Ta Chỉ Muốn Sống An Nhàn


Vương Thi khó khăn ngồi dậy với sự trợ giúp của Trần Lãm, sau một trận hoang dại tê liệt đau nhói râm ran cả người không còn chút khí lực.

Thân thể được phủ lên một tấm khăn lớn bao bọc che đi cảnh xuân.
Nàng phải nuốt thêm mấy viên đan dược hồi phục từ Trần Lãm mới có cử động được tay chân.
Tuy vậy nàng chẳng mảy may để ý đến dáng vẻ bản thân, nàng cột búi sơ mái tóc đen tuyền suông mượt rồi quỳ gối chấp dưới đùi cúi đầu vái một cái trước mặt Trần Lãm:
“Nô tỳ Vương Thi ra mắt công tử, nguyện hầu hạ công tử suốt đời suốt kiếp.

Mọi chuyện đều nghe theo phân phó của công tử.”
Trần Lãm vểnh hai tai mở to hai mắt nhìn chằm chằm Vương Thi, xác nhận rằng hắn nghe nhầm.
Một nữ nhân với tu vi Xuất Khiếu trung kỳ hạ mình làm nô tỳ phục thị cho hắn suốt đời.

Chuyện quái gì đang xảy ra?
“Khoan, nàng nói nô tỳ là sao? Có chuyện gì với nàng?” Hắn cẩn thận dò hỏi, rõ ràng là có câu chuyện phía sau.
Tấm khăn vô tình rơi xuống phô bày thân thể lõa lồ của Vương Thi.

Không phải nói vóc dáng của nàng là tiêu chuẩn của mỹ nữ thanh xuân thánh khiết.

Da trắng như tuyết, đôi bạch thỏ đủ ăn đủ no khẽ động, vòng eo uyển chuyển thắt vào hai bên trên xương chậu mê người.
Ngũ quan thanh tú, thanh nhã thoát tục, đôi mắt trong veo như mặt hồ chiều thu.

Nàng không có điểm riêng biệt chấm phá xuất sắc nhưng mọi nơi chỉ có thể dùng từ “mỹ” để miêu tả.

Phong vận mềm mại nhu mì như tiểu thư khuê các mang lại cảm giác êm đềm và tĩnh lặng muốn thoái ẩn khỏi chốn phồn hoa, muốn mọi thứ xung quanh chậm nhịp an tĩnh.
Nàng khỏa thân nhưng không hề gợi lên ý niệm sắc dục trong tâm trí Trần Lãm, hắn chỉ muốn ôm nàng vào lòng che chở.
Trần Lãm liền đỡ Vương Thi ngồi thẳng dậy nói:
“Nàng chỉ có thể quỳ trước phụ mẫu.”
Vương Thi bỗng dưng cảm thấy bất an trong lòng yếu ớt hỏi một câu:
“Công tử không cần nô tỳ nữa sao?”
Nàng sau khi mất thân trong trắng với quyết định đi theo Trần Lãm, quỳ trước chủ nhân là lẽ đương nhiên mà hắn lại tỏ ý như vậy không phải từ chối nàng sao? Nàng sợ hãi, không lẽ đã chọn sai?
Trong lòng mất mát đau đớn còn hơn mất đi trinh tiết bị hắn chà đạp không thương tiếc thì Trần Lãm đã ôm lấy nàng phủ một bộ y phục trắng tinh khôi lên người.
“Cuối cùng đã có chuyện gì xảy ra với nàng? Nếu có thể thì ta muốn nàng là nữ nhân của ta chứ không phải nô tỳ.”

Thanh âm khàn khàn than thở của hắn đánh vào màng nhĩ của Vương Thị, một giọt lệ nóng vô thức chực trào ra khỏi khóe mắt chảy xuống bởi hai chữ “nữ nhân”.
Nàng cẩn thận đánh giá bộ y phục mới được hắn mặc vào, kín đáo và trắng tinh trong sáng tựa như tâm hồn của chính nàng.

Không chỉ đẹp như ý nàng mà phẩm cấp của nó còn khiến nàng kinh ngạc.

Nụ cười e ấp chớm nở trên môi, nỗi buồn lập tức bay đi mất.
Bộ y phục mới này là Thái Bạch Vân Y mà Trần Lãm vừa có được từ Ngôi nhà bí bảo mở lần đầu sau khi thăng cấp hệ thống.

Phẩm cấp đạt tới Thiên cấp lam sắc nhưng là y phục nữ nên hắn không ngần ngại mang cho Vương Thi.
Vương Thi nghẹn ngào hồi tỉnh tâm thần, ngồi trong lòng Trần Lãm nhỏ nhẹ nói ra:
“Nô tỳ là… ưm…”
Nàng nói được ba chữ thì bị hắn bịt miệng đanh mặt uy hiếp:
“Ta nói nàng không phải là nô tỳ, nói nữa ta đánh cái mông nàng bây giờ.”
Vương Thi khẽ run người, bờ mông còn sưng đỏ còn nhạy cảm bị hắn chạm vào vuốt ve muốn nóng ran.

Nàng e ấp cúi mặt nói nhỏ xíu:
“Thiếp… thiếp thân tu vi trì trệ nên theo lời khuyên của Hàn tỷ đi theo công tử lịch lãm để đột phá.”
“Hàn tỷ? Thanh Hàn? Lại bà nương này nữa, ba lần bốn lượt gây họa cho ta không ít.” Trần Lãm méo mặt cười không ra hơi, không biết nói gì cho phải.
“Công tử đừng trách Hàn tỷ, quyết định cuối cùng là do thiếp thân, thiếp thân không hề oán trách công tử.” Vương Thi ngẩn khuôn mặt ngấn nước liếc nhìn hắn lo lắng, tay bấu víu vào áo hắn sợ rằng hắn nổi giận khiến mối quan hệ với Thanh Hàn xấu đi.
Vốn dĩ nàng lần theo hắn nhờ vào lệnh bài Thanh Hàn cho dò khí tức, nào ngờ hắn bất ngờ bốc hơi tại nơi này, nàng phát hiện một cái lỗ hỏm kỳ lạ kiểm tra một lúc thì bị kéo vào một không gian lạ hoắc đúng lúc hắn chuẩn bị hóa thú.
Vương Thi tự cươi bản thân mình, trao thân cho Trần Lãm cũng không hẳn là tệ.

Với biểu hiện xuất sắc tại Lam Cực Thành và mắt nhìn người của Thanh Hàn, nàng không có gì hối hận với quyết định này.

Hắn có thể làm cho Hoàn Nhan Yên Vũ vui tươi yêu đời thì khó có thể là nam nhân tệ bạc.
Nàng cũng không để mắt tới tu vi, nàng có tu vi cao hơn chẳng qua sống lâu hơn mà thôi.
“Công tử bảo thiếp thân cần phải làm gì đây? Vương Thi liếc nhìn chờ đợi.
Nàng được Thanh Hàn đào tạo bài bản đầy đủ các mặt hậu cần, nữ công gia chánh hay cầm kỳ thi họa đều tự tin có thể làm tốt.
“Nàng không cần phải làm gì hết.” Trần Lãm lắc đầu, sao có sai bảo nữ nhân lương thiện như nàng làm việc vặt được.
Hắn còn đang muốn tính sổ với Hoàn Nhan Tuyết Y xa xa tiến lại gần đây.
“Đúng là sơ suất của ta, yên tâm ta sẽ cẩn thận mà cũng tiện nghi cho ngươi rồi.” Hoàn Nhan Tuyết Y như cười như không nói, nàng nhếch khóe môi hạ giọng, có chút buồn bã:

“Ít nhất ngươi sẽ có bạn đồng hành trên đoạn đường tiếp theo.”
“Bạn đồng hành?” Trần Lãm lẩm bẩm không hiểu lắm.
Biểu hiện trong thoáng chốc của Hoàn Nhan Tuyết Y làm cho hắn muốn nói chuyện phải trái lập tức nhịn lại.
“Không nói nữa, trong gian phòng cuối cùng là hai cơ duyên dành cho ngươi, trước hết luyện thể tới Luyện Tạng cho xong đi rồi nói.” Hoàn Nhan Tuyết Y thu lại thái độ vừa rồi, nghiêm túc ra lệnh cho hắn.
Lần này Hoàn Nhan Tuyết Y cẩn trọng lựa chọn tài nguyên luyện thể cho Trần Lãm, nàng kiểm tra xong mới đưa cho hắn phục dụng.
Trải qua một ngày một đêm Trần Lãm đã tiến đến bước đầu Luyện Tạng.
Trần Lãm có thể cảm nhận rõ rệt sự kết nối lực lượng giữa lớp da bên ngoài và từng nhóm cơ bên trong, cả hai như một khối liên kết hoàn mỹ, có thể khống chế lực đạo so với trước tốt hơn nhiều.
Mức độ phòng ngự cũng tăng lên một cấp bậc mới, hiện tại cho một tu sĩ Kim Đan viên mãn đánh trực diện cũng khó mà xuyên thủng thân thể hắn nếu không phải vũ khí hoặc chiến kỹ loại mạnh trở lên, chỉ có thể làm hắn bị thương.

Mà da thịt và nội tạng được cải tạo cũng có tốc độ khôi phục nhanh bình thường, tổng thể sức chiến đấu tăng lên tương đối.
Hiện tại hắn tự tin có đối chiến với tu sĩ Xuất Khiếu sơ kỳ thoải mái một phen, không phải tiêu hao quá nhiều linh lực hộ thân, để dành cho các chiêu thức đắc thủ.

Dù có tứ tinh cung cấp linh lực duy trì nhưng không phải vô tận, lượng sử dụng so với lượng cung cấp vượt quá vẫn dẫn đến suy kiệt như thường.
Tu vi luyện thể của hắn đã chạm đến mức đột phá đến Tam Trọng viên mãn nhưng hắn không vội, bởi cơ thể đã khỏe khoắn hơn rất nhiều so với trước không chỉ một bậc.

Tinh thần khoan khoái không một chút mệt mỏi, cần thêm vài trận đánh kiểm chứng sức lực đồng thời kích phát ngưỡng đột phá tốt hơn.
Bỗng có một bàn tay mềm mại chạm lên cánh tay của hắn, Vương Thi khẽ xuýt xoa:
“Luyện thể như công tử thế mà không có thô kệch.”
Trần Lãm chụp bàn tay nàng cười hắc hắc:
“Nàng thích không? Sờ mạnh vào, thích thì đấm bóp cho ta.”
“Hứ!” Vương Thi đỏ mặt rụt tay lại tránh xa khỏi hắn, không nghĩ người này dáng vẻ đạo mạo khi nãy mà có sở thích trêu ghẹo nữ nhân.
Nhưng nàng không hề chán ghét hắn, chỉ là có chút không quen.

Bị nam nhân buông lời trêu chọc tại Thanh Huyền Lâu nàng không có phản ứng nhưng trước mặt hắn lại lúng túng.
Bầu không khí chốc lát ngượng ngùng nhưng không còn khoảng cách xa xôi cầm chừng như ban đầu.
“Trần Lãm ngươi theo ta.”
Hoàn Nhan Tuyết Y dẫn Trần Lãm vào gian phòng cuối cùng, Vương Thi cũng đi theo phía sau.

Nàng cũng có thể hưởng quyền lợi y như Trần Lãm.

Gian phòng cuối cùng bày trí giống như phòng ngủ, một mùi hương thoang thoảng phảng phất như mùi của Hoàn Nhan Tuyết Y.
“Đây là phòng ngủ của ta lúc trước… Ngươi có thể sửa sang nó lại theo ý ngươi.” Hoàn Nhan Tuyết có chút không tự nhiên nói.
“Không cần, thơm vậy ta thích.” Trần Lãm cười ha hả hít lấy hít để mùi thơm như muốn chọc tức Hoàn Nhan Tuyết Y.
Nàng bĩu môi, tên Giáo chủ mới này như con nít không bằng.

Nàng chỉ qua một quyển sách được đặt ngay ngắn trên bàn trang điểm nói:
“Phương diện linh hồn của ngươi không tồi nhưng để thăng tiến không phải dễ dàng, nó là con đường khó tu nhất không phải vì tài nguyên thiếu thốn mà nằm ở tâm cảnh.

Đan điền và thân thể tổn hại có thể dùng tài vật bồi bổ khôi phục nhưng linh hồn thương tổn rất khó phục hồi, còn có thể bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ.”
“Vì vậy có một phương pháp tu luyện linh hồn tương đối cực đoan, phải hành hạ chính mình để rèn luyện linh hồn cường đại.”
Trần Lãm nhìn vào quyển sách trên bàn, đọc lên cái tựa lớn bên ngoài:
“Phù Lục Tâm Đắc?”
“Thứ này ta lấy được từ một vị cường giả tọa hóa để lại.

Bên trong là tâm đắc của hắn về một chức nghiệp gọi là phù sư.” Hoàn Nhan Tuyết Y ôn tồn diễn giải, nàng bắt đầu mô tả về thứ gọi là phù sư.
Trong thế giới tu chân có một số chức nghiệp phổ biến như luyện dược sư, luyện khí sư, trận sư.

Trong đó phù sư là một chức nghiệp ít xuất hiện, không phải vì tài nguyên hay gia sản mà là vì mức độ yêu cầu về tinh thần rất cao, cao hơn so với luyện dược sư.

Luyện dược sư nếu không chuyên tâm vào quá trình dung hợp dược liệu sẽ cho ra thành phẩm không tốt, tệ nhất là nổ lò.

Còn phù sư chỉ cần lơ là thì mọi thứ sẽ tan biến hóa thành công cốc.
Phù sư cơ bản là điều động linh lực quán nhập vào một số nguyên liệu đặc thù để khắc thành một loại hình vẽ nào đó phát ra uy lực mạnh mẽ.

Có nguồn lực mạnh có thể thu gom rất nhiều nguyên liệu nhưng thất bại thì không khác gì phá gia chi tử.
Thành phẩm của phù sư là phù lục dựa vào nguyên liệu và linh lực của bản thân dẫn động lực lượng trong thiên địa kích phát ra công kích mạnh mẽ.

Ngoài ra không chỉ tấn công mà còn có hiệu quả hỗ trợ tu luyện hoặc các phương diện khác.

Nghe qua cũng thấy ghê gớm cỡ nào, nhưng điều kiện là phải vẽ ra được.
Phù sư phải tỉ mỉ nắn nón dồn nén linh lực vào từng nét vẽ chính xác, mà để làm như vậy thì phải tập trung tinh thần rất nhiều.

Nếu không có linh hồn ổn định chỉ sợ chưa vẽ được một nửa đã lăn ra đất thiếp đi.
Phù sư thành tựu càng cao không cần phải dựa vào nguyên liệu bên ngoài mà trực tiếp sử dụng hồn lực cùng linh lực dung nhập vẽ thành phù chú cô đọng, dùng thiên địa làm vật dẫn đánh ra uy lực khủng bố.
Mà phương pháp rèn luyện linh hồn cực đoan của Hoàn Nhan Tuyết Y là tiêu hao sạch hồn lực để thử thách sức bền của linh hồn, khiến linh hồn quen với sự thiếu hụt trầm trọng.


Không khác gì luyện thể bằng phương thức tra tấn đến chết đi sống lại.
Trần Lãm nhận ra một áp lực nặng nề khi bước lên con đường phù sư nhưng không khỏi hưng phấn.

Bởi hắn muốn trở nên mạnh mẽ hơn, áp lực tạo nên kim cương, không có gian khổ sao có quả ngọt.

Đây là cơ duyên dành cho hắn, không có thử thách làm sao đại thành.
“Thời gian không còn nhiều, ngươi nhất định phải nắm được căn bản trước khi rời khỏi đây.” Hoàn Nhan Tuyết Y đột nhiên nhắc nhỡ, có chút khẩn trương.
Trần Lãm không chậm trễ lật sang trang đầu tiên, một hình vẽ kỳ lạ đập vào mắt.

Từng đường phù văn khá ngoằn ngoèo lại có thể kết hợp thành một loại phù lục gọi là Tụ Lực Phù.
Tụ Lực Phù có tác dụng nén ép linh lực của bản thân sau đó bộc phát.

Nghe qua giống như mấy lá phù Thanh Hàn từng cho hắn.
“Nhìn qua khá là giống nhưng bản chất khác nhau, mấy tấm phù của ngươi chỉ là vật chứa để đưa lực lượng vào đó, phù lục có rất nhiều loại, diệu dụng vô hạng, như Tụ Lực Phù có thể đem uy lực phát ra tương đương ít nhất hai lần người thi triển, mấy tấm phù này hoàn toàn không đáng nhắc đến.” Hoàn Nhan Tuyết Y giải thích.
Trần Lãm gật đầu rồi tiếp tục đọc phần diễn giải trong Phù Lục Tâm Đắc.

Chỉ riêng Tụ Lực Phù đã có tác dụng đặc biệt.

Nếu hắn ngang tu vi với Thanh Hàn, nắm giữ phù lục trong tay thì làm ông nội luôn.
Phù Lục Tâm Đắc giải thích rất chi tiết.

Cấp bậc phù sư tương ứng với cấp bậc phù lục tạo ra bao gồm Nhân, Địa, Thiên, Hoàng, Huyền.

Tụ Lực Phù mà Trần Lãm vừa xem là loại Tụ Lực Phù bản đơn giản Nhân cấp.

Chỉ cần tạo ra Tụ Lực Phù nghiễm nhiên trở thành phù sư Nhân cấp.

Còn là Nhân cấp phẩm gì thì phụ thuộc vào Tụ Lực Phù Nhân cấp hắn tạo ra từ hạ phẩm đến cực phẩm.
Hiện tại Trần Lãm nắm giữ trong tay Phù Lục Tâm Đắc cùng với hai quyển hướng dẫn chức nghiệp trước đó là Luyện Dược Toàn Thư và Luyện Khí Toàn Thư.
Hắn nhận thấy đan dược hiện tại đúng là có thiếu nhưng nguyên liệu phải thu gom, hắn không chắc rằng Hoàn Nhan Tuyết Y có nhiều các loại linh thảo trân quả.

Luyện khí thì không phải nói, vũ khí của hắn đủ xài đến Xuất Khiếu kỳ, Phân Thần kỳ.
Chế tạo phù lục không chỉ tăng thêm con bài chiến đấu cũng như hỗ trợ nhiều mặt mà còn giúp hắn nâng cao phương diện linh hồn.

Làm một được hai, theo hướng này là hợp lý nhất.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận