Ta Chỉ Là Phường Nhan Khống

161. Sở Duệ Uyên ôm tôi lên giường, bắt đầu lau tóc cho tôi, còn lau một cách đặc biệt dịu dàng không dám dùng sức, lau đến mức tôi phát hoảng, chỉ muốn hỏi thẳng hắn đang phát bệnh cái gì. May mà đợi lúc tóc tôi không còn nhỏ nước, hắn rốt cuộc cũng mở miệng: “Trẫm biết trong lòng ngươi không dễ chịu, nhưng trẫm là vua một nước, lấy vợ sinh con là quốc sự, không thể vì tư tình mà bỏ mặc.” Nghe hắn tự chủ động tìm cớ giải thích cho mình, tôi còn không lập tức vớ lấy hay sao, liền đau xót mà rằng: “Việc của bệ hạ là quốc sự, Quân An đương nhiên biết rõ. Nhưng ta vẫn không nhịn được mà nghĩ, mà oán, mà tưởng tượng bệ hạ mấy ngày nay bệ hạ cùng hoàng hậu hoàng phi động phòng hoa chúc ra sao, chung chăn chung gối thế nào, oán bản thân vì sao sinh ra làm thân nam tử, còn đem tấm chân tình trao cho một nam tử khác… Bệ hạ tân hôn mới có mấy ngày, Quân An đã trở nên bất kham như vậy, chỉ e lâu ngày thực sự sẽ vì yêu sinh hận, tâm tính méo mó, trở nên đáng ghét trước mặt bệ hạ…” Đáng tiếc, diễn xuất của tôi còn chưa tu luyện đến mức muốn khóc liền khóc, không có cách nào chảy đôi giọt lệ phối hợp với tình huống, chỉ có thể quay lưng lại với Sở Duệ Uyên, ra vẻ đứt ruột nỉ non: “Xin bệ hạ hãy đi đi, đừng đến tìm ta nữa, ta cũng sẽ không đến gặp bệ hạ nữa. Chúng ta kết thúc ở đây, bệ hạ vẫn có thể nhớ đến cái tốt đẹp của Quân An, nhược bằng dằn vặt thêm vài năm, sợ rằng trong lòng bệ hạ chỉ còn sót lại bộ dạng nanh nọc của Quân An… Ta không còn muốn tiếp tục ở bên bệ hạ như thế này nữa.”

162. Tôi cảm thấy mình đã nói đặc biệt rõ ràng, dưới tiền đề giữ vững thiết lập nhân vật, mạnh mẽ biểu đạt mong muốn chia tay. Ai biết, cái vị bị tôi đá một cách uyển chuyển kia không những không đi, mà còn ôm lấy tôi từ phía sau, ghé vào bên tai tôi cười nói: “Mính Chi của trẫm thật là một hũ dấm nhỏ.”

163. Tôi đang ghen tuông làm bộ với hắn ư?! Tôi đây đang nói lời chia tay, break up. You are dumped! (Anh bị đá rồi!)

164. Tôi cố gắng giãy khỏi vòng tay của Sở Duệ Uyên, nhưng lại bị hắn ôm càng chặt. Hắn thở dài một tiếng, rồi nói: “Trẫm vốn dĩ không định nói chuyện này với ngươi, nhưng mà… Haiz… Trẫm với hai người họ đều không làm đến cùng… Trẫm mới phá thân hoàng hậu, nàng ta đã khóc lóc nỉ non cầu trẫm buông tha, trẫm chỉ có thể rút ra, 2 ngày sau đó đều là mặc nguyên quần áo mà nằm ngủ. Thục Phi, Thục Phi thì luôn mồm kể chuyện mẫu hậu năm đó đối xử với nàng ta thế này, đối xử với gia đình nàng ta thế nọ, kể đến mức trẫm không thể nào cứng lên nổi, nếu không phải Kính sự phòng còn đang đợi lấy khăn lụa xử nữ của nàng ta, trẫm đến đút vào cũng không muốn đút… Trẫm hiện tại chỉ cần nghĩ đến hai người họ là đã mất hứng rồi, càng khỏi nói làm chuyện mây mưa gì đó. Mính Chi, ngươi bây giờ còn ăn dấm nữa hay không?”

165. Đm nó chứ tôi ăn dấm lúc nào! Tuy vậy, lúc này tôi căn bản xác nhận, đôi Nga Hoàng Nữ Anh kia không phải đến để cùng hắn chắp cánh bay cao, mà muốn tống cổ hắn để hai người phượng phượng hoà minh. Trở thành hai người phụ nữ quyền lực nhất toàn quốc, sau đó cùng nhau chơi les. Nói không chừng đợi sau này thực sự có con, còn có thể liên thủ giết chết hoàng đế, trực tiếp thăng chức thành thái hậu thái phi, chèn ép tiểu thiên tử để trở thành hai người quyền lực nhất nước. Moẹ nó, cũng thật biết cách chơi.

166. Sở Duệ Uyên cưới một đôi tình nhân làm thê thiếp, tôi không có chứng cứ nên cũng không tiện nhắc nhở hắn. Huống chi nếu người ta không định ở hậu cung yêu đương hẹn hò, không định làm thịt hoàng đế để thăng chức thái hậu, thì Sở Tra Đế một tên tra gei lừa cưới lấy phải một đôi tra les lừa cưới, rõ thật nồi nào úp vung nấy quá còn gì. Cho nên tôi không ra lời, tiếp tục nghe hắn nói.

167. Sở Tra Đế xoay người tôi lại, đối diện với hắn, lại thở dài: “Trẫm mấy ngày nay nghĩ đi nghĩ lại, trẫm còn trẻ, hậu cung có chủ, đủ để bịt miệng bá quan, hà tất phải vội vã muốn sinh con. Huống chi nếu trẫm lập thái tử sớm, 30 năm nữa trẫm vẫn đang ở tuổi xuân thu đỉnh thịnh, mà thái tử đã gần tuổi nhi lập, sợ rằng quốc gia không ổn… Trẫm nếu làm theo phụ hoàng, 10 năm nữa mới để hoàng hậu sinh thái tử, cũng không phải là chuyện xấu.” Tiên đế 35 tuổi mới có Sở Tra Đế, đứa con sau này sống sót, tuy nội tình chắc chắn dính líu đến không ít bí mật trong cung, nhưng chưa hẳn đã không có những tính toán tương tự. Huống chi hoàng hậu năm nay mới 16, tuy là cái tuổi làm mẹ phổ biến ở thời cổ đại, nhưng nhìn từ góc độ khoa học hiện đại, đích thực 10 năm sau mới đến độ tuổi lí tưởng để sinh con.

168. Tôi xem hắn đã quyết xong chủ ý, thê thiếp hắn lại 90% là bách hợp, trong lòng bỗng thấy dễ chịu. Rốt cuộc thì máy to chạy tốt không nói, nhưng một bạn giường mặt mũi tuấn tú như vậy thực sự khó tìm. Vì thế, tôi làm ra bộ dở khóc dở cười mà mắng hắn: “Bệ hạ thật khéo dỗ dành, để Quân An xem xem bệ hạ có thực nhịn nổi đến 10 năm nữa hay không.”

169. Sở Duệ Uyên có nhịn được 10 năm mới sinh con với hoàng hậu hay không, tôi không rõ. Nhưng cùng tôi làm cái chuyện không sinh nổi con kia, hắn một khắc cũng không nhịn được nữa rồi. Tôi vừa dứt lời, hắn đã thuận tay lột luôn quần áo của tôi, vài nhát đã lột sạch sành sanh cả hai người. Tôi nhịn 7,8 ngày đang bí bách, nên cũng ngoãn ngoãn thuận theo hắn, tuy trong lòng cứ cảm thấy còn quên chuyện gì.

170. Cự vật dưới thân hắn đã hoàn toàn dựng đứng lên, tôi cho rằng hắn sẽ lập tức tiến vào lấp kín thân thể mình, không ngờ hắn lại đổi nết, chuyển sang đưa từng ngón tay vào mở rộng cho tôi. “Ưm… Ô… Bệ hạ?” Tôi một bên bị hắn dùng tay quấy lộng đến thở gấp không ngừng, một bên có chút khó hiểu mà gọi hắn. Sở Duệ Uyên đưa ngón tay thứ tư tiến vào thân thể tôi, cắm rút xoay tròn, trên mặt lộ rõ vài phần mất tự nhiên: “Trẫm với hoàng hậu hành phòng, mới biết người phá thân lần đầu có biết bao khổ sở. Phía sau nam tử vốn dĩ còn chật hơn nữ huyệt, lúc đầu… Lúc đầu trẫm lỗ mãng, chắc đã hại Mính Chi bị thương rồi…” Lúc đầu tôi cùng hắn lên giường đúng là từng phải chịu không ít đau khổ, nhưng hiện tại sớm đã nếm được ngon ngọt của việc cá nước giao hòa, có lúc tiếp nhận dù hơi khó khăn, nhưng trong lòng lại muốn hắn tiến vào càng mạnh, càng sâu hơn nữa. Đặc biệt là lúc này, ngón tay có dài có thích hơn nữa, cũng không sánh được với côn th*t thô dài nóng bỏng của hắn, nửa ngoài hậu huyệt tôi được ngón tay hắn làm cho sung sướng, nhưng phía trong càng cảm thấy trống rỗng khó nhịn. Tôi bèn lấy chân quắp chặt eo hắn, nhìn vào mắt hắn bảo: “Quân An hiện tại không còn bị thương nữa rồi, chỉ mong chờ long căn của bệ hạ yêu thương, cho dù đôi lúc có lỗ mãng một phen, cũng là một kiểu tình thú.” Vì thế, tôi lập tức bị hắn nâng cao đùi, đưa long căn cứng rắn sưng phồng đến trước mật động, lỗ mãng mà tiến vào yêu thương. Sở Duệ Uyên ăn chay đã mấy ngày, lại còn 2 lần bị nghẹn, vừa nãy dịu dàng mở rộng cho tôi xem ra đã dùng hết cả nhẫn nại, vừa tiến vào thân thể tôi đã hạ eo đem cả căn cắm thẳng vào, còn chưa đợi tôi thích ứng đã tiến hành càn quét quy mô lớn. Cự vật to bằng cánh tay trẻ con, trên mặt nổi đầy gân xanh không ngừng cắm rút đâm chọc trong mật huyệt, đem huyệt thịt non mềm bên trong mở rộng, đâm đến nát nhừ. Bị hắn sâu nhiều nông ít mà đâm rút vài chục cái, tôi không nhịn được rên lên: “Ô… Bệ hạ sắp đâm chết ta… Ưm… To quá, sâu quá… Sắp bị chơi chết rồi… A…” Kết quả tôi còn chưa kêu dứt, cửa phòng ngủ đã bị đẩy mạnh ra. Liễu Thụy Lâm gầy teo yếu ớt, xinh đẹp vô ngần đang đứng ngay trước cửa phòng.

Lời tác giả: CEO rốt cuộc vẫn là hoàng đế, các bạn đừng nên chất vấn chuyện hắn “khiết hay không khiết” gì đó nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui