Ta Chỉ Muốn Sống An Nhàn


Hoàn Nhan Tuyết Y nhìn Trần Lãm nói:
“Ngươi thả lỏng để ta kiểm tra thân thể ngươi một lần.”
Trần Lãm trầm ngâm trước đề nghị của nàng, bởi hắn biết đan điền của hắn có sự khác biệt so với tu sĩ bình thường.

Nhưng Bạch Đình đã đứng bên cạnh giải thích:
“Công tử đừng lo, có rất nhiều công pháp biến đan điền trở nên khác lạ so với bình thường, bên cạnh đó hệ thống chắc chắn không bị nàng nhìn ra, với nhân phẩm của nàng sẽ không có ý xấu đâu.”
Trần Lãm nghe vậy tin tưởng hơn, từ từ thả lỏng để linh hồn Hoàn Nhan Tuyết Y tiến vào cơ thể.
Vài hơi thở sau nàng đã trở ra, hai hàng lông mày nhíu lại tỏ vẻ không hài lòng nhìn hắn:
“Đan điền ngươi có chút kỳ lạ nhưng không quan trọng, ngươi có luyện thể bao giờ chưa?”
“Chưa.” Trần Lãm lắc đầu, hắn quả thật chưa từng luyện thể, chỉ có hấp thụ linh khí và linh hồn, còn tu vi luyện thể của hắn từ Nguyên Thủy Tạo Hóa Quyết tạo thành chưa đụng một miếng thịt.
Hoàn Nhan Tuyết Y ngẩn người một chút, lập tức trợn lớn đôi mắt đẹp lườm hắn như kiểu tiểu tử này chả ra làm sao quá phí phạm.
Nàng vỗ tay vào trán, giọng điệu ai oái than thở:
“Trời ơi, chắc ta chết… Ngươi chưa từng luyện thể nhưng kinh mạch nới rộng tương đương với tu sĩ luyện thể Ngũ Trọng, rốt cuộc ngươi đã làm gì hả?”
Trần Lãm bèn kể lại rành mạch cái lần hắn song tu luyện hóa Phá Linh Huyết Diễm với Thiên Ngọc Ly.

Hoàn Nhan Tuyết Y nghe xong muốn phóng hỏa đánh hắn một cái.
“Ngươi thực sự rất may mắn khi không bị thiêu chết a.” Nàng hừ giọng không hiểu tên này là quái thai gì mà có thể chống được dị hỏa cắn nuốt.
Hoàn Nhan Tuyết Y bất đắc dĩ cười không nổi trước cái bộ dáng dửng dưng của hắn.

Nàng bắt đầu nói về mặt luyện thể của tu sĩ.
“Luyện thể về cơ bản là tăng cường sức mạnh thân thể của con người thông qua các phương pháp rèn luyện cải thiện độ cứng cáp và dẻo dai của thân thể, nói phàm tục là chịu gian khổ để nâng cao sức mạnh thân thể.

Ngay cả phàm nhân không tu luyện vẫn luyện thể được như thường, thành tựu không kém so với tu sĩ hấp thụ linh khí, đương nhiên con đường chông gai hơn rất nhiều vì phải chịu sự hành hạ thể xác.”
Trần Lãm lúc này mường tượng được chút ít về luyện thể, có thể nói giống như luyện võ, phải chịu đau, bầm dập khắp nơi mới có thể có được cơ thể rắn chắn tung quyền tung cước.

Từng có những võ sư dùng tay không đánh đổ một thân cây lớn.
Hoàn Nhan Tuyết Y cất giọng đều đều nói tiếp:
“Luyện thể cũng chia làm cửu trọng giống như chín bậc tu luyện linh khí, tuy nhiên mức độ phân chia không thực sự rõ ràng.

Luyện thể bao gồm các bước Luyện Bì, Luyện Nhục, Luyện Tạng, Luyện Gân, Luyện Cốt, Luyện Mạch và Độ Kiếp.”
“Trong đó luyện mạch là quan trọng nhất đối người như ngươi, luyện mạch cường hóa các mặt của kinh mạch giúp lưu thông linh khí tốt hơn, có thể nói làm một được hai.

Luyện mạch chia làm ba bước theo thứ tự Luyện Kinh Chính, Luyện Kinh Biệt và Luyện Kỳ Kinh.

Tổng là cửu trọng, luyện thể mỗi trọng có thể phát huy đến mức nào có thể nói tùy vào mỗi người, hơn nữa người luyện thể có thể không theo thứ tự nên mới nói là cách phân chia cửu trọng không thực sự chính xác.”
“Tuy nhiên ta khuyên ngươi nên đi theo trình tự, đột phá từ ngoài vào trong để tối ưu sức mạnh và tài nguyên, đánh vào đâu là chỗ đó phải tốt nhất.

Ngươi hiểu chưa?”
Trần Lãm gật đầu tắp lự, có người đi trước như nàng hướng dẫn hắn không mạo hiểm làm khác người, lỡ có gì phải tiêu hao rất nhiều rất lãng phí a.

Hắn còn bị thuyết phục bởi câu nói mang đậm khí chất bá đạo vô song của nàng:
“Ta trước khi phi thăng chưa từng đánh thua một trận!”
Như vậy đủ để hắn nghe theo rồi.

Hắn phát hiện nàng từ đầu nhìn qua nhã nhặn và hòa nhã nhưng khi đề cập về tu luyện thì như biến thành người khác, tràn đầy nhiệt huyết.
Đúng là người đã từng phi thăng lại còn rất trẻ.
“Thân thể ngươi đạt tới Tam Trọng xem như đã qua ba bước Luyện Bì, Luyện Nhục, Luyện Tạng nhưng da, cơ, và nội tạng của ngươi vẫn chưa thật sự lột xác.

Nếu là người thường sẽ rất đau đớn ở bước đầu, ngươi thì may mắn đó.” Hoàn Nhan Tuyết Y vừa nói vừa chỉ vào một cái thùng gần gỗ trong góc nói:
“Ngươi cởi y phục ra vô đó ngồi.”
“Phải cởi ra hết à?” Trần Lãm nghi ngờ nữa hỏi ngược lại.
“Chứ gì nữa để ta còn xem tình huống cơ thể ngươi.” Hoàn Nhan Tuyết Y thấy kỳ lạ, đầu óc tên này có vấn đề à.
“Tỷ nói thật? Tỷ nhìn hết người ta?” Trần Lãm vẫn bán tin bán nghi.
Hoàn Nhan Tuyết Y thật hết biết chỗ nói, tiểu tử này có thật sự là nam nhân, ta không ngại ngươi lại ngại.

Nàng liếc hắn cười khẩy:
“Hừ, ta không phải tiểu cô nương mới lớn không biết gì, thứ đó của nam nhân ta không phải chưa từng nhìn qua.

Lẹ đi! Ngươi còn nhỏ lắm bẩn hết mắt ta.”
Trần Lãm nao nao, trán muốn nổi gân đen, nói “nhỏ” chính là phạm vào cấm kỵ, không thể chấp nhận được.

Hắn hừ một tiếng cởi hết y phục trong một hơi thở nhảy vào thùng gỗ.
Ào!
Nước văng khắp nơi, hiển nhiên hắn đang bực tức nên lực đạo cũng mạnh hơn bình thường.
“Ngươi làm cái gì mà chĩa thẳng vào ta?” Hoàn Nhan Tuyết Y thiếu chút nữa nhảy dựng lại, có ai đời lại đi hướng thứ đó vào mặt nữ nhân mới biết mặt thời gian ngắn.
“Tỷ nói xem lớn hay nhỏ?” Trần Lãm cố tình hất khúc thịt dư lên xuống khiêu khích,
Hoàn Nhan Tuyết Y hậm hực trong lòng, trong mắt hắn cứ như là gái lầu xanh vậy.

Nhưng nàng phải công nhận là thứ kia thật sự không nhỏ, to nhất nàng từng thấy a.
Nghĩ tới hắn phản ứng như vậy cũng do nàng nên thay đổi thái độ lập tức.

Nàng dịu giọng nói:
“Ta sai được chưa? Tập trung vào chính sự!”
“Ngươi sẽ phục dụng Uẩn Kim Hoàn chiết xuất từ lớp vỏ của Kim Quy, một loài yêu thú có huyết mạch liên đới với thần thú Huyền Vũ tuy khá xa xôi nhưng đủ cho ngươi.”
Trần Lãm nghe nàng giới thiệu thì cảm thấy Uẩn Kim Hoàn này không tầm thường.

Thần thú không cần giải thích cũng biết nó tồn tại cao nhất trong hàng yêu thú rồi.
Hoàn Nhan Tuyết Y nói tiếp:
“Nó là Hoàng cấp trung phẩm nhưng như vậy mới phù hợp với ngươi.

Nếu người thường ăn vào để Luyện Bì chắc chắn xuất huyết chết tại chỗ.

Còn tình huống của ngươi là củng cố và cơ thể ngươi khá đặc biệt nên không mấy e ngại.

Chỉ là phải cố gắng chịu đau.”
Trần Lãm gật đầu, ánh mắt hiện rõ quyết tâm.

Hắn đối với đau đớn thân thể đã có không ít kinh nghiệm xương máu.

Hoàn Nhan Tuyết Y vừa ra tay đã là đan dược Hoàng cấp, hắn không thể lãng phí tâm huyết của nàng.
Hoàn Nhan Tuyết Y phẫy tay, một viên đan dược màu đen nhỏ như móng tay cái bay đến trước mặt Trần Lãm.
“Nuốt nó vào ngay khi dược lực bắt đầu tan ra thì vận lực áp tải nó đến lớp da bên ngoài.”
Hoàn Nhan Tuyết Y hướng dẫn, Trần Lãm lập tức làm theo, nuốt viên Uẩn Kim Hoàn vào xuống cổ họng.
Hắn cảm thấy lớp vỏ bên ngoài vừa tiêu biến thì vận chuyển linh lực ép nó ra ngoài hướng thẳng vào da.
Chân mày hắn khẽ nhíu lại, hắn phát hiện toàn bộ dược lực không theo ý hắn mà gần bốn thành đã bị hút lại vào đan điền, chủ mưu chính là hồng liên bí ẩn nằm trong kim đan.

Hắn muốn chửi một trận, phải biết thời gian qua nó được tứ tinh cung cấp không ít linh lực vậy mà vẫn tham lam nuốt đi gần một nửa viên Uẩn Kim Hoàn quý giá.
Trần Lãm thầm than, thế này thì tốn kém quá rồi.

Tuy nhiên hắn lập tức bỏ qua chuyện này bởi ảnh hưởng của Uấn Kim Hoàn đã đánh tới.

Một cảm giác ngứa ngáy và đau nhức thẩm thấu ra ngoài da toàn thân giống như bị hàng trăm hàng ngàn con kiến lửa cắn liên tục.
Không thể so với lần đau đến sống đi chết lại như lần luyện Nguyên Thủy Tạo Hóa Quyết nhưng vẫn không dễ chịu chút nào.
Hắn nội thị quan sát tình huống thay đổi trong lớp da.

Lớp da lúc này ửng hồng lên thấy rõ, nhìn kỹ từng mô biểu bì dưới tác động dược lực Uẩn Kim Hoàn không ngừng bị xói mòn và tái tạo lại.

Như một vòng tuần hoàn, phá rồi lập, lập rồi lại phá.

Cứ như vậy, hắn thấy những tế bào mới tạo ra có độ cứng và đàn hồi so với phần cũ rất nhiều.

Đây chính là cải tạo thân thể.
Đột nhiên cảm giác ngứa tiêu biến, hắn đã nghe giọng nói của Hoàn Nhan Tuyết Y bên tai:
“Chưa đủ.

Tiếp tục!”
Hắn tiếp tục nuốt từng viên Uẩn Kim Hoàn do Hoàn Nhan Tuyết Y mang tới.
Hắn không phân bố đều toàn thân mà tập trung vào từng bộ vị riêng biệt.

Bởi vì bị hồng liên hút đi một phần nên tập trung vào từng nơi là tốt nhất.

Chỗ nào dứt điểm chỗ đó.
Theo thời gian, Hoàn Nhan Tuyết Y nhìn thấy mặt nước trên thùng gỗ dần dần hiện lên một lớp váng lợn cợn mờ nhạt màu vàng, đây là tạp chất trong cơ thể Trần Lãm bắt đầu bị đào thải ra.
Dù là tu vi cao cỡ nào nếu không luyện thể thì cơ thể vẫn luôn tồn trữ tạp chất không thể khu trừ, nàng năm xưa đã phát hiện điều đó nên đã tiêu hao khá nhiều vào con đường luyện thể.

Đáng tiếc là không bắt đầu luyện thể sớm, khi đó cơ thể còn như tờ giấy trắng, hiệu suất rất tốt không phải lãng phí quá nhiều tài nguyên.
Nói đến luyện thể giống như con nhà quý tộc trong phàm nhân.

Ngày nào cũng ăn sơn hào hải vị, tắm nước thơm, giữ cơ thể luôn sạch sẽ nên tự nhiên sẽ có mùi hương rất hấp dẫn.
Hoàn Nhan Tuyết Y lúc này quan sát hắn một hồi cũng phải khen:
“Nhìn kỹ khôi ngô tuấn tú, người ngợm đâu ra đấy, xứng với Vũ Nhi.”
Nhưng khi nhìn xuống phía dưới hạ thân của Trần Lãm, nơi cái cây thịt vẫn hướng ra một đường thì nàng bĩu môi:
“Hung khí này không biết có gây hại cho ai nữa không đây… hờ…”
Ánh mắt của nàng hoàn toàn thanh tỉnh không có bất kỳ dục niệm.

Trần Lãm đang tập trung luyện hóa dược lực Uẩn Kim Đan nên không biết nàng lẩm bẩm điều gì.

Nếu hắn mở mắt sẽ nhìn thấy được trong mắt nàng là sự tiếc nuối thê lương lạ lùng nào đó mà chỉ có nàng biết được.
Hoàn Nhan Tuyết Y thở dài nhìn về Trần Lãm đăm chiêu suy nghĩ, trong đầu nàng tái hiện lại một số hình ảnh trong quá khứ.
Không biết bao lâu sau, nàng nhìn hắn nở một nụ cười mang theo hi vọng về một tương lai tươi sáng cho người kế thừa.
“Kỳ thật ngươi có lẽ có nhiều nữ nhân, nhưng không được tệ bạc với Vũ Nhi.”
Mà ngay lúc này thì Trần Lãm đã hoàn thành giai đoạn Luyện Bì, nước trong thùng chuyển thành màu vàng sẫm, hiển nhiên tạp chất đã được đẩy ra rất nhiều.
Hắn cảm thấy da dẻ có phần trắng hơn một chút, lớp da căng mịn và đàn hồi khoan khoái dễ chịu.

Hắn đã hấp thụ tổng cộng 9 viên Uẩn Kim Đan Hoàng cấp, khỏi phải nói là một cái gia tài khủng bố.

Vật phẩm Hoàng cấp và cao hơn thì có bao nhiêu thứ chứ.

Bởi vậy nhìn thấy nét mặt ưu tư của Hoàn Nhan Tuyết Y hắn không khỏi tò mò nhưng vẫn nói:
“Nữ nhân của ta thì có là ai ta vẫn không bao giờ bỏ bê các nàng.”
“Làm sao ngươi chứng minh điều đó?” Hoàn Nhan Tuyết Y nhàn nhạt hỏi:
Trần Lãm kể lại về quá trình tao ngộ Hoàn Nhan Yên Vũ khi mới đến Lam Cực Thành, về khăn che mặt, về chuyện sinh hoạt trong Lam Cực Thành.

Ngay cả Kiếm Âm U giao cho nàng hắn cũng nói ra.
Hoàn Nhan Tuyết Y không phải là người trong cuộc ban đầu không thật sự tin tưởng lắm nhưng khi nghe hắn không phá thân Hoàn Nhan Yên Vũ mà đợi nàng hoàn thành truyền thừa thì tăng thêm hảo cảm, bởi nàng nhìn ra Hoàn Nhan Yên Vũ vẫn là trinh nữ.

Nàng lưu chuyển thanh âm cười nói:
“Thiên Ma Thư có một loại thể chất rất mạnh là Thiên Ma Giải Thể, điều kiện luyện thành thể chất này phải là đồng tử đồng trinh, nếu phá thân trước đó xem như vô duyên.”
“Ồ ra là vậy.” Trần Lãm cuối cùng đã hiểu vì sao Hoàn Nhan Yên Vũ căn dặn như vậy.
Hoàn Nhan Yên Vũ đã phải rất khó chịu khi nhẫn nhịn trong suốt thời gian qua.

Nam nhân như hắn chỉ cần phát tiết là xong.

Nữ nhân thì không đơn giản như vậy, côn thịt chui vào mật huyệt kia là cảm giác rất vi diệu khác biệt hoàn toàn so với những kích thích bên ngoài.

Nàng đã cùng hắn và Thiên Ngọc Ly hoang lạc ngày đến đêm nhưng vẫn không tới bước cuối cùng kia.
Hắn quyết định tương lai phải bù đắp cho nàng thật nhiều.
“Dường như tỷ có tâm sự?” Trần Lãm nhớ lại sắc mặt của Hoàn Nhan Tuyết Y trước đó tò mò hỏi.
“Ta ghen tị với Vũ Nhi.” Thanh âm trong trẻo như chuông bạc, khí chất của nàng lúc này chỉ có hai chữ “nhu mì” để miêu tả, không còn dáng vẻ ngạo nghễ vô song khi nãy.
Hoàn Nhan Tuyết Y chậm rãi ngồi xuống trong thùng nước cùng với Trần Lãm.

Nàng là linh hồn nên miễn nhiễm với nước trong đây, nhưng hắn vẫn ngửi được một mùi hương nhàn nhạt thanh lịch không kém phần quyến rũ và lãng mạn như hoa tử linh lan trắng không một chút tạp niệm.
“Ta đã từng yêu, đã từng có hôn phu, ta cũng không còn là nữ nhân trong trắng, cả đời ta chưa từng tiếc rẻ điều gì, chỉ có một thứ duy nhất là tin sai người.

Ta đã chính tay diệt đi tên khốn nạn kia nhưng có những thứ qua rồi không lấy lại được.”
Hoàn Nhan Tuyết Y hờ hững kể về câu chuyện riêng của nàng.

Trong vô thức, nàng không nhận ra bản thân chưa từng bày tỏ tâm sự thầm kín với một nam nhân tiếp xúc không lâu như vậy.
Chợt nàng tỉnh táo thoát ra khỏi bầu không khí trầm lắng nghiêm giọng với Trần Lãm:
“A… Không nói nhiều nữa.

Ngươi ra ngoài ngồi tiếp tục bước thứ hai Luyện Nhục.”
Nàng nói rồi lập tức bay ra khỏi thùng nước.
Trần Lãm không khỏi lắc đầu, nữ nhân lật mặt quá nhanh.
Tuy nhiên hắn hiểu cho tình cảnh của nàng nên không có buông lời đối chọi.

Nữ nhân mà, chấp nhặt với nữ nhân làm gì, cứ để nàng thoải mái tự do như vậy tốt hơn.
“Luyện Nhục là cải tạo nhục thân, bên ngoài là da vào trong là cơ thịt.

Cơ thịt chiếm phần lớn cơ thể nên sẽ đau đớn hơn rất nhiều, ngươi phải cố gắng, ngươi sẽ hấp thụ Thối Thể Dịch từng chút một, đầu tiên uống nửa bình này trước.”
Nàng điều động một cái bình ngọc từ trên bàn đưa cho Trần Lãm.
Hắn không nghĩ ngợi trút hết nửa bình vào miệng nuốt xuống rồi xếp bằng đả tọa.
Đột nhiên một cỗ khí tức nóng rực bùng phát toàn thân, hắn điều động linh lực và hồn lực áp chế nhưng không cách nào làm thuyên giảm, ngược lại ngày càng nóng hơn, mà côn thịt phía dưới đã ngỏng cao từ đầu đến cưới và có dấu hiệu căng tức khó chịu, cả người rạo rực ngứa ran.
“Nóng quá, khó chịu quá Y tỷ.” Trần Lãm hít thở nặng nề nói ra, trong suy nghĩ muốn có một nữ nhân để giải tỏa.
Hoàn Nhan Tuyết Y trợn mắt nhìn tình huống phát sinh, môi mấp mấy:
“Chết! Lấy lộn xuân dược rồi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui