Ta Chỉ Muốn Bán Bánh Bao


Chap 33: Bóng đè
----------------------------
Mắt Tiêu Nhan nổi lên sát ý, nhưng Khương Cẩm chỉ nhìn thấy như là hắn bị kích thích, cả người giống như một con thú nhỏ đang xù lông, lại nhịn không được cười rộ lên.
"Đừng khẩn trương, ta cũng không bị làm sao."
"Là ai?"
Khương Cẩm thấy hắn bướng bỉnh muốn hỏi, nhẹ nhàng cười nói, "Còn có thể là ai, cũng là họ Lục kia thôi.

Hắn nghe nói Vương thị trong người không thoải mái, nghĩ rằng ta hạ độc, chạy tới tìm ta tra hỏi.

Hôm nay cũng nhờ Vệ tam ca hỗ trợ, bằng không không chừng người nọ vẫn còn dây dưa tiếp."
Vệ Tam Lang ý cười trên mặt nàng, trong lòng tức khắc trở nên ấm áp, "Ta cũng chỉ là trùng hợp nhìn thấy."
Tiêu Nhan nhìn Vệ Tam Lang này liền thấy thực không vui, lớn lên cũng chẳng ra gì.

Cũng không biết từ nơi nào tới, vậy mà lại nhân cơ hội này nghênh ngang vào nhà.

Bất quá hắn thấy thần sắc Khương Cẩm tự nhiên cũng nhẹ nhàng thở ra.

Đương nhiên.

trong lòng cũng ghi món nợ này lên người Lục Tề Lâm.
Sau đó Vệ tam lang muốn đi pha trà mang qua cho Khương Cẩm, bị Tiêu Nhan cản lại: "Ngươi chính là khách, sao có thể để cho ngươi đi pha trà chứ?'
"Aizz, ngươi vẫn chỉ là hài tử" Vệ tam lang thở dài nói "Vẫn là để ta đi pha đi."
"Không, ta đã không còn nhỏ."
Tiêu Nhan giành trước một bước xong đến cửa, sau đó -- Liễu Diệp đi vào, sau đó...!hắn để cho Liễu Diệp pha trà.
Đại khái là ngữ khí của hắn quá tự nhiên, Liễu Diệp cũng không để bụng, mang hai chén trà tiến vào.

Vào cửa mới chú ý đến cổ Khương Cẩm, sợ tới mức thiếu chút nữa quăng hai cái ly.

"Cô nương, cô nương làm sao vậy? Ai đả thương người?"
"Còn có thể là ai, nhi tử tốt của Vương thị"
Liễu Diệp hỏi có chút thận trọng, hơn nữa nàng cũng có việc muốn nói cùng Khương Cẩm nên nhìn thoáng qua Vệ Tam Lang.
Vệ Tam Lang thấy vậy, người ta cũng đã có người chiếu cố, cũng không tiện ngồi lại nữa liền muốn đứng dậy cáo từ.
"Thời điểm không còn sớm, ta còn phải trở về thành, nếu không cửa thành sẽ đóng cửa."
Khương Cẩm xác thật có chuyện muốn nói cùng Liễu Diệp nên cũng không giữ hắn, chỉ nói, "Hôm nay dù thế nào cũng đa tạ Vệ tam ca đã bênh vực lẽ phải, ngày khác ta sẽ tới cửa nói lời cảm tạ, Liễu Diệp đưa tiễn Vệ tam ca"
Liễu Diệp kỳ thật là quan tâm thương thế Khương Cẩm hơn, nhưng mà Khương Cẩm đã lên tiếng, nàng cũng không tiện không nghe theo.

Bởi vậy vừa tiễn Vệ Tam lang xong đã vội vàng chạy vào, vừa vào lập tức hỏi Khương Cẩm rốt cuộc sao lại thế này, có chỗ nào không khỏe hay không, muốn thỉnh đại phu hay không.
Editor:Lily073
Kỳ thật Khương Cẩm cũng không thấy đây là chuyện lớn, chủ yếu là so với lúc nàng vừa mới xuyên đến vẫn không nghiêm trọng bằng, lập tức thấy trên cổ đau đến nóng rát.
Liễu Diệp vẫn không yên tâm, lôi kéo nàng xem từ trên xuống dưới một lượt.

Thấy thần sắc Khương Cẩm trấn định, sắc mặc cũng không quá khác thường mới tạm yên lòng đi ra lu phía ngoài múc nước vào chậu gỗ, sau đó tiến vào hầu hạ Khương Cẩm rửa mặt một lần nữa.

Sau khi đánh nhau với Lục Tề Lâm, Khương Cẩm toàn thân chật vật, quả là phải chỉnh trang lại một lần nữa.
Rốt cuộc A Dung cũng chỉ là một hài tử choai choai, chỉ là bên trong hắn lại là một thanh niên trưởng thành nên rất thức thời đi ra ngoài.

Sự việc ngày hôm nay cũng làm cho hắn mất đi không ít chần chờ.
Trong phòng còn lại Khương Cẩm hỏi Liễu Diệp vừa đi đâu, nhìn thần sắc Liễu Diệp nặng nề chính là có tâm sự.

Liễu Diệp một bên tháo ra đầu tóc tán loạn của Khương Cẩm, một bên nhẹ giọng nói :"Ta đi Tuyền Thủy Am, vẫn là chuyện của Vương thị.

Ta hôm nay giữa trưa mang cơm tới.

Đồ đệ của Huệ Ninh sư phụ - Tri Không nói chuyện cùng ta một hồi, ta vốn dĩ chờ người trở về sẽ nói về chuyện Vương thị bị bệnh cho người biết, không ngờ rằng họ Lục kia vậy mà tới tìm cô nương gây phiền toái trước.

Nói đến thật buồn cười, người biết tại sao Vương thị bệnh không?"
"Vì sao?" Khương Cẩm cũng có chút thắc mắc, nhìn tên Lục Tề Lâm kia điên khùng như vậy, trong nháy mắt nàng còn hoảng hốt tưởng rằng mình thật sự đã hạ độc Vương thị kìa. 
"Bởi vì đói!" Liễu Diệp nhắc tới chuyện này, thật sự không nhịn được mà bật cười, nói "Vương thị kia nghe nói đồ ăn đều là tiểu thư làm, sống chết không chịu ăn.

Người ngẫm lại mà xem, bà ta ở Hầu phủ nói một không ai dám đáp hai, làm sao có thể bỏ bữa, đâu phải nông hộ mà hôm đói hôm no.

Bữa này để bụng đói không ăn, lại tự mình dọa mình, chờ đến nửa đêm, bụng không khó chịu mới lạ? Bụng khó chịu, mặt mài đều choáng váng, lại tự mình dọa mình đến hôn mê a."
Khương Cẩm trăm triệu lần không thể tưởng tượng được chân tướng là như vậy, cảm thấy cạn lời lại nhớ đến Lục Tề Lâm hôm nay nổi điên "Nhi tử tốt của Vương thị kia còn nói là ta hạ độc đó"
Liễu Diệp cười nhạo "Muốn nói việc này có quan hệ gì đến cô nương thì cũng chính là Vương thị làm nhiều chuyện có lỗi với người nên trong lòng có quỷ thôi.

Bà ta chính là tự tạo nghiệt không thể sống.

Đồ ăn lại không có vấn đề gì, bà ta kỳ thật đã ăn non nửa khối bánh, dư lại đều là nha đầu hầu hạ bà ta ăn, nhưng người ta một chút việc cũng không có."
Khương Cẩm nghe xong cũng nhẹ nhàng thở ra, nàng cũng lo lắng Định Nam hầu hủ quỵt nợ như vậy, hiện giờ Vương thị không thể nào bỏ qua cho chính mình, nhưng không ngờ lần này lại là như vậy.
Khương Cẩm yên lòng thì Lục Tề Lâm tương đối trơn mắt
Tuyền Thủy Am không gặp nam khách, Lục Tề Lâm là ở ngoài cửa gặp Vương thị.
Không giống với tưởng tượng của hắn, sắc mặt Vương thị kì thật cũng không tệ lắm, thậm chí còn hơi đẫy đà một chút.
Lục Tề Lâm thậm chí còn cố xem kỹ lại lần nữa, không sai...!đầy đặn một chút...
Vương thị không biết tâm lý thay đởi này của hắn, tuy rằng thập phần cảm động vẫn rất kiên định, vẻ mặt tràn ngập tinh thần hy sinh của thánh mẫu nói với hắn: "Những ngày sống ở am không quá tốt, nhưng vì hôn sự của con, vì tiền đồ tương lai của hầu phủ, vì đại cuc, ta có thể nhịn!"
Vương thị cảm thấy mình chính là người mẹ tốt, thê tử tốt, đặc biệt làm người khác cảm động.
Lục Tề Lâm lại không lĩnh hội được tinh thần của Vương thị, hoàn toàn không khen bà là một mẫu thân tốt, ngược lại nhịn không được hỏi "Không phải nói người trúng độc sao? Cơm Khương thị làm cho người có vấn đề?"
"Ta không thoải mái, bất quá cơm kia đa số là nha hoàn ăn nên ta cũng không liên lụy nhiều.

Vương thị nói nhẹ nhàng bang quơ...
"Nha hoàn kia đã chết?"
"Nha hoàn nào có thuận theo như vậy, bất quá ta cảm thấy Khương thị kia khẳng định không có ý tốt, bằng không sao ta lại đau bụng." Vương thị cau mày, lúc này mới đột nhiên chú ý đến tay Lục Tề Lâm bị băng bó "Tay của con là chuyện thế nào? Bị thương?"
Chuyện thế nào? Nhìn Vương thị êm đẹp đứng ở chỗ này, Lục Tề Lâm thật đúng là không mở miệng được
Trả lời sao đây, nói là tưởng ngài trúng độc, nên xoắn tay áo lên tìm Khương Cẩm ầm ĩ, kết quả còn nhận một dao?
Cho dù Lục Tề Lâm có rất nhiều thời điểm tính tình xúc động, nhưng mà dĩ nhiên không phải dạng thiểu năng trí tuê.

Ít nhất lúc này, hắn ngẫu nhiên vẫn tự mình hiểu lấy.

Tỷ như hôm nay hắn cảm thấy chính mình hoảng hốt là thiểu năng trí tuệ.
Kỳ thật chuyện này cũng không thể hoàn toàn trách Lục Tề Lâm, rất nhiều chuyện đều là do trời xui khiến.
Trước hết hắn nghe biểu muội nói, trong lòng có chút bán tín bán nghi.

Đi hỏi Định nam hầu cha hắn thì trùng hợp ông đang phải tiếp đãi một vị quan nhị phẩm ghé chơi nên chỉ nói sơ qua là không có gì đáng ngại, làm cho hắn sợ bóng sợ gió một hồi.

Vì thế Lục Tề Lâm còn tưởng nương hắn trúng độc, lo lắng một hồi.

Mặc kệ là như thế nào, thân là nhi tử, biết được điều này như thế nào cũng phải ghé thăm một chút.

Trước khi đến Tuyền Thủy am lại nhất định phải đi ngang qua Tuyển Thủy thôn, Định nam hầu cũng sớm cho người theo dõi hướng đi của Khương Cẩm, dĩ nhiên nhân tiện Lục Tề Lâm liền muốn tìm nàng tra rõ.
Sau đó...!liền không có sau đó.
Vương thị cảm thấy nhi tử một chút cũng không cảm kích bà, chính mình đã hy sinh vì hắn như vậy, còn một bộ dáng như đi vào cõi thần tiên phiên ngoại, quả thực chọc người ta tức giận, liền vung tay áo trở vào am
"Dù sao ta ũng không có việc gì, cũng không giữ con nữa, trời không còn sớm, sắc trời cũng không tốt, con cũng sớm hồi phủ đi.

Hổ Phách, tiễn thế tử.
Rồi để lại một nha hoàn tiễn Lục Tề Lâm.
Tuy rằng nha hoàn nói chuyện ấp a, ấp úng.

Lục Tề Lâm vẫn từ trong miệng nàng ta biết được chân tướng.
Tự mình dọa mình, thật đúng là con mẹ nó diễn kịch mà.

Nhớ tới hôm qua vừa gặp được nhạc mẫu tương lai Tần vương phi – Từ thị ung dung, đoan trang, trong lòng Lục Tề Lâm một trận bất đắc dĩ.
Nếu nương hắn có thể ngừng nghỉ một chút, mọi chuyện trước kia không nói, chỉ là hôn sự cùng Trường Ninh quận chúa cũng sẽ không nháo đến nước này.
Hắn cuối cùng cũng hiểu được dụng tâm lương khở của cha hắn.

Đã mang nương đến am còn có thể gây ra chuyện khác, nêu là ở trong phủ, không biết có phải sẽ làm ra tiếng xấu nào nữa hay không.
Trong lòng bực bội, sắc trời thì âm trầm, một chút cũng không cho Lục Tề Lâm mặt mũi.

Hắn từ am đi ra, còn chưa đến Tuyền Thủy thôn tuyết đã bắt đầu rơi.
Sắc trời ngày càng tối, đã có mấy nhà bắt đầu chong đèn vậy mà lại làm cho đất trời ảm đạm này thêm một chút ấm áp.
Liễu Diệp vừa thắp đèn dầu, vừa có chút tiếc nuối nói: "Tiếc là không thể kiếm được một lượng bạc tiền cơm này nữa.

Một bữa một lượng, ở đâu có thể tìm được người coi tiền như rác như vậy chứ."
Khương Cẩm trải qua nhiều, tuy rằng cũng có chút đáng tiếc vì mất bạc, nhưng ngay từ đầu, một ngàn lượng đều có thể bỏ, huống hồ là bây giờ.

Dù sao cũng là chỉnh Vương thị một phen, nhiều hay ít cũng là đã chỉnh bà ta rồi.

Duy nhất chỉ có một chút phiền toái chính là tên bệnh tâm thần Lục Tề Lâm kia, loại này lúc trước làm sao sống sót? Còn lập được công lớn?
Khương Cẩm cảm thấy thật sự kì quái, việc ngày hôm nay tinh tế ngẫm lại, kỳ thật phải cân nhắc.
Nếu nàng muốn hại Vương thị, nếu không hại bà ta chết ngay từ đầu, khẳng định chính là muốn chờ đến khi chỉnh ra một đống tiền.

Dê béo như Vương thị, không cạo hết lông, vắt hết sữa, người bình thưởng đều không bỏ được không thể giết bà ta.

Nếu Lục Tề Lâm không phải là tính cách xúc động, thì chính là bị người ta che mắt.
Lời này nói đi phải nói lại, tốt xấu hắn ta cũng là người sống sót trong đoàn người đại bại năm đó, còn thu phục Tây Nam mười tám trại quy thuận, cứu vãn mặt mũi cho Đại Lương.

Nghĩ lại cũng không phải là người không có bản lĩnh, tính cách như vậy, thì làm sao có thể làm được chuyện đó? Khương Cẩm thập phần khó hiểu a.
Tiêu Nhan lại càng khó hiểu.
Đối với hắn xem ra Lục gia cũng coi như là đã thấy qua nhiều lần.

Muốn nói toàn gia này ngu ngốc cũng không ngu ngốc, nhưng nói thông minh cũng không xem như thật thông minh, vỗn dĩ làm việc cũng không sai biệt, cuối cùng cành mẹ đẻ cành con từng chút.

Toàn gia Lục gia này luôn làm người ta cảm thấy thông minh một cách ngu ngốc, chung quy lại ở không khôn khéo ở thời điểm nên khôn khéo.
Lấy ví dụ là chuyện cho Khương Cẩm 1000 lượng bạc mà nói, nhà huân quý nào thiếu một ngàn lượng bạc kia? Không phải chỉ một ngàn lượng thôi sao, không nhiều, không ít, một bộ trang sức, một món đồ cổ mà thôi.
Bởi vì mọi người không thiếu tiền, nên thời điểm Liễu Diệp nói Lục gia chưa cho Khương Cẩm một ngàn lượng bồi thường kia, trên triều rất nhiều người đều không tin.
Tiêu Nhan lo lắng Lục gia lại làm ra chuyện xấu khác nên hỏi thực cẩn thận.

Thời điểm nghe Khương Cẩm nói đến đoạn Lục Tề Lâm bán đứng nhan sắc hắn ta mới bạo nộ, Tiêu Nhan trong nháy mắt cảm thấy có chút kì quái.

Người bình thường cho dù là nổi giận cũng không nổi giận lợi hại đến như vậy, chắc Lục Tề Lâm kia sẽ không phải thật sự làm ra chuyện bán đứng nhan sắc chứ?
Biên thùy Tây Nam quá xa, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không ai biết được.

Trước đây Tiêu Nhan cũng không quan tâm lăm, bây giờ xảy ra chuyện này, hắn liền quyết định phái người đi Tây Nam một chuyến.

Một mặt vì Lục Tề Lâm cùng Định nam hầu phủ của hắn đứng sau lưng chống cho Nhị Hoàng tử, đó cũng là đối thủ của hắn.

Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.

Một mặt tuy rằng Khương Cẩm là nữ nhân ngốc nghếch, nhưng chính mình cũng thiếu ân tình của nàng, chẳng lẽ thật sự để nàng bị tê đó khi dễ?
Tiêu Nhan quyết định trong lòng, nhìn vết đỏ tím bầm trên cổ Khương Cẩm, trong lòng có vài phần khó chịu nói không nên lời.

Thời điểm mẫu thân của hắn chết, trên cổ cũng là....!
Khương Cẩm không biết hắn nghĩ gì, chỉ thấy sắc mặt hắn không tốt, còn tưởng là do bị kinh hách, liền khẽ cười nói "Nhìn hơi dọa người nhưng kỳ thật cũng không có việc gì, nếu đệ sợ thì không cần nhìn.

Đợi lát nữa ăn cơm xong ngủ sớm một chút đi.

Nghe Liễu Diệp nói đệ hôm nay đi đến lớp học nghe ngóng? Qua vài hôm ta sẽ đi hỏi một chút học phí của lớp học trong thôn, sau đó cho đệ đi học."
Tiêu Nhan gật đầu nói "Ta chỉ là có chút lo lắng.

Còn có chỗ Vương thị bên đó, không kiếm được tiền nữa cũng quá đáng tiếc"
Khương Cẩm cười nói "Cũng không có gì quá đáng tiếc, dù sao chúng ta cũng có đất, thế nào cũng không đói chết, lại nghĩ cách kiếm tiền là được."
"Chỉ là trời ngày càng lạnh a" Tiêu Nhan có chút lo lắng nói "Cái khí hậu hiện tại, có thế làm cách gì để kiếm tiền đây."
Khương Cẩm nhìn gương mặt bánh bao nho nhỏ của hắn, nhịn không được cười rộ lên "Tiểu hài tử thì không cần lo lắng nhiều như vậy, trưởng thành sẽ không cao nổi.

Đừng để đến lúc đó còn không cao bằng ta nha."
Vóc dáng của Khương Cẩm ở tuổi của nàng xem như là lùn, bởi vì nguyên chủ Khương Cẩm nương kia mấy năm đều không đầy đủ dinh dưỡng, điều này làm cho Khương Cẩm kiếp trước cao gầy, chân dài sexy rất ư là buồn bực.

Hiện tại kinh tế dư dả, nàng mua rất nhiều xương về hầm canh bổ, tranh thủ có thể bổ sung một chút.

Rốt cuộc hiện tại nguyên chủ còn chưa đến mười bảy tuổi, vẫn còn có khả năng cao lên một chút.
Sau đó, nàng uống không ít không nói, còn buộc Liễu Diệp và Tiêu Nhan uống thật nhiều.

Tiêu Nhan lại không thể nói là chính mình thật sự rất cao rồi, Khương Cẩm nữ nhân nào còn không đứng đến cằm cơ thể trưởng thành của hắn, cũng chỉ là cao hơn bả vai một chút mà thôi...
Bởi vậy đành phải yên lặng uống canh xương hầm nhiều canxi tăng trưởng chiều cao.
Bất quá loại cảm giác này cũng có chút kì quái.

Thời thơ ấu của hắn vô cùng thê thảm, cũng không có ai nghĩ biện pháp cho hắn bổ sung dinh dưỡng.

Tự mình có thể cao lớn, đại khái hoàn toàn dựa vào gen của bên mẫu tộc trong máu.

Mẹ đẻ của Tiêu Nhan, Vinh mỹ nhân có một phần tư huyết thống ngoại tộc, làn da tuyết trắng, dáng người thon dài yểu điệu, ngũ quan tinh xảo...!Tới trên người Tiêu Nhan, đại khái cũng có tám phần huyết thống, lại làm cho vẻ ngoài của hắn càng thêm tinh xảo, càng thêm diễm mỹ, người cao cũng nhiều ít chịu ảnh hưởng.
Editor:Lily073
Bên này hai người nói chuyện, bên kia Liễu Diệp bưng chậu nước vào, mang theo kinh hỉ nói "Cô nương, bên ngoài tuyết rơi rồi."
"Tuyết rơi?" Khương Cẩm cũng có chút giật mình, đến bên cửa sổ lại vừa thấy "Quả nhiên là tuyết sắp rơi."
Hiện giờ đã là trung tuần tháng mười, tuy rằng chưa cần đốt giường đất nhưng không khí trong phòng cũng đã cực lạnh.

Nếu không phải chăn đệm trong nhà đều là mới làm mới năm nay mà là đồ cũ, thì cho dù không đốt giường đất cũng phải phải nhóm mấy chậu than a.
Không trung xám xịt, tầng mây dày đặc, nhìn tình hình trận tuyết này là khó tránh khỏi.
Nhân hôm nay Khương Cẩm bị thương không nấu cơm, Liễu Diệp tinh tế làm mỳ sợi.

Khương Cẩm chỉ huy Liễu Diệp dùng xương hầm canh, lại xào cải trắng, cơm chiều cũng liền giải quyết xong.

Tuy rằng không xem là phong phú, nhưng ít nhất thoạt nhìn vẫn rất ấm áp.
Vừa thổi vừa nuốt một chén mỳ nước xuống bụng, tinh thần căng chặt của Khương Cẩm rốt cuộc cũng thả lỏng.

Đọc quyển sách nó về bệnh thương hàn, nghe tiếng gió tuyết thổi ngoài cửa sổ, rất nhanh đã nặng nề vào giấc ngủ.
Sau đó nửa đêm lại bị bừng tỉnh, Khương Cẩm hoảng hốt nghe A Dung ở gian ngoài đang thấp giọng kêu gì đó, thanh âm thê lương, hoảng sợ.

Nàng liền khoát áo bông xuống giường đất đi xem.
Trên giường ở bên ngoài, trên gương mặt nho nhỏ của hài đồng vẫn còn vương nước mắt, tay quơ lên như muốn bắt lấy cái gì trong không trung, trong miệng kêu lên mơ hồ, không cần chết, nương gì đó....cũng không biết rốt cuộc là mơ thấy cái gì.

Khương Cẩm sợ hắn bị bóng đè, do dự một chút vẫn quyết định lay hắn dậy "A Dung, A Dung, tỉnh lại."
Tiêu Nhan mất vài phút mới từ trong mộng tỉnh táo lại, nhìn mái nhà tranh phía trên, đệm chăn màu đen trên giường đất, cùng với Khương Cẩm bị ánh tuyết ngoài cửa sổ chiếu rọi, mới dần dần trở lại hiện thực.
Nói đến, cũng đã mười mấy năm...
Nếu không phải hôm nay Khương Cẩm bị bóp cổ, hơn nữa trời còn đổ tuyết, chính hắn cũng đã hoàn toàn quên mất sự tính phát sinh một năm kia.
Khương Cẩm nhìn thần sắc hắn vẫn còn hơi hoảng hốt, nhịn không được nhẹ giọng hỏi: "Rốt cuộc là mơ thấy cái gì, lại khổ sở như vậy?"
Trầm mặc hồi lâu, Tiêu Nhan mới nhẹ nhàng nói ra một hơi "Mơ thấy thời điểm mẫu thân ta mất"
Sáng ngày hôm sau tuyết đã ngừng rơi, nhưng trên mặt đất vẫn còn tuyết đọng.

Hiện tại không cần đưa cơm cho Vương thị, Khương Cẩm cũng không cần dậy sớm như vậy.

Liễu Diệp nhớ nàng bị thương, còn làm riêng bánh trứng, lại nói muốn đi nhà hàng xóm mua gà mái về hầm cho Khương Cẩm ăn.
Khương Cẩm tự cảm thấy kỳ thật cũng không phải là chuyện gì lớn, chuyện làm nàng ủ rủ đó là, vào thành như thế nào, hiện tại đều đi giày vải, trên đường còn đọng tuyết...
Tuy rằng thời này cũng có guốc gõ hay giày da gì đó, chỉ là lấy điều kiện hiện tại của nàng, trước đây cũng không nhớ đặt mua, quả là vô cùng phiền toái.
Xe bò trong thôn cũng không biết hôm nay có đi vào thành hay không, nếu không đi, cũng chỉ có thể nhờ nhà vào gia đình cho thuê xe vào trong thành kia.

Nhà nọ họ Lý, nhưng Khương Cẩm cũng có chút không quen thuộc nên không muốn phiền toái.

Chỉ là hết cách, Khương Cẩm do dự một chút liền đi qua hướng nhà nọ.

Không ngờ còn chưa đến Lý gia, đối diện đã đụng phải Lục Tề Lâm.
Vẻmặt Lục Tề Lâm xấu hổ, hắn tối hôm qua chậm trễ thời gian, chưa tới cửa thànhtuyết đã rơi, nghĩ nghĩ không có cách nào đành phải trở về tìm một nhà tá túc.Bây giờ vừa lúc ra cửa, sao có thể ngờ lúc này lại đụng phải Khương Cẩm?
Nhưng mà Khương Cẩm lại vẻ mặt lạnh nhạt đi qua, coi như Lục Tề Lâm không tồn tại,làm hắn lại càng thêm xẩu hổ.

Rốt cuộc vẫn là một đường mà đi, Khương Cẩm đến nhà kia đi theo xe vào thành.

Tônlão gia tử thấy vết thương trên cổ của nàng, đầu tiên là hoảng sợ, sau khi biếtngọn nguồn lại mắng to Lục gia rồi an ủi Khương Cẩm.
"Không làm chuyện mua bán kia cũng tốt, chờ sau này con tích cóp được chút tiền,lại làm chuyện mua bán khác cũng được a."
"Con nghĩ, chờ đến giữa trưa, con đi gặp Triệu nhị hỏi một chút.

Có cửa hàng nhỏnào thích hợp cho thuê hay không cũng được a.

Chỉ bằng tay nghề của con, bán chútthức ăn như thế nào cũng không sợ đói a"
Tối hôm qua Khương Cẩm cũng suy nghĩ hết nửa đêm, cảm thấy nữ nhân vẫn là phảicó tiền, nàng muốn kiếm nhiều tiền a, bằng không hà tất cùng loại người như Vươngthị có qua lại.
------------------Chap 33-hoàn------------------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui