Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Thần Hào

Lãng mạn là chuyện trong nháy mắt.

Nhưng đối với phụ nữ mà nói, thường thường trong chớp nhoáng này cũng đã đủ rồi.

Nhan Tiểu Mạn đang vô cùng vui sướng, hạnh phúc trong lòng sắp tràn ra ngoài rồi, cô cảm giác như mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới.

Đương nhiên, có thể đạt tới hiệu quả như vậy cũng là nhờ phương pháp của Lâm Nhàn.

Hư hư thật thật, khiến Nhan Tiểu Mạn nhanh chóng chuyển từ thất vọng thành kỳ vọng.

Hai người ôm nhau đến hơn mười phút mới nghe được bên cạnh truyền đến âm thanh: "Hai người còn muốn ôm bao lâu? Có muốn cầm giường tôi cầm chăn mền đến hay không? Hai người sẵn tiện qua đêm ở đây luôn đi"

"Trương Mộng Dao!"

Nhan Tiểu Mạn buông tay ra, hung hăng trừng cô một cái, tức giận nói: "Cậu không nói lời nào sẽ chết sao?"

Tức chết tôi!

Bầu không khí lãng mạn đều bị cô phá hủy mất rồi.

"Ha ha!"

Trương Mộng Dao cười lạnh, vuốt vuốt cái bụng, cảm giác thức ăn cho chó ăn nứt cả bụng rồi.

Hừ!

Đôi cẩu nam nữ này dám ép mình ăn thức ăn cho chó, mình phá hư bầu không khí quái quỷ này không quá phận chứ?

Tiểu Huệ bên cạnh vụng trộm đánh giá Trương Mộng Dao, trong lòng nhịn không được cho cô một like.

Loại thức ăn cho chó thứ này ăn nhiều sẽ thương thân.

Lúc này Nhan Tiểu Mạn đã khôi phục bình thường, nhìn hoa hồng đầy đất, tiếc hận nói: "Lâm Nhàn, nhiều hoa hồng như vậy, thật đáng tiếc!"

Hoa hồng giống hệt như pháo hoa, đều là mặt hàng tiêu hao một lần.

Vẻn vẹn mấy ngày nữa, toàn bộ số hoa hồng này sẽ khô héo hết.

Nhan Tiểu Mạn không phải người ngu, tự nhiên nhận ra số hoa hồng này tối thiểu phải giá trị đến mấy vạn khối.

"Không sao! Chỉ cần cậu vui vẻ, chút tiền ấy tính là gì." Lâm Nhàn rất cưng chìu Nhan Tiểu Mạn.

Cmn!

Vẫn còn âu yếm?

Trương Mộng Dao và tiểu Huệ cùng giơ ngón giữa … ở trong lòng

Nhan Tiểu Mạn ngượng ngùng nhìn Lâm Nhàn, cảm giác tim mình như sắp hòa tan, trong mắt cô tràn đầy nhu tình mật ý.

Tuy nhiên khi cô liếc về Trương Mộng Dao bên cạnh, lập tức hừ lạnh: "Trương Mộng Dao, cậu tới Ma đô làm gì?"

“Úi trời! Nhan công chúa, tốc độ qua sông đoạn cầu của cậu không khỏi quá nhanh đó!"

Trương Mộng Dao sợ ngây người, mặt mũi tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi.

Tuy nhiên Trương Mộng Dao cũng không phải ngồi không, lập tức đáp trả: "Ha ha, cậu cho rằng tôi muốn đến? Nếu không phải bạn trai cậu cầu xin thì tôi thèm mà đến đấy!"

Nghe vậy, Nhan Tiểu Mạn nghi ngờ nhìn về phía Lâm Nhàn.

Lâm Nhàn ho khan một cái, giải thích: “Lần này mình đến Ma đô là muốn mời bạn trong phòng của cậu và chị Tần Lam cùng ăn cơm, Trương Mộng Dao không phải khuê mật của cậu sao, cho nên mình mới mời cô ấy tới!"

Nói thực ra, lý do này kỳ thật rất gượng ép.

Nhưng bó tay thôi, Lâm Nhàn không thể nói là hoàn toàn do nhiệm vụ.

Nhan Tiểu Mạn không nghĩ nhiều như vậy, chỉ là đơn thuần cho rằng, Lâm Nhàn muốn thông qua những người đó để chậm rãi tiếp xúc cuộc sống thường ngày của mình.

"Ai là khuê mật của cô ta!"

"Ai là khuê mật của cô ta!"

Hai người trăm miệng một lời, ngay sau đó lại hung ác trợn mắt nhìn đối phương.

Lâm Nhàn gần như đã lý giải được mối quan hệ giữa hai cô gái này.

Tương ái tương sát!

Đúng hơn nên nói là người cô gái ưu tú luôn thích so cao thấp, hơn nữa còn cùng chung chí hướng.

Đừng thấy hai cô vừa gặp đã thù hận, kỳ thật tình cảm hai người tốt hơn vô số lần so với mấy kẻ chỉ biết hô hào "Muốn làm chị em tốt cả một đời ".

Chỉ tuy nhiên tính cách hai người đều rất ngạo kiều, cho nên đều không muốn thừa nhận mà thôi.

Bằng không chẳng lẽ Trương Mộng Dao ăn no rửng mỡ, đáp ứng giúp Nhan Tiểu Mạn nhìn chằm chằm Lâm Nhàn?

Lâm Nhàn nhìn tiểu Huệ, cười nói: "Tiểu Mạn, không giới thiệu bạn cùng phòng của cậu sao?"

"A đúng!"

Nhan Tiểu Mạn vội vàng giới thiệu: "Chu Huệ, chị em tốt của mình. Đây là bạn trai mình, Lâm Nhàn."

"Xin chào!"

Lâm Nhàn gật đầu cười với tiểu Huệ, ngay sau đó mở miệng đề nghị: "Thời gian không còn sớm nữa, mình đã đặt nhà hàng rồi, Tiểu Mạn, cậu gọi những người còn lại trong ký túc và xà chị Tần Lam cùng đi ăn một bữa cơm!"

Nhan Tiểu Mạn gật đầu, cầm điện thoại di động lên, bắt đầu gọi điện thoại.

Một lát sau, cô để điện thoại di động xuống, dò hỏi: "Lâm Nhàn, chị họ cùng chị An Nhiễm đang dạo phố, hai người cùng đến có được không?"

Đang cùng dạo phố?

Lâm Nhàn thầm vui vẻ, hắn vừa mới suy tư tìm lý do thích hợp để mời An Nhiễm cùng đi.

Hiện tại tốt rồi, đối phương chủ động đưa tới cửa!

Rõ ràng trong lòng rất vui vẻ, nhưng trên mặt hắn lại giả vờ làm bộ do dự, suy tư một hồi mới đáp: "Chị An Nhiễm cũng coi như bạn bè, cùng đi cho vui!"

"Ân, tốt!"

Nhan Tiểu Mạn gật đầu, cầm điện thoại, nói vài câu, sau đó lại hỏi: "Chị họ hỏi chúng ta tập hợp ở đâu?"

"Số 18 đường Trung Sơn Đông!"

Sau khi cúp điện thoại, chẳng cần đợi lâu, Lâm Nhàn đã nhìn thấy ba nữ sinh kết bạn mà đến.

Ba người?

Lâm Nhàn bấm ngón tay tính toán, tính cả mình luôn cũng mới chỉ chín người, ít hơn kế hoạch một người.

May mà đã sớm chuẩn bị, lúc đặt nhà hàng đã cố ý dặn dò nhà hàng tuyệt đối đừng tiết kiệm, nhất định phải dùng nguyên liệu nấu ăn tốt nhất, tươi mới nhất.

Nhân số không đủ, vậy dùng giá cả đến chống đỡ!

"Giới thiệu một chút, đây là bạn trai mình Lâm Nhàn, đây là lão đại túc xá Lô Yến, đây là Phan Chỉ Vân... Kỷ Hàm Lôi."

Nhan Tiểu Mạn giới thiệu bạn trai cho bạn cùng phòng biết, ánh mắt cô mang theo vẻ ngọt ngào và tự hào.

Ba người Lô Yến đánh giá Lâm Nhàn rất kỹ càng, trong mắt mang theo một tia xem kỹ.

Các cô biết rõ, Nhan Tiểu Mạn được hoan nghênh biết bao nhiêu trong trường học.

Vẻn vẹn ngày đầu tiên báo danh tân sinh, Nhan Tiểu Mạn đã được bình chọn làm tân sinh giáo hoa, người theo đuổi cô xếp hàng dài dằng dặc, từ tân sinh đại học năm nhất đến học trưởng năm tư đều có.

Bởi vậy, bạn trai của Nhan Tiểu Mạn tự nhiên phải thu hút sự chú ý.

"Người đến đông đủ rồi, chúng ta đi thôi!"

Đoàn ngoài đi ra cửa trường, Lâm Nhàn gọi hai xe taxi, chạy thẳng tới nhà hàng.

Bốn người Chu Huệ cùng ngồi trên một chiếc, vừa lên xe, bốn người liền líu ra líu ríu bàn tán.

Lô Yến: "Bạn trai Tiểu Mạn thật đẹp trai, khí chất cũng rất tốt."

Phan Chỉ Vân hơi thất vọng: "Tạm được, có thể là trước đó tôi kỳ vọng quá nhiều, cho nên có hơi thất vọng."

"Nghe nói hắn học ở Nam tài." Kỷ Hàm Lôi đột nhiên thốt lên.

Mặc dù không nói rõ, nhưng mấy người đều hiểu ý trong lời nói của cô.

Nam tài chỉ là một trường đại học hạng hai bình thường, còn Phục Đán lại là một trong mười trường lớn nổi tiếng toàn quốc, mấu chốt là Nhan Tiểu Mạn quá xinh đẹp, do vậy Kỷ Hàm Lôi cảm giác Lâm Nhàn không xứng với Nhan Tiểu Mạn.

Đúng lúc này, Chu Huệ một mực trầm mặc không nói bỗng nhiên mở miệng: "Các cậu biết vừa rồi bạn trai Tiểu Mạn tặng cho cô ấy món quà gì không?"

"Quà gì?"

Ba người sững sờ hiếu kỳ.

"Một hộp quà khổng lồ, bên trong chứa mấy ngàn đóa hoa hồng, hắn giấu ở trong hộp quà, cầm 99 đóa hồng xanh!"

Nhất thời, trong xe taxi hết sức yên tĩnh.

Các cô đều không phải người ngu, tự nhiên biết rõ giá trị của mấy ngàn đóa hoa hồng.

Mấu chốt là hoa hồng giống hệt như pháo hoa, đều là mặt hàng tiêu hao một lần.

Bỏ mấy chục ngàn khối chỉ vì mấy phút lãng mạn ngắn ngủi...

Một lát sau, Kỷ Hàm Lôi thốt lên: "Coi tôi không nói gì!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui