Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Thần Hào

"Chúng tôi chắc chắn không gọi ba món đó, ông đừng hòng lừa đảo!"

Đám Trương Khải là thanh niên trẻ tuổi, tăng thêm vừa mới uống một chút bia, cho nên máu nóng lập tức trào lên não.

Ngay cả Vương Mông cũng đỏ mặt quát lớn: "Quá khinh người, các người là hắc điếm!"

Vương Trạch Cảnh là phú nhị đại, kiến thức nhiều hơn mấy người kia một ít, gã đã nhanh chóng hiểu được, không khỏi cười lạnh: "Ông chủ, nếu ông quả quyết chúng tôi có gọi món, vậy những dĩa đó đâu?"

Ông chủ dường như đã sớm chuẩn bị xong lời giải thích, trả lời rất đương nhiên: "Các cậu ăn xong rồi, đương nhiên là nhân viên phục vụ đã dọn xuống!"

"Ông..."

Tề Giai rốt cục phát hiện có gì đó sai sai, ông chủ này không phải nhầm lẫn, mà là đang cố ý muốn làm thịt bọn họ.

Cô hít một hơi thật sâu, lạnh mặt nói: "Báo cảnh sát đi!"

"Báo cảnh sát?"

Ông chủ cười nhạo: “Tôi cho cô biết, hôm nay dù cảnh sát đến rồi thì các người vẫn phải móc tiền ra trả tôi!"

Vì sao ông ta không sợ hãi?

Bởi vì trường hợp này vẻn vẹn hơn ngàn khối tiền, thuộc về tranh chấp dân sự bình thường.

Hơn nữa nếu ông ta cứ kiên quyết cho rằng Lâm Nhàn đã gọi ba món ăn đó, vậy cho dù cảnh sát có đến tận nơi thì cũng chỉ hòa giải mà thôi.

Ông ta có giấy tờ kinh doanh hợp pháp, lại còn sớm thông đồng với đầu bếp và nhân viên phục vụ, cho nên dù tố cáo lên đồn thì ông ta vẫn chiếm lý.

Mấu chốt nhất là, ông chủ cho rằng đối phương không dám báo cảnh sát.

Ông ta rất rõ ràng tâm lý của sinh viên, một khi báo cảnh sát mà bị trường học biết được thì vô cùng phiền toái.

Lại thêm kinh nghiệm xã hội của sinh viên không đủ, cho nên thông thường để tránh phiền phức, đối phương đành phải cam chịu móc tiền giải quyết cho xong.

Một bữa cơm 1.100 khối mặc dù rất đắt đối với sinh viên, tuy nhiên nếu sáu bảy người cùng chia đều, vậy vấn đề cũng không quá lớn.

Về phần thanh danh thối, sinh viên không đến ăn cơm nữa?

Chả sao!

Đến lúc đó lại đổi qua trường đại học khác, tiếp tục mở tiệm cơm lừa gạt sinh viên, trường đại học trong nước đâu có thiết.

Nam tài đã là trường đại học thứ ba mà ông chủ giở trò này rồi.

Lâm Nhàn ngăn cản Tề Giai, lắc đầu: "Báo cảnh vô dụng, cảnh sát nhất định sẽ yêu cầu hòa giải, nếu đối phương quyết tâm tranh cãi đến cùng, vậy tất cả chúng ta đều phải qua đêm tại đồn công an. Đến lúc đó trường học cảm thấy thế nào? Rất có khả năng là cô sẽ bị kỷ luật."

Giáo viên chủ nhiệm mang theo sinh viên đi chơi đêm là chuyện khá nghiêm trọng, nếu để trường học biết được, vậy Tề Giai chắc chắn sẽ chịu xử lý, nói không chừng còn bị kỷ luật trước toàn trường.

Tề Giai cũng không ngu ngốc, chỉ là trước đó bị chọc tức, nhất thời không phản ứng kịp mà thôi.

Hiện tại suy nghĩ cẩn thận, trong lòng cô lập tức dâng lên một cỗ cảm giác bất lực.

"Không báo cảnh sát vậy thì gọi 315 khiếu nại!" Trương Khải tức giận hét lên. (Không rõ 315 là số gì, có lẽ là cục công thương hay sở văn hóa du lịch bên mình)

"Đúng, gọi 315!"

Mấy người Lôi Hồng Quang cũng phụ họa theo.

Nghe vậy, chủ quán cơm thầm cười lạnh, thẳng thừng đặt điện thoại lên quầy thu ngân, lớn lối quát lại: "Gọi đi, điện thoại đây, gọi thoải mái!"

Lâm Nhàn thấy thế, không khỏi âm thầm lắc đầu, mấy người Trương Khải quả thật quá non nớt.

Nhà Lâm Nhàn mở tiệm cơm, cho nên hắn hiểu rất rõ quá trình khiếu nại 315.

Loại khiếu nại này hoàn toàn vô dụng. Đầu tiên bọn họ không có chứng cứ, tiếp theo, chỉ có một tờ hóa đơn duy nhất, hơn nữa còn đang nằm trên tay ông chủ.

Nói cách khác, bọn họ căn bản không có biện pháp chứng minh mình chưa từng gọi ba món kia.

Lâm Nhàn tiến lên một bước, mở miệng nói: "Ông chủ quyết tâm muốn gạt tiền chúng tôi phải không?"

Trong lúc nói chuyện, hắn đã mở sẵn chức năng ghi âm của điện thoại.

Chỉ cần dụ được ông chủ thừa nhận lừa gạt, Lâm Nhàn sẽ lập tức báo cảnh sát.

Tuy nhiên ông chủ rất cẩn thận, mở miệng là cứ nhất quyết chiếm lý: "Cái gì gạt tiền các cậu? Đã ăn cơm chùa mà còn muốn vu vạ cho chúng tôi đúng không?"

Cường Tử ở bên cạnh giả vờ thắc mắc: “Tôi nói các cậu có cần mặt mũi hay không? Sinh viên lớn đầu rồi mà thực cmn buồn nôn, ăn bữa thôi mà cũng định xù à."

Vừa dứt lời, Vương Trạch Cảnh lập tức xông lên trước mắng: "CNM, mày lặp lại lần nữa?"

Từ nhỏ đến lớn, gã chưa từng chịu xỉ nhục, hơn nữa gã đang ở độ tuổi máu nóng, bây giờ bị người khác nhục mạ như vậy, gã đương nhiên nhịn hết nổi.

Trương Khải cũng vô cùng tức giận, máu nóng chạy rần rần làm khuôn mặt trở nên đỏ phừng phừng.

"Làm cái gì? làm cái gì? Muốn kiếm chuyện phải không?"

Thấy Vương Trạch Cảnh tức giận xông lên trước, Cường Tử lập tức giơ dao phay trong tay lên, dữ tợn quát: "Cmn, một đám nhãi con mà định lật trời à?"

Đúng lúc này, Lâm Nhàn phát hiện 5 ~ 6 nhân viên phục vụ chuẩn bị xông tới, dường như một lời không hợp thì sẽ lập tức ra tay.

Lâm Nhàn cũng không sợ đánh nhau, vấn đề là đánh nhau không giải quyết được vấn đề, mà còn khiến sự việc càng thêm phiền phức.

"Vương Trạch Cảnh, lui lại đi!"

Lâm Nhàn kéo Vương Trạch Cảnh về sau lưng, thần sắc lạnh như băng nhìn ông chủ: "Bao nhiêu tiền?"

Ông chủ cho rằng Lâm Nhàn chịu thua, lập tức cười nhạo: "Tôi vốn muốn bớt cho mấy người số lẻ, hiện tại một xu cũng không thể thiếu, 1.138!"

"Được!"

Lâm Nhàn không nói hai lời, từ trong ví tiền móc ra 1.200 khối, ném lên quầy thu ngân, bảo: "Không cần thối, coi như tiền boa cho ông!"

"Đi!"

Trả tiền xong, Lâm Nhàn phất phất tay, quay người đi ra tiệm cơm.

Ngoài tiệm cơm, mấy người vẫn chưa bớt giận.

Bữa cơm này thực sự quá oan uổng, rõ ràng là bọn họ chiếm lý, cuối cùng ngược lại còn phải nén giận.

Vương Trạch Cảnh cắn răng nói: "Lâm ca, sao phải cho cho bọn chúng tiền, cứ để tôi trực tiếp chơi chết tụi nó!"

"Đúng vậy, Lâm ca, trực tiếp chơi chết tụi nó!"

Lâm Nhàn liếc bọn họ một chút, mở miệng khuyên bảo: "Các cậu có ngốc hay không? Bên kia đông như vậy, trước tiên chưa nói đánh thắng hay không, mà quan trọng là lỡ đánh lên rồi, đối phương báo cảnh sát thì tính sao bây giờ? Đến lúc đó làm lớn chuyện, rất có thể tất cả sẽ bị trường học khai trừ."

"Bọn chúng dám báo cảnh sao?" Vương Trạch Cảnh tức giận nói.

"Đối phương chắc hẳn thường xuyên lừa gạt, báo cảnh sát là rất bình thường." Lâm Nhàn dừng một chút rồi tiếp tục nói: "Hơn nữa vừa rồi Tề giảng viên cũng có mặt, trên tay đối phương lại đang cầm dao phay, nếu bất cẩn khiến Tề giảng viên bị ngộ thương thì làm sao bây giờ?"

Nghe Lâm Nhàn giải thích xong, Vương Trạch Cảnh lập tức nản lòng, oán hận: "Lâm ca, chẳng lẽ phải bỏ qua cho chúng sao?"

"Bỏ qua?"

Lâm Nhàn cười lạnh đáp: "Tiền boa của tôi nào có dễ cầm như vậy? Khoai lang phỏng tay đấy!"

Nghe vậy, Tề Giai vội vàng khuyên can: "Lâm Nhàn, không nên làm loạn, ẩu đả ngoài trường học là chuyện rất nghiêm trọng, nếu để trường học biết được thì chí ít cũng phải chịu kỷ luật, thậm chí là bị đuổi học."

Cô rất lo lắng, mấy người Lâm Nhàn đưa cô về trường rồi sẽ quay lại tiệm cơm trả thù.

Cả đám đang tuổi thanh niên, máu nóng chảy hừng hực, làm việc bất chấp hậu quả.

Lâm Nhàn an ủi: "Tề giảng viên yên tâm, tôi không xung động như vậy. Hơn nữa, đối phương rất du côn, nếu thực sự đánh đấm thì chưa chắc chúng ta trút giận được! Ác nhân tự có ác nhân trị, ứng phó với loại người này, nếu chỉ đánh một trận thì lợi cho chúng quá rồi!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui