẩm gia?"
Ngay cả khi Thẩm Chi Viễn đưa nàng chìa khóa để đi dạo hoa viên, cũng không nên dẫn đến Ngọc Kinh Viên.
Trừ phi có ý định khác.
"Có, cũng là đại thiếu gia nhờ ta bảo quản." Thẩm Tiêm Tiêm chớp chớp mắt, nói thẳng ra.
Tấn vương thoáng chốc im lặng, trong lòng bảy tám phần đã đoán ra được đại khái.
Từ thông tin mà hắn tra được, trưởng tử Thẩm gia Thẩm Chi Viễn tính tình thuần thiện, không quả quyết.
Đoán chừng trong lúc vô tình biết được ý đồ của cha mẹ, lại không thể chắc chắn.
Xuất hành sắp tới, chỉ có thể nghĩ ra biện pháp này, vạn nhất thật sự có ngày đó, nữ tử trước mắt này có thể rời đi từ cửa hông Thẩm trạch.
Dám đem chìa khóa nhà mình giao cho người khác, xem ra cũng đủ tín nhiệm.
Đáng tiếc Thẩm Chi Viễn lúc ấy không dự đoán được, hắn sẽ ở nhờ tại Ngọc Kinh Viên, chặt đứt đường nàng đào tẩu.
"Ngược lại làm khó hắn một mảnh khổ tâm." Tấn vương hai mắt hơi khép, bật cười một tiếng, "Không thể ngờ được phu thê Thẩm Minh Thông trăm phương ngàn kế leo lên quyền quý, lại dưỡng ra nhi tử là người trọng tình trọng nghĩa."
Thẩm Tiêm Tiêm nghe hắn nói lời này, rõ ràng đối với hành vi của phu thê Thẩm Minh Thông cũng không tán đồng, thậm chí còn rất khinh thường.
Trong đầu nàng chợt lóe lên tia sáng, thoáng chốc hiện lên một suy nghĩ, nhưng lại không thể xác định.
Nàng thử thăm dò nói: "Nghĩa phụ nghĩa mẫu cũng có thể là bất đắc dĩ.
Dù sao tại thành Duyện Châu này, có ai không muốn bám vào Lỗ vương phủ? Ngay cả vương gia ngài, chẳng phải cũng cố ý từ kinh thành tới chúc thọ Lỗ vương sao?"
"Hửm?" Tấn vương buông chiếc kéo bạc nhỏ dùng để cắt hoa nến trong tay, yên lặng nhìn chằm chằm nàng, áp lực vô hình đập vào mặt.
Thẩm Tiêm Tiêm thần sắc không đổi, vẫn là dáng vẻ ôn nhu khéo léo cười.
Nhưng sau lưng lại lạnh toát, lòng bàn tay cũng có chút ẩm ướt.
"Ngươi đã hiểu rõ khổ tâm của bọn họ, tại sao nửa đêm lại chạy trốn?" Tấn vương cười nhạo, trực tiếp phá hỏng tâm tư nhỏ của nàng, hắn cười lạnh một tiếng, "Nội viện Lỗ vương phủ tột cùng là tình huống gì, ta và ngươi trong lòng biết rõ.
Ở trước mặt bổn vương, không cần giở những trò nhỏ này."
Nói đến phần sau, ánh mắt hắn lành lạnh, mơ hồ mang theo ý răn dạy.
"Dạ." Thẩm Tiêm Tiêm có chút xấu hổ, ngượng ngùng cười một tiếng, "Hóa ra vương gia biết những việc làm xấu xa của Lỗ vương."
Khó trách hắn rõ ràng đến chúc thọ Lỗ vương, nhưng lại không ở trong phủ của thúc thúc, mà miễn cưỡng đồng ý ở lại Thẩm gia, nơi còn không được gọi là họ hàng xa.
Chắc là bất mãn vì những việc Lỗ vương làm, không muốn cùng hắn làm bạn.
Vậy hắn giữ lại nàng, có phải cũng có ý cứu nàng một mạng.
Mặc dù kết quả đêm nay đi ngược lại với ý định ban đầu của nàng, nhưng nàng vẫn chỉnh đốn trang phục hành lễ: "Đa tạ vương gia đại ân."
Dù sao cũng không đem nàng giao cho Thẩm gia hay Lỗ vương.
Tấn vương liếc nàng một chút, chậm rãi nói: "Bổn vương giữ lại ngươi, là có chuyện muốn ngươi làm."
Thẩm Tiêm Tiêm nói trong lòng, quả nhiên.
Nếu chỉ là giúp nàng, cho nàng rời đi là được, cần gì phải giữ lại bên người?
"Việc do vương gia phân phó, tiểu nữ không giám không nghe." Thẩm Tiêm Tiêm thanh âm nhu uyển, mặt lộ vẻ khó xử: "Chỉ là tiểu nữ xuất thân thấp hèn, kiến thức thiển cận, vừa không mưu lược, lại thiếu võ công, sợ rằng làm hỏng việc của vương gia."
Cho nên vẫn là thả nàng cao chạy xa bay đi.
"Không ngại, ngươi có gương mặt này là đủ rồi." Tấn vương thanh âm thản nhiên, dường như không chút để ý.
Ha, có lẽ còn muốn diễn thêm một vở kịch.
"Mặt?" Thẩm Tiêm Tiêm có chút kinh ngạc,
Ánh mắt Tấn vương nhìn kĩ, đánh giá nàng: "Bổn vương nếu nhìn trúng một người, ít nhất phải có chút giá trị.
Hiện giờ ngươi cứ xem như việc lớn đi."
Với dung mạo này của nàng, nói hắn nhất kiến chung tình, người khác không cưới, nghe cũng hợp lý.
Khi nói chuyện, hắn đi đến bên cạnh bàn, cầm lấy một cái phong thư, liền đốt nó bằng ngọn nến.
Phong thư nháy mắt tan thành tro bụi, mùi hương trong phòng có chút khác thường.
"Từ hôm nay trở đi, ngươi chính là người trong lòng của bổn vương.
Đợi xong chuyện ở Duyện Châu, bổn vương sẽ mang ngươi hồi kinh." Tấn vương dùng tấm khăn xoa xoa tay.
Thẩm Tiêm Tiêm chớp chớp mắt: "Vương gia! Tiểu nữ dung mạo bỉ lậu, sao xứng được vương gia ưu ái?"
Tấn vương phảng phất như có điều suy nghĩ: "Đúng vậy.
Nghe nói Lỗ vương không cấm kỵ chuyện nữ sắc.
Tốt hơn ngày mai vẫn là mang ngươi tặng cho hắn.
Hắn chắc chắn sẽ không ghét bỏ ngươi dung mạo bỉ lậu."
Lời vừa nói ra, Thẩm Tiêm Tiêm lập tức đổi giọng: "Vương gia nói đùa.
Tiểu nữ chịu đại ân của vương gia, đương nhiên sẽ dốc hết sức tuân theo mệnh lệnh của ngài.
Xông pha khói lửa, muôn lần chết không từ chối."
Tấn vương hơi mỉm cười, rất vừa lòng với biểu hiện của nàng: "Quyết định?"
Thẩm Tiêm Tiêm giật giật khóe môi: "Quyết định."
Trước mắt chỉ có hai con đường này, nàng đương nhiên biết chọn cái nào.
"Bất quá tiểu nữ tư chất đần độn, cần phải làm như thế nào, còn phải nhờ vương gia chỉ ra."
Tấn vương thanh âm thản nhiên, lộ ra chút lười biếng: "Ngươi không cần xông pha khói lửa muôn lần chết không từ chối, chỉ cần ngoan ngoãn làm người trong lòng của bổn vương.
Thẩm Tiêm Tiêm đáp một tiếng: "Dạ", trong lòng vẫn không hiểu, không đoán được vì sao Tấn vương muốn làm việc này.
Tấn vương nhìn thần sắc nàng, đơn giản giải thích hai câu: "Không ít người muốn nhét nữ nhân bên người bổn vương, phiền cực kỳ.
Hiện giờ có ngươi ở đây, thuận tiện từ chối."
Thật ra trừ việc đó, còn có một nguyên nhân khác.
Lá thư hắn vừa đốt, là từ tâm phúc trong kinh gửi đến nửa canh giờ trước.
Trong mật thư có đề cập tới, sau khi xong việc ở Duyện Châu hồi kinh, hoàng đế sẽ ban hôn cho hắn.
Nếu như không ngoài ý muốn, vương phi sẽ xuất thân từ hai nhà Tiết, Ngụy.
Hiện giờ trong cung không con, thái tử chưa lập.
Ba hoàng tử gần tuổi, mơ hồ có khuynh hướng tranh đoạt ngai vàng, hai nhà Tiết Ngụy đều là họ hàng của nhà ngoại hoàng tử.
Mặc kệ cùng ai kết thân đều sẽ đứng đội hiềm nghi.
Hoàng đế trước mắt thái độ không rõ, Tấn vương cũng không định lội xuống vũng bùn.
Nếu như bất chấp cự tuyệt, ngay cả lí do cũng có sẵn, trong chuyến đi Duyện Châu này, vô tình gặp được giai nhân, vừa gặp đã yêu, thề quyết chí không đổi.
Nếu là bình thường, nữ tử như Thẩm Tiêm Tiêm, hắn cũng không thèm nhìn nhiều một cái.
Nhưng hiện giờ, nàng lại là lựa chọn thích hợp: Xuất thân thấp hèn, dung mạo xinh đẹp, có khả năng diễn trò, đối với hắn vô tình, hơn nữa xuất hiện vừa đúng thời cơ.
Thẩm Tiêm Tiêm gật đầu: "Thì ra là như vậy." Nàng nghe đồn Tấn vương không gần nữ sắc, cũng không nghĩ nhiều, chỉ hỏi sang chuyện khác: "Dám hỏi vương gia, cần giả trang bao lâu?"
"Ngắn thì ba hoặc năm tháng, dài thì một hoặc hai năm.
Đến lúc đó bổn vương tự sẽ cho ngươi thù lao, đưa ngươi rời đi."
Thẩm Tiêm Tiêm thở phào một hơi, trong mắt dấy lên ý cười: "Vậy xin đa tạ vương gia."
Nhiều nhất một hoặc hai năm mà thôi, còn có thù lao, kiếm được không lỗ.
Thấy trên mặt nàng chợt lóe lên do dự, Tấn vương nhíu mày: "Còn câu hỏi nào không?"
Thẩm Tiêm Tiêm lắc đầu.
Tấn vương có chút không kiên nhẫn: "Có chuyện gì liền nói."
Lúc này Thẩm Tiêm Tiêm mới nhỏ giọng hỏi: "Không biết có thể được bao nhiêu thù lao."
Nàng vốn không nghĩ đến phương diện này, nhưng Tấn vương chủ động nhắc tới, trong lòng nàng không khỏi tò mò.
Tấn vương liếc nàng một cái, cười giễu cợt một tiếng: "Yên tâm, đủ cho ngươi ăn uống cả đời."
Thẩm Tiêm Tiêm mỉm cười xinh đẹp, đôi mắt đẹp tựa như trăng: "Đa tạ vương gia."
"Cũng không còn sớm, bên này có để tràng kỷ, ngươi tạm chấp nhận một đêm.
Sáng sớm ngày mai, cùng ta đi chúc thọ hoàng thúc." Tấn vương tiện tay chỉ vào tràng kỷ bên ngoài phòng ngủ dành cho các nha hoàn trực đêm nghỉ ngơi, sau đó xoay người đi vào trong phòng.
Hắn vừa bước được hai bước, Thẩm Tiêm Tiêm liền gọi hắn lại: "Vương gia!"
Bước chân Tấn vương hơi dừng, quay đầu, ánh mắt lạnh băng: "Thế nào? Muốn ngủ cùng bổn vương?"
"Không phải không phải" Thẩm Tiêm Tiêm phủ nhận, "Ta là hỏi Thẩm gia bên kia..."
Lông mày Tấn vương giãn ra: "Thẩm gia bên kia ngươi không cần lo lắng, bổn vương tự có sắp xếp."
"Dạ." Thẩm Tiêm Tiêm mỉm cười hành lễ, có những lời này của hắn, nàng an tâm rồi.
Tràng kỷ cách nội thất không xa, mà Tấn vương đang ở trong phòng ngủ.
Thẩm Tiêm Tiêm tưởng rằng không ngủ được, ai ngờ lại ngủ thật say, cho đến hừng đông.
Mà nội trạch Thẩm gia lúc này, đã sớm rối loạn..