Ta Chỉ Muốn Bán Bánh Bao


Chap 40: Ngài đúng là quý nhân của ta a
Ly: Đố các bạn biết tựa chap này là nói ai a? Muahahahaha :))))
----------------------
Từ đáy lòng mà nói, Khương Cẩm không cảm thấy Định nam hầu phủ sẽ làm việc này.

Chung qui cũng không phải cùng là người nghèo khổ, sẽ không chịu mất mặt để so đo vớ vợ trước, mấy người Định nam hầu phủ quả thật cũng chưa làm chuyện gì quá phận.
Chủ yếu là một nhà ba người Định nam hầu thế tử kia không có động cơ để làm chuyện này.

Thứ nhất, Định nam hầu không phải là người làm chuyện vô nghĩa, lại còn khả năng ngầm sinh ra tai họa.

Đinh nam hầu thế tử cũng giống như vậy, tuy rằng Khương Cẩm hoài nghi hắn như thế nào lập ra được đại công như vậy, nhưng đa số thời điểm, chỉ số thông minh của hắn vẫn rất bình thường.

Khả năng cao nhất chính là Vương thị, nhưng hiện tại Vương thị còn ở trong am, Định nam hầu mang bà đến đó chính là sợ bà ta mù quáng nháo ra chuyện xấu, nhất định sẽ phòng  bị.

Với lại, Vương thị dù có ngoan độc ngu xuẩn, nhưng cũng sẽ không nghĩ đến chuyện phá hư hôn sự của nhi tử mình, bằng không bà ta cũng sẽ không phối hợp ngây ngốc ở am như vậy.
Nghe nói ngày đính hôn của Trường Ninh Quận chúa cùng Lục Tề Lâm sắp đến, như vậy ít nhất 1 nhà ba người này không có động cơ hay lý do phóng hỏa nhà nàng.

Rốt cuộc nếu họ làm ra chuyện này, chính nàng cảm thấy nhân sinh vô vọng, một sợi dây thừng giận dữ treo cổ ở cổng Hầu phủ, hôn sự này của bọn hắn còn thành được hay sao? Hơn nữa phóng hỏa là tội lớn, tuy rằng đối với định nam hầu phủ mà nói, hiện tại trên triều đình đại khái  sẽ không có người so đo chuyện này, nhưng nếu ngày sau thế sự suy sút cũng chưa chắc sẽ không bị người moi ra nói.
Như vậy nếu thật sự là người của Định Nam hầu phủ làm, đó chính là hy vọng hôn sự bất thành? Ai sẽ hy vọng hôn sự này không thành? Là nhóm người con vợ lẽ?
Nếu Lục Tề Lâm thật sự cưới Trường Ninh quận chúa, vậy thế tử chi vị kia, họ càng không cần nghĩ đến.

Tuy rằng hiện tại Lục Tề Lâm là đích trưởng tử, còn có công lao, vị trí thế tử kia bọn họ  không nghĩ tới, nhưng không chừng cũng có người chưa chết tâm, còn muốn thọc gậy bánh xe sao? Có công mài sắc có ngày nên kim không phải sao? bất quá chỉ là một cái thể tử, còn có thể khó đoạt hơn so với Thái tử sao? Những chuyện hoàng tử tranh đoạt thái tử chi vị há có phải lần đầu đâu?
Editor:Lily073
Cũng có thể là người khác mượn tay Định nam hầu phủ làm việc?
Hơn nữa cho dù Liễu Diệp thấy người của Định nam hầu phủ trước đám cháy, cũng chưa chắc chính là họ phóng hỏa, nói không chừng chỉ là lén lút xuất hiện ở phụ cận.
Khương Cẩm suy nghĩ muốn nổ não nửa ngày cũng không có manh mối nào.

Trong đó còn có một vấn đề.

Nếu Định nam hầu phủ là kẻ phóng hỏa, vậy A Dung đi nơi nào? Là bị dọa chạy mất? hay là như thế nào?
Đến tột cùng là một đống hồ đồ loạn xạ.
Liẽu Diệp thấy mặt mày nàng đều gắt gao nhăn lại, có chút đau lòng, nói "Đừng nghĩ nhiều như vậy, người bình an là tốt rồi, ngay cả A Dung cũng không bị thiêu chết, nghĩ đến chắc là vẫn còn sống."
Khương Cẩm miễn cưỡng cười "Đúng vậy, người còn là tốt rồi, chỉ là nhà bị cháy rồi không biết phải ở đâu."
Nói đến chủ đề này Liễu Diệp cũng có chút sầu não, hơn nữa còn rất xót của "Đồ đạc cũng cháy hư hết, chăn bông áo bông chúng ta mới làm cũng đều cháy"
"Lại đặt mua thôi, cũng không còn cách nào khác" Khó khăn vừa dàn xếp xong, vốn dĩ cho rằng có thể khá giả một chút, lại xảy ra chuyện như vậy, Khương Cẩm thật sự cảm thấy nàng phải đi chùa miếu thắp hương mới được, cũng không biết đã đắc tội vị thần nào.
"Chuyện nhà ở, buổi chiều ta đi hỏi Triệu nhị ca một chút"
Chuyện này lăn lộn một hồi cũng đã đến giữa trưa, Khương Cẩm gần như một đêm không ngủ cũng cảm thấy vô cùng mỏi mệt nên bò xuống phía trước một chút, gần như là nhắm mắt liền  ngủ rồi, vẫn là nhờ Tôn lão thái thái gọi nàng đi ăn cơm trưa mới chịu tỉnh.
Bởi vì giọng nói bị thương, Khương Cẩm chỉ ăn một chút thức ăn lỏng thanh đạm.

Liễu Diệp cũng không tốt hơn nàng chỗ nào, cũng ăn thật thanh đạm.
Tôn lão thái thái thấy Khương Cẩm vô cùng đáng thương húp cháo, có chút luyến tiếc hỏi trượng phu "Hay là vẫn luộc cho A Cẩm cái trứng gà đi?"
Không ngờ Tôn lão đại phu lại rất kiên trì" Vẫn là cẩn thận một chút, vạn nhất hỏng luôn giọng nói thì sao."
Sau đó Khương Cẩm giữa trưa cũng chỉ có cháo để húp, ngay cả dưa muối cũng không có nữa.
Dùng cháo xong, nàng định tìm triệu nhị hỏi một chút chuyện nhà cửa, không nghĩ tới hắn không có ở nhà, cả tức phụ của hắn cũng thế, không biết đã chạy đi nơi nào, đành phải quay lại.
Kết quả còn chưa đi đến Tôn gia y quán đã thấy một đám người náo loạn đứng vây quanh y quán.

Trong lòng nàng còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì, hay là có người đến y quán nháo này nọ.

Kết quả, chờ nàng chạy đến lại phát hiện những người này là đến tìm mình.

Trong đó có một người, Khương Cẩm vừa nhìn đã thấy có chút quen mặt, liếc mắt nhìn kỹ một chút mới phản ứng lại, đây không phải chủ nhân của căn nhà nàng thuê sao?
Trong lòng Khương Cẩm cũng biết, chính mình thuê nhà của người ta ở, kết quả bị bốc cháy không còn một mảnh.

Không cần biết nguyên nhân có phải từ mình mà ra hay không, nhất định muốn bồi thường.

Chỉ là nói như vậy áp lực cũng không lớn, rốt cuộc hai gian nhà cỏ tranh trong thôn, cho dù chung quanh có chuồng heo, chuồng gà cũng không đáng bao nhiêu tiền, mười lượng bạc cũng đủ kiếm cái tốt hơn.
Tuy rằng nàng không có bao nhiêu tiền, nhưng trên cơ bản vẫn có thể bồi thường được.
Chỉ là không ngờ tới đối phương lại giở công phu sư tử ngoạm, người ta không cần tiền mà cần nàng, lại còn đặc biệt nói rất chân tình
"Biết Khương cô nương đây thiếu tiền, vậy chúng ta cũng không giấu giếm muốn người, lại chu cấp thêm 50 lượng.

Như thế nào?"
Tùy gần đây xui xẻo trùng trùng, Khương Cẩm cũng bị chọc tức đến bật cười, nhìn chủ nhà vẫn  luôn im lặng, cười lạnh hai tiếng "Như nào Đổng đại gia, ý ngươi là như vậy?"
Đổng đại gia kia có chút thành thật, do dự một chút nói "Nếu không, chu cấp cho ngươi sáu mươi lượng?"
Nam nhân trẻ tuổi có vài phần tướng mạo giống Đổng đại gia nói "Sáu mươi lượng không phải ít, ngươi đừng có lòng tham không đáy."
"Ta lòng tham không đáy?" Khương Cẩm nóng nảy, liếc mắt nhìn nam nhân kia một cái "Vốn dĩ nhìn Đổng đại gia là người đàng hoàng, không ngờ vẫn là một tên du côn.

Ngươi thật cảm thấy ta là một nữ tử thì dễ khi dễ sao? Chờ xem!"
Định nam hầu phủ không thể trêu vào, Quận chúa không thể trêu vào, người có khả năng đứng sau lưng A Dung cũng không thể trêu vào, nhưng cái loại vô lại phố phường này, nàng quả thật  là  không sợ.

Không nói đến nếu thật sự báo quan sẽ xử trí như thế nào, cùng lắm thì bất cứ giá nào cứ đến xin Trường Ninh quận chúa.

Nàng kia nếu như khát khao muốn gả cho Lục Tề Lâm, nghĩ đến sẽ giúp người vợ trước này giải quyết xong phiền toái ....!nếu không, để lâu lại thành phiền toái của Lục Tề Lâm thì sao.
Bởi vậy Khương Cẩm cũng không nhiều lời vô nghĩa cùng hắnắn "Một là lấy mười lượng bạc, hai là ta sẽ tự mình tu sửa lại nhà ở một lần nữa rồi tiếp tục ở bên trong.

Ngươi chọn một trong hai, bằng không chúng ta đi đến quan phủ, cho dù bất cứ giá nào ta cũng phải lột da các ngươi."
Thần sắc Khương Cẩm lãnh lệ, mang theo khí tức tàn nhẫn, đại gia nhi tử kia còn đỡ chút, Đổng đại gia liền có chút lùi bước.

Hắn vốn dĩ chính là người thành thật, không quá tán thành nhi tử đến lừa gạt Khương Cẩm, không ngờ con của hắn lại nói, kia chỉ là bé gái mồ coi không có gì dựa vào, như vậy gia tài chắc chắn bị đoạt đi, ai đoạt cũng là đoạt, cớ gì cho người khác tiện nghi, nhà mình còn chu cấp hẳn 50 lượng kìa.

Sau đó con của hắn liền gọi thân hữu nổi giận đùng đùng tới y quán Tôn gia, muốn bồi thường.

Không nghĩ Khương Cẩm lại không dễ nói chuyện giống như lúc cười tủm tỉm thuê nhà khi ấy, ánh mắt kia giống như con dao, nhất thời hắn ta có chút do dự.

Nếu thật sự đến quan phủ, chính là lưỡng bại câu thương, cho dù là hắn có đòi được bồi thường, cũng mất một nửa vào hầu bao quan trên, chính mình còn phải bỏ tiền ra chuẩn bị....
"Hai mươi lượng! Nghe nói ngươi có điền sản 100 lượng.

Ta đưa ngươi thêm 80 lượng, tổng cũng được rồi đi."
Khương Cẩm kéo khóe miệng "Xem thường ta ngốc sao? Chưa nói đến nhà ở kia của ngươi đừng nghĩ 20 lượng, nhiều nhất chỉ 10 lượng.

Đất kia ta mua từ sớm, giá trị hiện tại ước chừng cũng 115 lượng, ngươi còn muốn dùng 80 lượng mua?"
Bởi vì đã gần cuối năm, muốn cấy lúa hay trồng trọt đều tiện nghi, nếu là sớm hay muộn hơn  mấy tháng, người ta không thể thu hoạch, tương đương mất 1 năm doanh thu, hơn nữa Khương Cẩm mua chính là đầu mùa, lúc ấy phải bỏ ra thêm 10 lượng để giành về, hiện giờ Đổng gia này  muốn dùng 80 lượng mua lại, nghĩ thật hay.
Mười lượng kỳ thật đã có chút lợi nhuận, chỉ là Đổng đại lang kia làm sao có thể để vào mắt, hắn mang tâm lừa gạt đến, liền cắn chặt hàm răng đòi hai mươi lượng.
Còn Khương Cẩm vốn dĩ nghẹn một bụng hỏa khí, dĩ nhiên cũng sẽ không cúi đầu, huống chi, nếu chuyện như vậy cũng bị người ta gõ đầu, vậy những ngày sau kẻ nào cũng muốn hút máu của mình như vậy ngày càng nhiều.
Tôn lão đại phu vậy mà cũng nói giúp Khương Cẩm 2 câu, chính ông miệng lưỡi còn không lanh lợi bằng Khương Cẩm đâu.

Nhiều lắm cũng chỉ tức giận nói sẽ không giúp người nhà này xem  bệnh, cũng không tiện nói cái khác.
Bởi vậy hai bên bắt đầu giằng co, đều không muốn làm đến cùng nhưng chính là không biết làm sao xuống đài, một giọng nam sinh vang lên từ đám người xem náo nhiệt bên ngoài.
"Nhường một chút, nhường một chút, làm sao lại đứng nhiều người như vậy?"
Sau đó liền có một nam tử lưng hùm vai gấu từ trong đám người xuyên qua, cười với Khương Cẩm lộ ra hàm răng trắng bóng.
"Khương cô nương? Đây là xảy ra chuyện gì? Có kẻ không có mắt muốn kiếm chuyện?"
Khương Cẩm không nghĩ tới ở chỗ này lại gặp người này, nhất thời có chút kinh ngạc.
Editor:Lily073
"Tưởng nhị ca?"
Không sai, người tới chính là thị vệ của Thất hoàng tử - Tưởng nhị lang.

Khương Cẩm gặp qua  hắn 2 lần, đối phương cũng vội giúp mình chuyện lớn.

Trước đó Liễu Diệp nhìn thấy hắn ở chợ.  vốn dĩ muốn nói lời cảm tạ, không nghĩ tới người chợt lóe qua đi mất.

Cũng chính là lần đó, Khương Cẩm nhặt được A Dung.
Bất quá Khương Cẩm không thể tưởng tượng được vị thị vệ hoàng tử này sẽ vì cái gì mà xuất hiện ở chỗ này.

Có lẽ, nhà hắn cách đây không xa lắm? Rốt cuộc lần trước cũng từng gặp qua ở chợ?
Mặc kệ là như thế nào, hắn xuất hiện vẫn đánh vỡ tình thế.
Hắn ăn mặc quan phục thị vệ hoàng tử, eo đeo đao, vừa nhìn thấy chính là người trong quan phủ.

Đổng đại lang kia bất quá chỉ là du côn phố phường, thấy quan tự nhiên có 3 phần sợ hãi, huống chi tuy rằng Tưởng nhị không tuấn soái còn có chút lười biếng, chính là cái loại bá tánh tương đối bình dân, nhưng vẫn có hơi thở của người trên.
Hắn biết rõ chân tướng sự tình, mở miệng nói với Đổng đại lang "Mười lượng bạc không ít, cũng được không sai biệt lắm, đừng cho mặt mũi lại không cần."
Đổng đại lan vốn còn muốn cãi cọ vài câu, nhưng nhìn gương mặt cười như không cười kia của Tưởng nhị, trong lòng không biết vì sao nhảy lên thình thịch, thật sự không dám nói thêm nửa, mang công văn ra cho Tưởng nhị làm chứng, ký xong rồi mang theo người đi mất.
Khương Cẩm vốn tưởng rằng việc này còn sẽ quấn nàng mấy ngày, nói không chừng còn phải dùng biện pháp khác, không ngờ Tưởng nhị vừa ra mặt, sự tình đã nhẹ nhàng giải quyết.

Bởi vậy nàng thập phần cảm kích, tự mình mời trà "Lần trước cũng đa tạ ngài, lần này cũng là nhờ ngài hỗ trợ, ngài thật đúng là quý nhân của ta a."
Tưởng nhị: Không, không phải ta....
Nhìn gương mặt cảm kích của Khương Cẩm, Tưởng nhị thật sự có chút chột dạ a.
-----------------------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Nói ra ta cung cảm thấy, phải là bán bánh bao a, có thể là trước kia không viết qua điền văn....nên luôn cảm thấyấy không thể nắm chắc.

Bất quá, kì thật truyện này cũng không phải là điền văn thuần chủng.

Ta chỉ muốn bán bánh bao, cái gì gọi là chỉ muốn? Bỏi vì không làm được mới muốn a.

Hơn nữa ngay từ đầu ta nghĩ tới cái tên là "Ta gả qua 4 nam nhân".....!kết quả bởi vì tiêu đề bị tình nghi là NP nên bị biên tập đánh trở lại ~_~
Nhiều lời một tràn....!Tóm lại tranh thủ ngày mai đem bánh bao ra bán lấy tiền đó!
---------Chap 40-hoàn---------------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui