Ta Chỉ Muốn Sống An Nhàn


Đợi đến khi tất cả nhân sĩ hoàn hồn thì khoảng không phía trên Vọng Nguyệt Lầu đã không còn ai.

Vọng Nguyệt Hội tiếp tục diễn ra, chỉ là đối với mọi người không còn tiết mục nào đặc sắc hơn mà ca vũ kia nữa.

Không ai biết họ đã đi đâu.
Tại một quán trọ ven thành, một đôi nam nữ đang dính chặt trong căn phòng chật hẹp mà nóng bỏng.
Liên Nguyệt như con rắn trơn trợt ma sát trên ngực trần khỏe khoắn của nam nhân.

Hạ thân uyển chuyển nhấp nhổm trượt ra đẩy vào nhịp nhàng không kém so với vũ khúc ban nãy.
Bạch bạch!
Không ai nói với nhau câu nào, chỉ có tiếng thở dốc hòa vào âm thanh va chạm xác thịt dồn dập, giống như hai con tim đập liên hồi muốn hòa quyện vào nhau, hừng hực và cháy bỏng.
Liên Nguyệt toàn thân ướt đẫm, nàng giải khai toàn bộ giác quan, muốn tận hưởng hoan lạc thật sự như phàm nhân, muốn nhấm nháp hương vị của người nàng yêu.
Bên dưới nơi tư mật bị lấp đầy lúc này hỗn loạn phức tạp, còn đâu sự thánh khiết của một tiên tử.
Chỉ thấy mỗi đóa hoa hồng sẫm đầy nếp gấp thịt bị một loại dịch trắng bệt chảy vào.

Không biết côn thịt đã thúc đến nhiêu lần mới làm ra cảnh này.
Dâm thủy hòa vào dịch mật tinh hoa của nam nhân nhiễu xuống thành từng mảng bọt trắng xóa tèm lem khắp da thịt.
“Ưm… sướng… cứng quá… ưm…” Liên Nguyệt điên dại rên rỉ, nước miếng chảy thành hàng dài, tóc tai rũ rượi.
Hai cánh hoa thịt lớn bị nong ra đến mức đỏ ửng, Liên Nguyệt vẫn miệt mài nhấc lên cặp đào chín mọng nhún xuống mạnh mẽ như muốn bóp nghẹt côn thịt, ép nó phải phun ra hết thứ dịch ngon ngọt làm nàng muốn nghiện.
Mỗi lần dập xuống, đệm đàn hồi tiếp thêm lực hướng đầu quy hôn lên hoa tâm phát nào trúng phát nấy.

Mỗi lần như vậy từng thớ thịt bên trong lại o ép khiến Trần Lãm muốn phóng xuất.
Nàng quẹt tay vét hỗn hợp dịch mật phía dưới đút vào miệng nhấm nháp.
Ngọt quá, ta uống thay rượu còn được.
“Á…” Liên Nguyệt bất ngờ bị nhất bổng lên, hai chân gác lên vai Trần Lãm.
Trong trạng thái này nàng không cử động được, chỉ có nước bất lực chịu từng cứ dập đến tối tăm mặt mày.
Bạch bạch bạch!
“Ư… đâm chết thiếp… sướng… bự quá… thiếp chết… ứ…”
Liên Nguyệt bị thúc mạnh đến mức vểnh môi không khép lại nổi, thở ra từng hơi nóng dâm dục vào mặt Trần Lãm.
Tư thế nào xấu hổ quá, như bị hiếp vậy, không làm gì được.

Hắn làm Ngọc Ly kia hóa ra sướng như vậy.

Chết ta!

Đột nhiên trong dâm huyệt nhưng sợi cơ siết chặt, Liên Nguyệt căng cứng cả người, ngay cả côn thịt kia cũng to hơn một phần.
“Ứ… thiếp ra… a… a…”
Liên Nguyệt mất hết lý trí la thét, không làm chủ được cơ thể nữa, tay chân bị hắn bó chặt càng đẩy cơn sướng đến khôn cùng, nàng ra, nàng tiết thân.
“Hừ!”
Đối diện, Trần Lãm gầm lên muốn xuất, nhìn đôi mắt mụ mị của Liên Nguyệt, hắn tiếp tục nhấp mạnh không nghỉ, nhấp đến đỉnh điểm liền mạnh mẽ xuất hết tinh hoa vào trong u cốc chật hẹp ấm nóng.
“Hứ… chết… chết… thiếp ra rồi… đừng… a…” Thanh âm dâm dật đứt quãng tuôn ra theo nhịp dập.
Liên Nguyệt tiết thân trở nên nhạy cảm vô cùng, lại bị Trần Lãm không thương tiếc mà đóng mạnh không tha.
Xè xè!
Dâm huyệt phun ra liền mấy mảng nước lớn, gò mu ưỡn cao, nàng muốn thăng tiên, sướng không chịu nổi gục xuống vai hắn lè lưỡi mà thở.
Đến khi hắn bắn hết dịch mật, kiều đồn mới giảm bớt co giật.
Liên Nguyệt nằm banh chân úp lên người hắn, côn thịt vẫn căng đây bên trong mật huyệt.

Nàng mệt lả người chẳng còn sức mà động nói chi đến lấy côn thịt ra.
Nàng thở phì phò tận hưởng con sướng vẫn còn dai dẳng sau khi kết thúc.
Sung sướng thế này cơ, tuy luyện chán chết đi được.
Liên Nguyệt nhắm mắt thầm nghĩ nếu có thể sống lâu mà không cần tu luyện, nàng sẽ đều đặn cho hắn đóng thịt vào người đến chết đi sống lại mỗi ngày.
Tiên tử cái gì? Đây mới là dục tiên dục tử.
Được Trần Lãm ôn nhu vuốt ve, nàng hồi phục không ít, cười mỉm dâm mị trườn xuống dưới chân hắn.

Miệng xinh há mở toát ra hơi nóng kích thích ngậm vào côn thịt vẫn còn bao phủ dung dịch của hai người nuốt vào miệng.
Ực!
Cái lưỡi trơn trợt bao phủ khắp nơi trên côn thịt, chậm ra liếm hết dịch mật còn đọng lại.
“Hừ! Nguyệt Nguyệt… sướng quá!” Trần Lãm rên dài tràn đầy hưởng thụ.
Nhìn nữ nhân như hoa như ngọc chưa dứt cơn sướng bao lâu đã vội vàng làm sạch côn thịt, Trần Lãm không đành lòng kéo nàng lên, muốn nàng nghỉ ngơi thêm.
“Chàng không thích sao?” Liên Nguyệt ngơ ngác nghĩ rằng nàng chưa thật sự làm tốt.
“Nghỉ xíu nào, chúng ta có nhiều thời gian mà.” Trần Lãm cười lau mồ hôi đọng trên trán nàng.
“Á… chàng rờ vào đó làm gì?” Liên Nguyệt la thất thanh khi Trần Lãm cúi xuống banh đóa hoa ra xem.
Hai cánh hoa bầm dập sưng mọng lên, hẳn đã chịu không ít dày vò.

Ở giữa rộng ra một khe hở có thể thấy rõ dịch trắng đặc sệt lầy lội bên trong đang chảy một dòng xuống đệm.
Trần Lãm chưa kịp nhìn kỹ bao lâu thì một bàn tay trắng nõn nà đã che lại, tay kia móc dịch mật đút ngược vào trong mật huyệt ướt nhoét.
“Chàng làm ra đó còn nhìn cái gì?” Liên Nguyệt ngại ngùng, mặt đỏ ửng, giọng lí nhí:
“Chỗ này… ưm.”
Nàng chưa nói hết đã bị hắn khóa môi, cái lưỡi không tự chủ vươn dài cho hắn ngậm mút.
“Nói người ta nghỉ mà lại nghịch nữa rồi.” Liên Nguyệt cố gắng lắm mới thoát khỏi cái miệng của hắn, ngực nhấp nhô phập phồng.

“Nhiều thế này có mang thai không chàng?” Nàng si ngốc hỏi, bên dưới đầy ắp chất dịch, tay quẹt một vệt ngọc dịch từ nơi tư mật đút vào miệng nếm.

Có một đứa bé mang cốt nhục của người mình yêu cũng thật sự tốt a.
Trần Lãm bật cười, đưa tay ôm lấy Liên Nguyệt vào lòng, nàng quả thật là một mỹ nhân không có chỗ nào để chê, bản lĩnh chiến đấu không phải nói, tính tình ôn nhu ngọt ngào, hết mình với chuyện giường chiếu lại có hỏi một câu như vậy.
“Nếu tu sĩ có thể thụ thai dễ như vậy thì thế giới này đại loạn mất.” Hắn vuốt mũi nói.
“Vậy chúng ta làm tiếp đi.” Liên Nguyệt hai mắt sáng rực:
“Thiếp hứng lại rồi, chàng làm thiếp sướng nữa đi, chơi tan nát luôn cũng được.”
Ánh mắt lơ đễnh đong đưa, mị thuật vô thức giải khai.

Trần Lãm cong môi, nương tử đã muốn ta lại không hầu? Khuất phục trước nàng phong hoa tuyệt đại như vậy có nhục không? Không, rất đáng a.
Thương côn ra trận, la hán đẩy xe bò, thủy chiến lại tiếp tục.

Đêm hôm sau, hai người Trần Lãm vô thanh vô tức rời khỏi Lạc Vân Thành.

Liên Nguyệt đã được mục đích, nhưng mục đích cụ thể thế nào ngay cả bản thân nàng cũng đã quên mất từ bao giờ.

Trần Lãm hưởng lợi nhiều nhất, được một thê tử toàn vẹn và phần thưởng nhiệm vụ.

Hắn liền cho mở quà.
“Tinh! Mở pháp bảo Thiên cấp ngẫu nhiên.

Ký chủ nhận được pháp bảo Thiên cấp lam sắc Dạ Hành Ngoa.”
Dạ Hành Ngoa tăng thêm một nửa tốc độ cho bản thân, đặc biệt gấp đôi vào ban đêm hoặc bóng tối đồng thời giảm bớt ba thành thương thế nhận vào phần chân, có hiệu quả đối với Phân Thần kỳ trở xuống.
Ngon, xài luôn.

Nói là làm, Trần Lãm lập tức thay ngay đôi giày.

Trong Thiên cấp không thuộc hạng cao nhưng vẫn rất tốt cho hiện tại.

Đem mấy thằng Xuất Khiếu đến đây, ta đánh không lại thì chạy.
“Chàng từ đâu mà có thứ này?” Liên Nguyệt nghi ngờ hỏi.
Trần Lãm nuốt nước miếng, không qua mắt nổi a.

“Cái này là của sư tỷ ta cho, dặn ta đột phá Nguyên Anh kỳ mới được xài.” Hắn lấy cái cớ khác giải thích, hệ thống không nói được, động phủ gì gì đó cũng thoát khỏi nghi vấn.
“Sư tỷ chàng tên gì?” Liên Nguyệt hỏi tới, mắt khẽ híp lại như có vẻ thích thú.
“Ta chỉ biết nàng tên Dao a, ngay cả tông môn gì ta cũng không biết.” Trần Lãm lấp liếm không nói thẳng tên họ của Thẩm Mộng Dao, nàng từng dặn hắn không được nói ra, còn câu sau là thật.
Liên Nguyệt gật gật chấp nhận, chưa hài lòng lắm nhưng nàng tin tưởng hắn.
Trần Lãm bay được một lúc mới nhớ ra chuyện gì, vội xoay qua hỏi Liên Nguyệt:
“Có chuyện ta quên mất, nàng có thứ gọi là Thiên Nhân Bảng không? Ở Lạc Vân Thành ta quên béng đi.”
Hắn vẫn luôn muốn tìm kiếm tên tuổi của Thẩm Mộng Dao trong Thiên Nhân Bảng, hắn cảm nhận nàng vẫn chưa quá 1000 tuổi, có khi nàng là cao thủ ẩn tàng.

Hơn nữa Thiên Nhân Bảng cung cấp thêm thông tin về các nhân vật thiên kiêu trong Tử Huyền Tinh, để biết lỡ có gặp mấy tên quái thai này còn né trước.

Hắn có hệ thống nhưng lệch hai đại cảnh giới vẫn chỉ là kiến hôi.

Tại Lạc Vân Thành mải chìm đắm cùng Liên Nguyệt mà bỏ lỡ, thành trì này do Kỳ Trân Các quản lý nên khả năng cao sẽ có bán Thiên Nhân Bảng.
Liên Nguyệt nghe xong bĩu môi, không nghĩ tới tên này cũng biết nhát gan.

Bất quá vẫn cười cười trêu chọc, từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một quyển trục đưa cho hắn.
Trần Lãm hồ hởi đón nhận, gặp được bảo bối rồi.
Hắn liền mở quyển trục, ngay trên đầu là ba chữ to lớn.
Thiên Nhân Bảng.
Đập vào mắt hắn là dòng chữ đầu tiên lớn hơn phần còn lại một phần.
Hạng 1: Bạch Diện Hồng Y, tuổi dưới 1000, Đại Thừa trung kỳ, không xác định được danh tính và thân phận.
Hạng 2: Băng Vân Nữ Hoàng, tuổi dưới 1000, Đại Thừa sơ kỳ, không xác định được danh tính và thân phận.
Trần Lãm chỉ liếc qua hai cái tên đã muốn nghẹn cổ.

Trong mắt hắn Liên Nguyệt đã cường đại lắm rồi, trên đỉnh Thiên Nhân Bảng lại càng khủng khiếp hơn.
Theo lời Liên Nguyệt, những người này không xác định được đầy đủ thông tin, đa số là phỏng đoán của Kỳ Trân Các dựa trên số lần hiếm hoi gặp được.
“Xem chàng kìa, bởi vậy Kỳ Trân Các mới nói chưa đạt Xuất Khiếu đừng xem sẽ ảnh hưởng tâm cảnh.” Liên Nguyệt cười khúc khích:
“Chàng đừng quá bận tâm, hầu hết những người liệt vào Thiên Nhân Bảng không có ai là vô danh, không ai là người không môn không phái.”
“Trong mắt nhiều người, họ là tồn tại khó mà với tới, dùng sức yếu chiến đấu vượt cấp kinh thiên.”
“Con đường tu hành đầy rẫy nguy hiểm, rất nhiều người trẻ tuổi đã ngã xuống khi còn chưa đạt tới ngưỡng cửa Phân Thần kỳ.”
“Nhưng mà… những thiên tài đó chưa thể làm ra chuyện Kim Đan giết Xuất Khiếu như chàng, ngay cả thiếp năm xưa cũng không làm được.”
“Thiếp tin rằng trong tương lai chàng sẽ còn hơn thế nữa, không nên vì Thiên Nhân Bảng mà áp lực quá nhiều, dẫn đến dục tốc bất đạt.”
Liên Nguyệt phải biết khéo ăn khéo nói không sao kể hết.

Nàng nhìn ra áp lực ngưng trọng trong đôi mắt Trần Lãm lập tức đổi hướng động viên tinh thần.

Nàng nói là thật, những gì hắn làm vừa qua thật sự chói mắt, nếu Tiêu Dao Các nhận nam nhân, nàng mặc nhiên định hắn làm Các chủ đời tiếp theo.
Trần Lãm gật đầu, đối với Thiên Nhân Bảng không nên suy nghĩ quá nhiều, hắn chỉ mới sắp bước qua tuổi mười tám thôi, thời gian phát triển còn rất nhiều, hệ thống còn có đó.
Hắn nhìn tiếp xuống phía, ánh mắt lóe lên khi lướt qua một dòng chữ.
Hạng 16: Tiêu Dao Tiên Tử, Liên Nguyệt, 700 tuổi, Phân Thần viên mãn, Tiêu Dao Các chủ.

“Ồ, nàng đây này, lần tiếp theo chắc chắn sẽ thăng hạng.” Trần Lãm quả quyết.
Liên Nguyệt vừa đột phá Hợp Thể kỳ, có thể sẽ tăng vài bậc nếu những tu sĩ Phân Thần viên mãn ở trên như cũ.

Không ngờ nàng nương tử mới kết có thứ hạng cao như thế.
Hắn dò tiếp xuống phía dưới, đầy rẫy nhưng cái danh như tiên tử, thiên nữ, tiểu thư, công tử, hiệp khách, v.v nhưng không thấy cái tên Thanh Hàn.

Bà nương kia nói thật, đã hơn 5000 tuổi rồi.

Nhưng đối với Thanh Hàn, hắn cảm thấy nàng còn thần bí so với Liên Nguyệt.
Chợt hắn nhìn chằm chằm vào một cái tên.
Hạng 51: Lục Bích Tiên Tử, Thẩm Mộng Dao, 257 tuổi, Phân Thần trung kỳ, tán tu.
Hửm, tán tu? Thế tông môn kia là gì? Dấu hỏi to đùng hiện ra trong đầu Trần Lãm.

Sư tỷ của hắn còn được gọi là Lục Bích Tiên Tử, nghe qua đã cảm thấy rất đẹp.
“A… đây rồi.” Liên Nguyệt cười tít mắt:
“Hóa ra là Thẩm Mộng Dao, hèn gì chiến kỹ thủy hệ của chàng có chút quen quen.”
Trần Lãm gãi đầu cười thẹn, có vẻ lời hẹn của Thẩm Mộng Dao đã trở thành chấp niệm trong lòng nên hắn không giữ được rơi vào trầm tư.

Liên Nguyệt nhanh nhạy đã nhận ra điều đó, bởi hắn nói sư tỷ hắn tên Dao, nhớ lại chiến kỹ hắn sử dụng ở Lam Cực Hội Võ cũng na ná như nàng đến cả tên cũng giống.
“Nàng biết sư tỷ ta à?” Trần Lãm mỉm cười ôm lấy Liên Nguyệt, khoảng thời gian ở cùng Thẩm Mộng Dao tuy ngắn ngủi nhưng thật đáng nhớ.

Liên Nguyệt dường như có chút giao tình với nàng.
“Mộng Dao từng là học sinh của thiếp khi ở Thiên Việt thư viện, khá lâu rồi, khi đó thiếp có giảng dạy một thời gian ngắn rồi rời đi.” Liên Nguyệt xác nhận.
Nàng bất ngờ không kém Trần Lãm.

Làm thê tử của sư đệ người mình từng dạy, mối quan hệ phức tạp quá đi mất.

Xưng hô thế nào đây?
Trần Lãm thở ra một hơi, Tử Huyền Tinh rộng lớn vậy mà cũng thật nhỏ bé.

Đi một bước liền chạm phải người quen.
Hắn vẫn chưa cho Liên Nguyệt biết chuyện hắn từng đè Thẩm Mộng Dao ra mà húc khối thịt hư hỏng kia vào.

Hai nàng dù sao vẫn là sư đồ, điều đó là không thể chối cãi.

Mặc cho thời gian giảng dạy có ngắn nhưng người xưa từng nói “một chữ là thầy, nửa chữ cùng là thầy” kia mà.
Như vậy, hắn đã làm thịt cả sư đồ nhà người ta, cái mối quan hệ máu chó này.

Áp lực như núi đè a, còn hơn mấy cái tên đứng đầu Thiên Nhân Bảng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận