Trần Lãm ngơ ngác trước lời nói quái dị của Hoàn Nhan Tuyết Y, không gian thay đổi, hắn xuất hiện bên ngoài ngay kế bên Hoàn Nhan Tuyết Y.
“Hả? Có chuyện gì vậy?” Trần Lãm sững sờ trước bộ dạng nghẹn khuất của Hoàn Nhan Tuyết Y.
Hắn sử dụng Phá Linh Huyết Diễm thôi mà sao đột nhiên lại được thông qua tất cả, rốt cuộc là có chuyện gì?
“Đối thủ xuất hiện hóa thành bởi linh lực từ trận pháp mà Phá Linh Huyết Diễm của ngươi đốt hết linh lực, dù ngươi có gặp phải Xuất Khiếu hậu kỳ cũng có thể câu giờ mà qua.” Hoàn Nhan Tuyết Y hừ giọng, thanh âm ủy khuất pha lẫn tức tối muốn điên lên.
Nhìn bộ dạng nàng không khác gì thiếu nữ mới trải đời, tính toán bao nhiêu năm cuối cùng bị một tiểu tử chưa tới hai mươi tuổi phá sạch.
“Tiền bối không có nói không được xài dị hỏa nha.” Trần Lãm cười vuốt mũi, cảm giác như bản thân vừa mới gian lận.
Nếu nàng biết hắn thực sự sở hữu ba loại Thiên Địa Dị Vật không biết sẽ biểu lộ cảm xúc thế nào.
“Gọi ta là tỷ tỷ.” Hoàn Nhan Tuyết Y đột nhiên gào lớn vào mặt hắn, hai bàn tay siết chặt, từ “tiền bối” dường như là đại kỵ với nàng.
“Tỷ tỷ bớt giận hề hề.” Trần Lãm cười xởi lởi, không nghĩ vị Thánh nữ này có một mặt buồn cười đến thế.
“Hừ, xem như ngươi biết điều.” Giọng điệu Hoàn Nhan Tuyết Y có chút hòa hoãn.
Nàng nhìn hắn trên dưới đánh giá một phen xong nghĩ ngợi điều gì đó rồi nói:
“Thiên Nhẫn Giáo chủ tu hỏa, đao và thương là hai hướng phát triển chính của môn phái, gọi chung là tam đỉnh.
Giáo chủ phải là người tinh thông cả ba, không nghĩ tới ngươi lại sở hữu dị hỏa mà còn là một loại dị hỏa khắc tinh đối với đa số tu sĩ.”
“Phá Linh Huyết Diễm chỉ thiêu đốt linh lực và vật dẫn linh lực, trùng hợp khắc được trận pháp này.”
Trần Lãm nghe Hoàn Nhan Tuyết Y giải thích thì biết được năm cửa ải đầu tiên khảo nghiệm toàn bộ thực lực của hắn.
Ải thứ nhất khảo nghiệm khả năng dùng đao.
Ải thứ hai khảo nghiệm khả năng dùng thương.
Ải thứ ba khảo niệm kinh nghiệm và bản lĩnh chiến đấu, trong tình thế lấy ít địch nhiều, vượt cấp đánh bại đối thủ.
Ải thứ tư khảo nghiệm tốc độ.
Ải thứ năm khảo nghiệm khả năng khống hỏa.
Như vậy nếu Trần Lãm hoàn thành ải thứ năm chính là phù hợp với yêu cầu chính thức trở thành Giáo chủ.
Một vị Giáo chủ phải là một thiên kiêu về phương diện chiến lực, không chỉ thuần thục tam đỉnh mà còn phải có bản lĩnh trận mạc, bởi Giáo chủ là người quan trọng nhất nếu không may ngã xuống thì danh dự và uy nghiêm của Thiên Nhẫn giáo tổn thất nặng nề.
Đó là điều không thể chấp nhận, nên Giáo chủ bắt buộc phải toàn diện.
Hơn nữa nguyên nhân mà Hoàn Nhan Tuyết Y cho kết thúc khảo nghiệm sớm không chỉ có Phá Linh Huyết Diễm.
Nàng chống tay nói với Trần Lãm:
“Ta không biết vì sao ngươi có được U Minh Thương và luyện được Liệt Hỏa Tình Thương.
Nghĩa phụ ta năm xưa thành danh từ hai thứ này, người sở hữu cũng coi như là có duyên, để ngươi làm Giáo chủ cũng hợp lý.”
“Ồ, hóa ra là như vậy.” Trần Lãm cũng bất ngờ không kém.
Đồ nhận được từ hệ thống lại trùng hợp tới mức này.
Hệ thống này thật sự không đơn giản.
Hắn cũng không thắc mắc vì sao nàng không truy hỏi nguồn gốc, có lẽ nàng đạt đến trình độ cao hơn rất nhiều, những thứ này không lọt vào tầm mắt nữa.
Hắn cũng mở Vòng bạn bè lên kiểm tra thử thì tên Hoàn Nhan Tuyết Y hiển thị dưới màu xanh.
Như vậy cũng tốt, không phải lo lắng nàng có ý đồ xấu.
“Ngươi có biết rằng ngươi là Giáo chủ đời thứ hai không?” Hoàn Nhan Tuyết Y trở nên nghiêm túc.
“Đời… đời thứ hai?” Trần Lãm như không nghe rõ muốn xác nhận lại lần nữa.
“Phải, ngươi là Giáo chủ hiện tại thì ta sẽ cho ngươi biết những chuyện xảy ra.”
Hoàn Nhan Tuyết Y hướng về hắn, giọng điệu chất chưa tiếc nuối vô hạn, từng lời chậm rãi tuôn ra:
“Bắt đầu từ thời điểm ta trở lại Tử Huyền Tinh, khi đó Thiên Nhẫn Giáo vẫn là thế lực đứng đầu suốt gần 2000 năm.
Suốt thời gian này, không ít thế hệ đã nối tiếp phía sau nhưng vẫn không có một người nối ngôi vị Giáo chủ.
Ta tập hợp toàn bộ tộc nhân thảo luận mới biết là việc sinh nở đối với tu sĩ chúng ta khó khăn, sinh ra con trai cũng không có tư chất tốt, khó thành đại sự.
Các đời Thánh nữ lo lắng lựa chọn người bên ngoài liệu có đảm bảo an toàn.
Cuối cùng ta đi đến quyết định bản thân sẽ tự là người khảo nghiệm.”
“Ta đã phân ra phần linh hồn này trấn giữ Địa Cung, chính là đây, tùy thời tỉnh lại khi Thánh nữ lệnh kích hoạt cửa vào, nên thời gian qua bao lâu ta không thể xác định được, bản thân phân hồn này của ta cũng không thể tiến ra ngoài.”
“Vũ Nhi không phải là người duy nhất tiến vào, trước đó đã có nhiều đời Thánh nữ từng đưa nhân tuyển Giáo chủ nhưng đều bị ta đánh rớt.
Không phải thực lực của bọn hắn không đủ, trong số đó có người chiến lực hơn cả ngươi.
Ngươi biết vì sao không?”
Trần Lãm lắc đầu, rất mong chờ nghe được lời giải uẩn khúc phía sau.
Hoàn Nhan Tuyết Y nhìn biểu hiện của hắn mà cười nhẹ, tiểu tử này thật là… Nàng mở giọng:
“Vì các ngươi là phu thê.”
“Phu thê…” Trần Lãm lẩm nhẩm, hắn sực nhớ ra phương thức này có chút quen quen, không phải hôn nhân chính trị sao? Hắn hỏi ngược lại:
“Ý tỷ tỷ nói liên hôn?”
“Ha ha, ngươi thông minh đó.” Hoàn Nhan Tuyết Y sáng mắt nhìn hắn, trong lòng tăng thêm hảo cảm.
Bất quá nàng lắc đầu:
“Không đơn giản là thế, phải là thật tâm, phải là phu thê thực thụ.
Ngươi phải thật lòng yêu thương Thánh nữ bằng cả trái tim thì mới có thể đối xử tốt với người nhà của nàng cũng như thế lực của nàng.
Tuy không đảm bảo tuyệt đối nhưng ít nhất đó là điểm mấu chốt của lòng người.”
“Ngươi thử nghĩ xem với cương vị là người đứng đầu của một thế lực, ngươi sẽ lựa chọn thế nào?”
Trần Lãm hoàn toàn đồng ý với điều kiện của Hoàn Nhan Tuyết Y.
Hắn từng quản lý tập đoàn Lãm Đình trong kiếp trước, chỉ có Chung Uyển Đình là người vợ theo hắn từ thiếu niên mới đủ để hắn tin tưởng giao cho trọng trách điều phối toàn bộ tập đoàn.
Cả hai yêu thương, tin tưởng lẫn nhau mới có thể cùng nhau duy trì một hệ thống phức tạp như vậy.
Cho nên đối với ý tứ của Hoàn Nhan Tuyết Y, hắn liền hiểu ngay.
Ngẫm lại ngày đó trợ giúp Hoàn Nhan Yên Vũ trước Vô Đạo Bang, hắn nổi da gà bồi hồi.
Đời người thật sự là vô thường.
Nếu khi đó hắn bỏ qua, có lẽ hắn sẽ không đứng tại đây.
Như là định mệnh, hắn sẽ gánh vác trọng trách Giáo chủ Thiên Nhẫn Giáo này.
“Ta đã quan sát hai ngươi từ khi đặt chân vào Địa Cung, thông qua ánh mắt của ngươi đối với Vũ Nhi, ta cảm thấy ngươi thật sự yêu nàng, tâm tính cũng cẩn thận, tương đối phù hợp.
Ta đã chấm ngươi từ lúc đó, nếu thông qua khảo nghiệm thì ta sẽ tán thành không bàn cãi.
Còn không thì dù ngươi có thông qua khảo nghiệm ta cũng sẽ loại.
Thiên Nhẫn Giáo có thể tuột dốc, đó là tự nhiên, nhưng không được phép suy tàn trong một người không ra gì.”
Hoàn Nhan Tuyết Y giải thích xong mà khóe miệng Trần Lãm muốn giật.
Vị Thánh nữ này thực sự là cường quyền a.
Nói không là không.
Nghe đến hai chữ “tuột dốc”, Trần Lãm tò mò hỏi:
“Ta cũng chưa từng nghe đến Thiên Nhẫn Giáo lưu truyền trong thế gian.
Không rõ Thiên Nhẫn Giáo đã lâm vào tỉnh cảnh nào?”
“Ngươi nhìn qua bia đá bên kia đi.”
Theo hướng chỉ tay của Hoàn Nhan Tuyết Y, hắn nhìn thấy một bia đá lớn gần bức họa phía sau bức họa.
Trên đó khắc lên rất nhiều cái tên lạ hoắc.
Dương Quang.
Hồ Thiên Thanh.
Đoạn Cửu Phong.
Phương Thanh Lân.
Triệu Tử Hoa.
Hoa Tinh.
Tôn Bằng Lượng.
…
Rất nhiều cái tên nhìn qua đếm không xuể, Trần Lãm đoán có vẻ là người Thiên Nhẫn Giáo qua các thế hệ, có nam có nữ.
Tuy nhiên hầu hết các cái tên này có màu sắc vàng nhạt ảm đạm.
Có rất ít cái tên sáng lên.
“Đó là các đời trưởng lão của Thiên Nhẫn Giáo, những người còn sống tên sẽ sáng hơn.”
“Trưởng lão kế nhiệm không có yêu cầu gắt gao như Giáo chủ, chỉ cần tuân thủ lời thề trung thành với Thiên Nhẫn Giáo trước thiên địa.
Nghĩa phụ không phân biệt bất kỳ ai nên ta đã thiết lập rất nhiều động phủ khắp Tử Huyền Tinh để tiếp nhận, thông qua Trưởng lão lệnh có màu vàng.
Với công lực của ta thì không ai có thể phá hủy được, nên không sợ Thiên Nhẫn Giáo suy vong.”
Trần Lãm cuối cùng đã rõ các lỗ hỏm lệnh bài ở Tử Sơn và trên đường về Tiêu Dao Các có ý nghĩa gì.
Phải nói Hoàn Nhan Tuyết Y tính toán thật kỹ.
Hoàn Nhan Tuyết Y chỉ vào gian phòng cuối cùng điểm nhẹ ngón tay, từ trong đó bay ra một lệnh bài màu đen khắc chữ “Nhẫn” nổi bật màu hoàng kim.
Nàng đặt nó vào tay Trần Lãm nói:
“Ngươi nhận chủ nó đi, với Giáo chủ lệnh ngươi có thể điều động toàn bộ Thiên Nhẫn Giáo xuất động.
Thánh nữ cũng có quyền hạn như vậy.
Khi xưa ta đã quy định Giáo chủ sẽ tập trung vào thế giới bên ngoài, Thánh nữ tập trung quản lý sự vụ bên trong.”
“Ngươi không nghe bất kỳ thông tin gì về Thiên Nhẫn Giáo cũng phải, bởi không có Giáo chủ kế nhiệm thì theo thời gian sẽ có người manh múng lật đổ, đó là chuyện bình thường.
Thế giới cường giả vi tôn, nếu không có một người mang sức mạnh vượt trội trấn áp thì thế hòa bình sẽ bị phá vỡ.
Ta đã ra lệnh các Thánh nữ đời trước tùy thời mà mai danh ẩn tích, chờ đợi Giáo chủ kế nhiệm phục hưng.”
“Vũ Nhi là Thánh nữ đời thứ 33, thời gian chờ đợi của ta đã quá lâu, hi vọng ngươi có thể làm cho Thiên Nhẫn Giáo lần nữa danh chấn thiên hạ.”
Trần Lãm cảm giác như có thêm một hòn đá tảng đè ép.
Phục hưng Thiên Nhẫn Giáo là thứ lớn lao và khó khăn cỡ nào khi hiện tại hắn chỉ mới có tu vi Nguyên Anh trung kỳ.
“Tinh! Ký chủ có nhiệm vụ mới.
Nhiệm vụ phụ tuyến: Bước đầu phục hưng Thiên Nhẫn Giáo (Tập hợp toàn bộ cao thủ của Thiên Nhẫn Giáo tại Tử Huyền Tinh, ra mắt ngôi vị Giáo chủ, thu phục lòng tin phục hưng môn phái).
Phần thưởng: Bí mật.
Thời hạn: 40 năm.
Thất bại: Mất tất cả quan hệ đối với Thiên Nhẫn Giáo.
Độ khó: Đại.”
Đúng lúc âm thanh hệ thống vang lên đánh mạnh vào suy nghĩ của Trần Lãm.
Hắn tập trung duy nhất vào phần thất bại, mất tất cả có ý nghĩa Hoàn Nhan Yên Vũ cũng sẽ đoạn tuyệt quan hệ với hắn.
Trừng phạt này khiến hắn không thể nào chấp nhận được, nhất quyết phải hoàn thành nhiệm vụ này bằng mọi giá.
Nhiệm vụ có độ khó cao nhưng sau chuyện của Liên Nguyệt, thì hắn đã kỹ lưỡng hơn, phải tính toán cẩn thận đường đi nước bước.
Không có phần mở rộng chú thích nhiệm vụ nên hắn cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Ngươi không nên lo lắng quá nhiều, con đường của ngươi còn dài, giữ vững tâm tính, ta tin ngươi có thể làm được.
Nơi này là Địa Cung, một pháp bảo không gian đồng thời du hành đạt tới Huyền cấp Kim sắc, một loại bảo mệnh cho ngươi.
Tuy nhiên ngươi không nên dại dột động tới cường giả quá mạnh để rồi cả đời trốn trong này.
Ngươi hiểu ý ta không?”
Trần Lãm gật đầu trước món quà bắt mắt này, có bảo vật là tốt nhưng không được phép ỷ lại.
Quan trọng nhất vẫn là bản thân.
Nói chuyện với Hoàn Nhan Tuyết Y cả buổi, Trần Lãm đã hiểu ngọn nguồn của Thiên Nhẫn Giáo.
Từng là thế lực đệ nhất Tử Huyền Tinh, vì không tìm được Giáo chủ phù hợp nên lui về quy ẩn chờ thời cơ.
Đến nay đã không biết bao nhiêu năm, tình thế Tử Huyền Tinh hiện tại phức tạp không khác mấy so với khi đó, đỡ hơn một chút là không có bạo loạn khắp nơi.
Trần Lãm nhìn về hai gian phòng cuối cùng, theo lời của Hoàn Nhan Tuyết Y chỉ cần thông qua năm cửa ải đầu tiên tương ứng năm gian phòng trước sẽ thông qua khảo nghiệm Giáo chủ.
Vậy hai gian phòng cuối là gì? Đặc biệt là gian phòng nơi có Giáo chủ lệnh bay ra.
Hoàn Nhan Tuyết Y phát hiện ánh mắt của hắn bất thường thì bật cười:
“Ngươi muốn biết trong đây là gì thì đi từ đầu đến cuối sẽ biết.”
Thanh âm của nàng kích lên sự tò mò bên trong Trần Lãm, hắn liền bước vào gian phòng đầu tiên, nơi này chứa các loại đao hắn đã từng thấy lúc nãy.
Gian phòng thứ hai chứa thương.
Gian phòng thứ ba có vài kệ gỗ, trên đó đặt lên những quyển trục, đều là chiến kỹ đao pháp và thương pháp.
“Đao như hổ, thương như rồng.
Chính là vì uy lực của thương lớn nhất trong các loại vũ khí.
Thương pháp đại thành, hoảnh tảo thiên quân.
Thế nhưng không được quên mất đao.
Thương viễn trình, đao cận chiến, bổ trợ cho nhau.”
“Người ta thường dùng kiếm vì linh hoạt và chính xác hơn thương, cho nên thương có độ khó lớn rất nhiều, khó có thể nắm bắt nhưng một khi ngươi đại thành chắc chắn thiên hạ vô song.”
“Tại sao gọi là Thiên Nhẫn? Luôn mài giũa lưỡi đao trong tâm sánh ngang với trời, làm một điều kinh thiên động địa.
Như là hòa bình chẳng hạn, thế nhân cùng đồng tâm phát triển không phải rất tốt sao?”
Hoàn Nhan Tuyết Y giải thích, thanh âm vô cùng ngạo nghễ và tự hào.
Trần Lãm chỉ vừa chạm mặt nàng mới đây thôi mà như gặp được tri kỷ cùng chung lý tưởng.
Hắn thưởng thức đi tiếp đến gian phòng thứ tư, nơi này chỉ đặt một số ít chiến kỹ thân pháp.
Đến phòng thứ năm, chỉ có một cái bàn gỗ, trên đó đặt hai quyển sách dày.
Hắn đọc tên từng cuốn:
“Luyện Dược Toàn Thư, Luyện Khí Toàn Thư.”
“Hai thứ này là ta tìm được tại Thượng giới, chứa đựng rất nhiều thông tin hữu ích và chỉ dẫn cho luyện dược sư và luyện khí sư, ta sao chép ra một bản dành cho đời sau của Thiên Nhẫn Giáo, chúng ta chủ tu hỏa đương nhiên rất phù hợp để luyện dược và luyện khí, nếu không tận dụng sẽ uổng phí rất nhiều.”
Hoàn Nhan Tuyết Y giải thích, thanh âm vô cùng ngạo nghễ và tự hào.
Trần Lãm chỉ vừa chạm mặt nàng mới đây thôi mà như gặp được tri kỷ cùng chung lý tưởng.
Lãnh Nguyệt Bảo Đao và U Minh Thương, hệ thống vậy mà chưa từng đưa ra một thanh kiếm.
Đứng trước cánh cửa sang gian phòng áp chót, Hoàn Nhan Tuyết Y hỏi:
“Cửa ải này không có quy định hoàn thành hay thất bại, kết quả thế nào đều tốt cho ngươi.
Dựa vào năm cửa ải đầu, ngươi đoán xem?”
Trần Lãm nhớ lại từng loại khảo nghiệm trước đó toàn bộ về chiến lực.
Một Giáo chủ đạt yêu cầu về chiến lực thì cần thêm cái gì nữa? Hắn suy nghĩ một lúc thì hô lên:
“Tâm tính?”
Hắn đoán là vậy, một tu sĩ ngoài chiến lực ra thì còn phải có thêm tâm tính tốt để thống lĩnh.
Vậy mà đúng ý với Hoàn Nhan Tuyết Y, nàng gật đầu nói:
“Cửa này rèn luyện tâm cảnh cho ngươi.
Ta đã tốn công không ít đó.”
Lần đầu tiên Trần Lãm nghe đến rèn luyện tâm cảnh, chợt nhớ lại Liên Nguyệt đã Hợp Thể kỳ nhưng tâm cảnh vẫn không chống lại nổi ảnh hưởng của Kinh Đào Chưởng Pháp, hắn chỉ mới Nguyên Anh kỳ nên rèn luyện từ lúc này tốt vô cùng.