Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Thần Hào

Lăng Ấu Ngư không biết tại sao mình phải chạy, mình vốn nên hỏi tên hắn, tại sao kết cục lại như vậy chứ?

Ai, mình quả nhiên vẫn chưa đủ dũng cảm.

Trở lại dưới bóng cây, Lăng Ấu Ngư ngồi ở trên bậc thang, nhịp tim đập loạn cào cào lúc này mới dần dần bình tĩnh trở lại.

Những nữ sinh khác đều tốp năm tốp ba tụ họp trò chuyện, chỉ có mình cô lẻ loi trơ trọi ngồi ở chỗ đó.

Cách đó không xa, mấy nữ sinh nhìn về phía Lăng Ấu Ngư, khe khẽ bàn luận.

"Hứ, trong túc xá giả vờ cao lãnh, không ngờ trở mặt mới gặp lần đầu mà đã dám đưa nước cho nam sinh."

"Hì hì, ai bảo dung mạo xinh đẹp người ta chứ."

"Con gái mà lại chủ động quá."

"Lâm Nhàn vừa đẹp trai có tiền, đương nhiên phải chủ động."

"A, ngay cả tên người ta cũng biết rồi, cậu có ý gì phải đâu?"

"Mấy người biết cái gì, nam sinh Nam tài vốn rất ít, hiếm hoi lắm mới có một nam thần chất lượng cao, đương nhiên phải ra tay rồi."

...

Lăng Ấu Ngư nhìn một đám nữ sinh vui vẻ trò chuyện, trong mắt cô lộ ra vẻ hâm mộ.

"Sao lại một mình ngồi ở đây?"

Lâm Nhàn đột nhiên xuất hiện khiến Lăng Ấu Ngư giật mình.

Chỉ thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lập tức đỏ bừng, khẩn trương phía dưới, một mực chớp mắt to.

Thấy thế, Lâm Nhàn mỉm cười, ngồi bên cạnh cô, đưa tới một lon hồng trà, bảo: "Cám ơn nước dưa hấu của cậu, tôi không biết cậu thích uống cái gì nên chỉ tùy tiện lấy một lon."

“Tôi... tôi... Đều... được!"

Lăng Ấu Ngư nhận hồng trà, tốn rất nhiều sức lực mới nói xong câu đó.

Lâm Nhàn nhíu mày, không biết cô bởi vì khẩn trương nên cà lăm hay sao, liền hỏi: "Cậu rất khẩn trương sao?"

"Một... Một... Một chút!"

Lăng Ấu Ngư vừa nói vừa giơ ngón tay, tạo ra một khoảng cách.

Hiện giờ, Lâm Nhàn mới xác định, cô gái này thật sự bị cà lăm, hơn nữa tình trạng rất nghiêm trọng, giao lưu bình thường cũng cực kỳ khó khăn.

Quả nhiên, Thượng Đế mở ra một cánh cho bạn thì cũng đồng thời đóng một cánh cửa khác.

Lăng Ấu Ngư có dung nhan tuyệt đẹp nhưng cũng có khuyết điểm rất nghiêm trọng.

Nghĩ tới đây, Lâm Nhàn nhỏ giọng hỏi: "Rất nghiêm trọng sao?"

Lăng Ấu Ngư biết rõ ý của hắn, liền gật đầu một cái giống như gà con mổ thóc.

"Không sao, hiện tại y học rất phát triển, chỉ cần tích cực trị liệu thì vẫn có khả năng khỏi hẳn." Lâm Nhàn an ủi.

Nghe vậy, Lăng Ấu Ngư lắc đầu: "Không có... Không không không..."

Hơn nữa ngày vẻn vẹn mới nói một chữ, Lăng Ấu Ngư gấp gáp đến độ lấy điện thoại di động ra.

Dường như bởi vì thường xuyên gõ chữ nên tốc độ của cô rất nhanh, vẻn vẹn vài giây, Lăng Ấu Ngư đã gõ xong một hàng chữ thật dài.

Lăng Ấu Ngư gõ xong liền đưa điện thoại di động cho hắn.

Chỉ thấy trên đó viết: Vô dụng, tôi bị cà lăm bẩm sinh, bác sĩ nói tuyến thần kinh ngôn ngữ trong não tôi bị rối loạn, khí quan phát âm mất cân đối, không cách nào chữa trị.

Sau khi xem xong, Lâm Nhàn không biết nên nói gì, dường như nói bất cứ thứ gì cũng không thích hợp.

An ủi?

Cổ vũ?

Thôi đi, người ta chưa hẳn cần.

Hơn nữa có thể lấy dũng khí đưa nước cho mình dưới hàng trăm con mắt nhìn trừng trừng, như vậy đủ nói rõ cô gái này là người dũng cảm.

Thế là, Lâm Nhàn nói sang chuyện khác: "Sao lại muốn đưa nước cho tôi?"

Lăng Ấu Ngư vừa mới khôi phục thì lại đỏ mặt, cầm lại điện thoại di động, ngượng ngùng gõ chữ: "Bởi vì cậu cười rất đẹp!"

"Cậu cười khẳng định cũng rất đẹp!"

Lâm Nhàn cười cười, cố nén xúc động bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.

"Cám ơn... Cám ơn... Cám ơn."

Lăng Ấu Ngư cúi đầu xuống, khuôn mặt nhỏ đỏ lên, hai tay chẳng biết để đâu, đành phải nắm chặt lấy điện thoại.

Lâm Nhàn hoàn toàn có thể lý giải biểu hiện của cô.

Bởi vì bẩm sinh cà lăm nên cô rất khó giao lưu một cách bình thường với những người khác, chuyện này khiến tính cách của cô vừa hướng nội lại vừa mẫn cảm.

Lâm Nhàn nhìn các nữ sinh khác vui vẻ xung quanh, nói: "Kỳ thật những người khác không phải chán ghét cậu, chỉ là vừa khai giảng, giữa mọi người chưa quá quen thuộc, đợi ở chung một thời gian thì mọi người nhất định sẽ tiếp nhận cậu."

Lăng Ấu Ngư gật đầu, gõ chữ: Là do tôi, tôi chỉ biết lắc đầu gật đầu, cho nên những người khác mới không muốn nói chuyện với mình.

Lâm Nhàn lập tức hiểu.

Bởi vì cà lăm quá nghiêm trọng, cho nên để thuận tiện biểu đạt, Lăng Ấu Ngư luôn luôn dùng gật đầu hoặc lắc đầu để thay thế nói chuyện.

Mà động tác này khiến những nữ sinh không rõ chân tướng ngộ nhận là cô rất cao lạnh, khinh thường nói chuyện với bọn họ.

Lại thêm tâm tư đố kị của phụ nữ, thế nên mới xuất hiện loại cục diện này.

Tuy nhiên chờ đến khi mọi người quen thuộc, hẳn là Lăng Ấu Ngư có thể dung nhập vào trong mối quan hệ giữa các nữ sinh.

"Cám ơn nước dưa hấu của cậu, tôi đi về trước!"

Lâm Nhàn dứt lời, đứng dậy rời đi.

Lăng Ấu Ngư dõi theo bóng lưng hắn rời đi, ảo não vuốt vuốt mặt.

Aizzz, lại quên không hỏi tên của hắn.

Lần sau nhất định phải dũng cảm hơn!

...

Lâm Nhàn vừa trở lại, Vương Trạch Cảnh liền tiến lên trước, nháy mắt ra hiệu: "Không nghĩ tới Lâm ca lại thích loại này!"

"Người ta chuyên môn chạy tới đưa nước, đương nhiên phải đi cảm tạ vài câu."

Lâm Nhàn liếc ngược lại, lạnh nhạt bảo: "Hơn nữa tôi có bạn gái rồi!"

"Cậu có bạn gái rồi?" Vương Trạch Cảnh trước tiên kinh ngạc, sau khi đó lộ ra vẻ cực kỳ hưng phấn.

Lâm Nhàn kỳ quái nhìn gã, nhíu mày: “Tôi có bạn gái thì sao cậu lại hưng phấn như vậy?"

Vương Trạch Cảnh cười nói: "Hắc hắc, bớt được đối thủ cạnh tranh mạnh mẽ như Lâm ca, vậy chẳng phải là tôi có thể tung hoành ngang dọc khắp cái trường này rồi!"

Lâm Nhàn sững sờ, ngay sau đó cười nói: "Được đó lão Vương, góc độ nhìn vấn đề rất xảo trá nha!"

"Lâm ca, cho xem ảnh chị dâu được chứ?" Trương Khải chợt nói, trên mặt tràn đầy vẻ hiếu kỳ.

"Đúng vậy đó Lâm ca, cho xem ảnh đi."

"Có thể bắt được trái tim Lâm ca, chị dâu hẳn rất xinh đẹp!"

Lôi Hồng Quang và Tôn Gia Thành cũng đi theo tham gia náo nhiệt.

Lâm Nhàn không chống cự được cả đám hiếu kỳ, đành phải lấy điện thoại di động, trưng ra ảnh chụp của Nhan Tiểu Mạn.

Vương Trạch Cảnh nhìn hình trên điện thoại di động, phân tích như chuyên gia: "Hóa ra Lâm ca thích kiểu nữ sinh thuần khiết."

"Oa, chân chị dâu dài thật, tối thiểu phải cao đến mét bảy chứ?" Trương Khải kinh ngạc.

"Xác thực rất xinh đẹp, hơn nữa còn rất có tiên khí." Lôi Hồng Quang bình luận.

"Toàn bộ sinh viên tài chính tập hợp!"

Mười lăm phút nghỉ ngơi thoáng cái đã qua, huấn luyện viên lập tức hét lớn, tất cả sinh viên đều không muốn nhưng bước phải đứng lên, rời khỏi bóng mát xếp hàng giữa sân tập oai bức


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui