Chap 4: " Người anh em, ngươi nói nghiêm túc sao?"
----------------------------------
Ngũ hoàng tử Tiêu Dung này chính là người đã đoạt cái danh hiệu Kinh Thành đệ nhất mỹ nam kia. Vị Ngũ hoàng tử mỹ mạo này thời niên thiếu thường cùng hắn cạnh tranh nơi nơi, hai người liên tục bất hòa, kết oán không biết bao nhiêu chuyện.
Mấy năm trước Lục Tề Lâm bị vây hãm ở Nam Cương, thế nhân đều cho rằng hắn đã chết, hiện giờ lại trở về mang theo người quy thuận của Cửu Sơn Thập bát trại, lập được công trạng mở rộng giang sơn bờ cõi.
Huống chi bên ngoài còn đồn rằng, đích nữ xinh đẹp của thân vương, em trai Lương đế là Trường Ning quận chúa lại cực kì hâm mộ hắn, một mực si tình mấy năm nay không gả người khác.
Tình yêu, chiến tranh, anh hùng, mỹ nhân, đây đều là những đề tài dân chúng trong kinh thành thích nghe, lần này lại còn tập trung xoay quanh một người.
Có thể nói sự trở về của Lục Tề Lâm trong nháy mắt đã làm Kinh Thành dậy sóng.
Thế nhưng điều này cũng đồng nghĩa với việc dìm xuống hào quang của Ngũ hoàng tử.
Phải biết rằng vào lễ hội ngắm hoa mùa thu, Ngũ hoàng tử ngọc dung bộc lộ, dáng vẻ hồng y cầm hoa của hắn được họa thánh đương thời là Lý Thừa nhận xét giống như bước ra từ trong tranh, danh xưng Kinh thành đệ nhất mỹ nam tử vì thế nên thuộc về hắn.
Tin tức này truyền ra, hắn liền trở thành đối tượng săn đón của quần chúng ở Kinh thành.
Hiện giờ có chút ngược lại, những lời khen được truyền tụng trên các phố phường ở kinh thành hơn một nửa là nhắc tới Định Nam hầu Lục thế tử.
Ca ngợi không dứt miệng, ngược lại mang Ngũ hoàng tử trở thành bao cỏ chỉ có bề ngoài.
Ngũ hoàng tử Tiêu Dung vốn đã chán ghét Lục Tề Lâm, hiện giờ càng thêm chán ghét.
Lúc này lại gặp Lục Tề Lâm trên đường, dĩ nhiên muôn nói cà khịa vài câu.
Bất quá Tiêu Dung thủ đoạn không cao, Lục Tề Lâm cũng không phải Lã Mông nước Ngô, tuy rằng thân phận cách biệt, nhưng đối đáp cũng là chuyện nhỏ.
Cái làm Lục Tề Lâm đau đầu chính là Trường Ninh quận chúa.
Nàng không biết nghe được từ đâu sự tồn tại của Khương thị nên khóc lóc tìm hắn để chứng thực.
Đây là điều khiến Lục Tề Lâm nhức đầu. Trường Ninh quận chúa chỗ nào cũng được, chỉ là được Tần vương bảo hộ quá tốt nên có tính tình này, nhu nhược, quen được nuông chiều.
Lục Tề Lâm mất rất nhiều công sức mới dỗ được nàng.
Vốn dĩ nếu không có Ngũ hoàng tử Tiêu Dung bên cạnh thì còn tốt một chút, Trường Ninh vốn dễ tin, lời của Lục Tề Lâm nàng không chút nghi ngờ.
Chỉ là có Tiêu Dung ở bên cạnh châm lửa thổi gió, khiến cho nàng cũng nghe theo bốn năm phần.
Nếu không phải có Thất hoàng tử Tiêu Nhan giúp đỡ giải vây, sợ rằng trước khi trời tối Lục Tề Lâm cũng không thể thoát thân.
Nói không chừng ngày hôm sau tai tiếng cũng Định Nam hầu thế tử lại thành chủ đề bát quái hàng đầu của dân chúng trong kinh thành.
Editor:Lily073
Bất quá như náo loạn một trận như vậy, khi Lục Tề Lâm trở lại hầu phủ cũng đã đến thời điểm dùng bữa tối.
Người hầu Mặc Dương của hắn liền hỏi: "Thế tử gia, bây giờ chúng ta còn đi tới Tố Hương Viện đó sao? Không bằng chúng ta trở về dùng cơm tối trước?"|
Lục Tề Lâm liếc mắt nhìn Mặc Dương một cái, cả giận nói, "Tức đến sắp no rồi, còn cần dùng cơm sao?"
"Tiểu nhân hồ đồ!" Mặc Dương vừa nói vừa dùng tay vả mặt mình, nhưng trên thực tế hắn cũng không có dùng bao nhiêu khí lực.
Mà Lục Tề Lâm cũng không phát hiện mấy tiểu xảo, chỉ tiếp tục ở đó trút giận.
"Tên Tiêu Dung đó quả thực là chó điên mà, gặp người liền gâu gâu không ngừng.
Sủa thì thôi đi, còn xúi giục Trường Ninh tìm ta gây phiền toái.
Đúng là tạp chủng của tiện nhân! Cái gì mà Kinh thành đệ nhất mỹ nam tử, ta thấy so với hắn Tiêu Nhan ở bên cạnh còn đẹp hơn mấy phần."
Nếu bỏ qua thành kiến của Lục Tề Lâm với Tiêu Dung, lời này thật sự cũng không khoa trương.
Mẹ đẻ của Tiêu Dung và Tiêu Nhan đều là tuyệt sắc được tuyển chọn từ khắp nơi, sau đó trải qua huấn luyện tỷ mỉ ở Lệ Viên phường rồi đưa đến trước mặt hoàng thượng.
Một người là ca cơ, một người là vũ cơ đề có thể nói là dung mạo mỹ lệ, kinh động lòng người.
Bất quá chỉ là ca cơ có vận khí tốt hơn, sống lâu hơn rồi trở thành sủng phi, còn vũ cơ thì bị người vu hãm, đắc tội với hoàng đế, thất sủng rồi mất sớm.
Do đó nếu so về tư dung, Ngũ hoàng tử quả thật chưa chắc là hơn được Thất hoàng tử.
Cho dù Ngũ hoàng tử là tuấn mỹ khó gặp, tóc đen xõa dài, hồng y trong gió, rực rỡ như lửa, chỉ tùy ý nở một nụ cười, nâng một cành hoa cũng đẹp đến rung động lòng người.
Nhưng Thất hoàng tử cũng chính là trong sáng như ánh trăng, thanh tao như hoa lan, khí độ bất phàm, một bộ bạch y tuyết trắng, lúc di chuyển tựa như tiên nhân thanh thoát ở Nguyệt Cung.
(Ly: Mấy anh đẹp mà hành em ghê quá, không biết tả như thế nào nữa ahuhu :(( )
Chỉ là Thất hoàng tử này mệnh không tốt, hoàng đế không thích hắn, nhà mẹ đẻ xuất thân thấp kém lại mất sớm.
Chẳng những vậy còn phạm sát tinh khắc chết 3 vị hôn thê, cho nên không ai muốn nhắc đến hắn.
May mà Thất hoàng tử làm người cũng thập phần khiêm cung, làm việc tốt giúp người khắp nơi, nên đa số mọi người ngược lại cũng không chán ghét hắn.
Ít nhất Lục Tề Lâm cũng vậy, nên sau khi hắn chửi Ngũ hoàng tử xong lại nghĩ đến một chuyện.
" Ngày sau thiết yến, không được quên thiếp mời của Thất hoàng tử."
Nhớ đến yến tiệc, Lục Tề Lâm lại nhớ đến Khương Cẩm.
"Không dùng cơm, đi Tố hương viện trước."
Lục Tề Lâm nói với gã hầu cận một câu rồi nhấc chân đi về hướng Tố Hương Viện.
Mặc kệ là thế nào cũng phải giải quyết cái phiền toái Tố hương viện kia trước khi thiết yến.
Chuyện như vậy phát sinh trên gia yến còn có thể che giấu được, nếu là trên Đại yến, xuất thân của Khương thị bị mấy thứ đệ của hắn mang ra nói, hắn cho dù là mất mặt cũng không thể không nhận người thê tử này.
Mất đi một mối quan hệ thông gia có lợi không nói, hắn cũng sẽ từ nhân vật được toàn thành săn đón hoàn toàn biến thành một trò cười.
Editor: Lily073
Hơn nữa Lục Tề Lâm qua sinh thần tháng sau cũng đã 23 tuổi vẫn chưa cưới vợ.
Nam tử như hắn, chuyện hôn sự cũng đã xem như là trễ nãi rồi, đừng nói đến Trường Ninh.
Cho nên mặc kệ là xuất phát từ chuyện liên hôn với Tần vương hay là vì thanh danh, hắn đều phải mau chóng đến cửa đón dâu.
Lục Tề Lâm nghĩ đến chính sự, biểu cảm liền trở lại lạnh băng.
Hắn chán ghét Ngũ hoàng tử cũng giống như Ngũ hoàng tử chán ghét hắn, hoàn toàn là do oán hận chất chứa từ thời thơ ấu.
Nếu như hắn thật sự là một thằng ngốc thì không có khả năng sống sót trở về từ Nam Cương.
-------------------------
Trong Tố hương viện, Khương Cẩm và Liễu Diệp đang chuẩn bị nấu cơm.
Định Nam Hầu phu nhân Vương thị chán ghét Khương Cẩm, ép buộc Khương Cẩm ăn chay.
Ban đầu phòng bếp còn đưa chút thức ăn chay tới, dần dà quản sự ở phòng bếp cảm thấy phiền toái liền lấy cớ là phòng bếp lớn nấu cơm mùi vị hỗn tạp, nồi và bếp không được thanh tịnh, bẩm với Vương thị để cho Khương Cẩm tự lo liệu.
Vương thị chỉ đơn giản kêu người đến Tố hương viện làm một cái bếp lò nhỏ, đến mùng một mười lăm thì đưa qua đây chút gạo và mì, để thế tử phu nhân trên danh nghĩa Khương Cẩm này tự làm tự ăn.
Cho nên một ngày ba bữa cơm của Khương Cẩm đều do nàng tự nấu.
Về sau Liễu Diệp tới, một mặt nàng ta là một người cần mẫn, mặt khác thấy chính mình là nha hoàn nên cùng phụ nàng một tay, chia nhau ra mà làm.
Vốn dĩ trong lòng Liễu Diệp đang phiền chán, muốn nấu cháo, nhưng tâm tình Khương Cẩm lại tốt nên muốn ăn bánh hành —— cho nên nàng ngồi dưới gốc cây ngọc lan trong Tố hương viện nhặt rất nhiều hành.
Bởi vậy lúc Lục Tề Lâm đi tới, Liễu Diệp thì dụi dụi mắt, còn Khương Cẩm thì đang thái hành.
Hắn dường như không thể tin được hai mắt của mình.
Nếu hắn nhớ không lầm thì nương hắn minh hôn với một tức phụ a, tình hình này, sao trông giống như mang về một nữ đầu bếp vậy?
Khương Cẩm vậy nhưng vẻ mặt bình tĩnh, tự nhiên, thấy Lục Tề Lâm đến nàng tuy rằng có chút giật mình một chút, nhưng sau đó cũng nâng eo thẳng dậy cười cười nói: " Thế tử, sao ngài lại tới đây?"
Lục Tề Lâm vốn dĩ có hơi xuất thần một chút nhưng khi nhìn đến đầu tóc vàng khè khô xơ, khuôn mặt nhỏ nhắn, cơ thể cũng nhỏ gầy tong teo lập tức kéo hắn về thực tại.
Nương hắn cũng thật là, kết minh hôn cũng không tìm một người lớn lên xinh đẹp chút.
Bất quá cho dù nói như thế nào mình cũng là một người tương đối phúc hậu, ít nhất thì Lục Tề Lâm cũng cảm thấy mình là nam nhân rất phúc hậu a.
Thế tử đại nhân nhìn thấy Khương Cẩm quá vất vả như vậy, hắn vốn có chút do dự đã bắt đầu hạ quyết tâm.
Cho Khương thị một danh phận thiếp thất thì cũng có làm sao, dù sao cũng chỉ là trên danh nghĩa.
Cũng chỉ cần hao tổn chút tâm tư dỗ ngọt Trường Ninh mà thôi.
Quyết định xong trong lòng, Lục Tề Lâm đối với "tiểu thiếp tương lai" Khương Cẩm cũng khoang dung hơn vài phần, nhàn nhạt mở miệng:
"Ta không có gì việc gấp, ngươi rửa mặt chải đầu đi rồi nói."
Thế tử đại nhân trước giờ chỉ quen tiếp xúc với những nữ tử quý tộc, cốt cách kiêu sa, khinh mạn, trang sức hoa mỹ, điểm trang tinh xảo.
Hiện giờ nhìn Khương Cẩm, ừ, hắn vẫn cảm thấy là nên rửa mặt chải đầu một chút rồi nói chuyện với mình thì mới phải phép.
Nhưng đối với Khương Cẩm mà nói, bộ dạng ngạo mạn này của hắn thật vô cùng chướng mắt, chính nàng không nghĩ sẽ gả cho hắn, ngày đó nàng cũng đã nói rõ ràng, bây giờ còn trưng ra bộ dáng đại gia này cho ai xem?
Bởi vậy Khương Cẩm chỉ rửa sạch tay, sau đó ngồi xuống ghế, lãnh đạm nói: "Cũng không cần rửa mặt chảy đầu làm gì, cứ như vậy nói chuyện đi"
Lục Tề Lâm thầm nghĩ, buổi tối hôm qua buộc nàng phải tự xin rút lui, nghĩ lại vẫn là có chút quá phận, Khương thị có phản ứng như vậy cũng là bình thường, cho nên hắn cũng khoan dung nàng một chút.
"Lần này ta đến là để nói tiếp chuyện lần trước chưa nói xong"
"Được" Khương Cẩm vừa nghe vừa tự rót chi mình một ly trà, vừa mới thái hành xong, vội vàng nửa ngày cũng chưa uống nước, miệng có chút khô.
Nàng bình tĩnh như vậy làm Lục Tề Lâm có chút kinh ngạc, bất quá hắn chỉ nghĩ, bình tình cũng tốt, như vậy lúc hắn nói ra chủ ý nàng cũng sẽ không phản đối.
"Xuất thân của ngươi quá thấp"
"Đúng vậy." Khương Cẩm vừa uống trà vừa gật đầu.
"Luận về tướng mạo, cũng khó coi" Lục Tề Lâm có một chút cảm thấy không đúng, nhưng cũng không rõ là không đúng chỗ nào, vì thế vẫn tiếp tục nói ra.
"Cho nên vị trí chính thê ta không thể cho ngươi.
Chỉ là nếu xét ra, ngươi cũng xem như đã vì ta ăn chay niệm Phật 3,4 năm, trong phủ cũng không phải là không thể dung ngươi"
"Ách, nói vậy là có ý gì?" Khương Cẩm đột nhiên có một dự cảm không lành.
"Cho ngươi làm thiếp của ta chắc cũng ngươi cũng không có gì xấu hổ"
Lục Tề Lâm tràn đầy tự tin, xuất thân của hắn cao quý, là thế tử của hầu phủ, tổ mẫu lại là trưởng công chúa, biểu ca là hoàng tử, tướng mạo anh tuấn, lại lập đại công.
Hoàng mao nha đầu như Khương Cẩm được làm thiếp của mình, như vậy với nàng ta mà nói cũng vừa có danh vừa có lợi.
Nhưng mà, ngay sau đó, khuôn mặt tràn đầy tin tưởng của hắn liền bị phun đầy nước trà....!Khương Cẩm bị một câu này của hắn làm cho sặc một miệng trà đều phải phun ra, qua nửa ngày mới lên tiếng
"Người anh em! ngươi nói nghiêm túc sao?"
Lục Tề Lâm dù có bị ngốc, cũng biết đối với sự khoan dung đại lượng của mình vẻ mặt Khương Cẩm phun hết nước trà ra là thái độ gì.
Đó là nguyên nhân trong lòng hắn vô cùng bực bội.
Chỉ là một xấu nha đầu, xuất thân còn thấp kém như thế, cho nàng làm thiếp của hắn, có chỗ nào thiệt thòi nàng? Chính hắn còn phải vì nàng ta mà không biết xấu hổ đi nói chuyện với Trường Ninh, dụ dỗ nàng ta nửa ngài.
Editor: Lily073
"Thật là không biết điều!"
Lục Tề Lâm lấy tay áo lau sơ nước trà trên mặt, hung hăng trừng mắt liếc Khương Cẩm một cái liền đứng dậy.
Khương Cẩm nhìn thấy ánh mắt này của hắn liền than không tốt, Lục Tề Lâm đây chính là ghi hận trên người nàng.
Vừa rồi nàng thật sự là không cố ý.
"Thế tử xin dừng bước." Khương Cẩm do dự một chút, vẫn là đã mở miệng giữ hắn lại.
Nàng không thể thật sự đắc tội Lục Tề Lâm, bằng không nàng sợ mạng mình cũng không giữ nổi.
"Ngươi có chuyện gì tốt để nói?" Nếu nói khi nãy Lục Tề Lâm còn là một nam nhân dương dương tự đắc thì hiện tại sắc mặt đã cực kì âm trầm.
Phản ứng của Khương Cẩm cứ như vả vào mặt hắn vậy.
Nghĩ đến đây Lục Tề Lâm cười lạnh hai tiếng "Hối hận rồi sao? Gia ta cũng hối hận, chỉ bằng gương mặt này của ngươi, có làm thiếp ta cũng không xứng."
---------Chương 4-hoàn-----------