“Chơi! Vẽ thôi.”
Trần Lãm gập lại quyển Phù Lục Tâm Đắc, tâm trạng hứng khởi tràn trề.
Tụ Lực Phù không cần nguyên liệu, chỉ cần linh lực của người chế tạo, quá phù hợp với người nhập môn như Trần Lãm.
Đây là lần đầu tiên Trần Lãm sử dụng hồn lực để khống chế trạng thái của linh lực.
Hắn nhẹ nhàng vươn tay, một luồng thủy linh lực từ đầu ngón tay bay ra không trung.
Linh lực ở trạng thái bình thường có thể biến chuyển theo ý người sở hữu nhưng tuyệt đối không thể cô đọng lại được theo cách chế tạo phù lục.
Nó cần có một sức ép phù hợp để nén linh lực tới mức yêu cầu.
Thủy linh lực nhàn nhạt màu xanh lam trôi nổi phía trước được Trần Lãm điều động hồn lực vô hình để đem nó thu nhỏ lại.
Điều này khiến hắn cảm thấy khó khăn hơn đã nghĩ.
Hắn còn thể chưa thể nào làm được chuyện nhất tâm nhị dụng.
Hồn lực run rẩy một hồi tiêu tán kéo theo thủy linh lực hòa tan vào không khí.
“Ngươi phải thật sự tập trung, trước tiên tập khống chế linh lực và hồn lực ổn đỉnh cùng một lúc.” Hoàn Nhan Tuyết Y nhắc nhở.
Trần Lãm gật đầu, nhìn sang Vương Thi thấy nàng mỉm cười động viên, cái gì cũng cần phải luyện tập mới giỏi.
Lần này hắn không dung nhập hồn lực vào thủy linh lực nữa mà chia ra trước sau.
Đầu tiên hắn phát ra thủy linh lực từ bàn tay trái, giữ nó trôi nổi cố định trên tay.
Sau đó khi hắn đã quen với cảm giác khống chế thủy linh lực mới đưa hồn lực ra ngoài thông qua tay phải.
Trong đầu hắn chỉ có một ý niệm duy nhất là đưa hai luồng thủy linh lực và hồn lực này hình thành hai khối cầu nhỏ trên tay.
Có một chút chướng ngại khiến hai khối cầu run lên một lúc nhưng cuối cùng hắn đã thành công giữ nguyên chúng mà không làm vỡ.
Trần Lãm mừng rỡ vì vừa thành công một bước nhỏ, nhưng chỉ một hơi thở cả hai khối cầu vỡ tan.
“Ta nói ngươi rồi, không được lơ là bất kỳ giây phút nào.” Hoàn Nhan Tuyết Y lắc đầu, thanh âm có chút giễu cợt.
Trần Lãm cười khổ, hắn vội mừng quá sớm.
Làm lại, phải tập trung mới được.
Hắn lần nữa điều động thủy linh lực và hồn lực trên hai lòng bàn tay từ từ tạo hình.
Cuối cùng hắn giữ một lúc mới chủ động tản đi.
Tiếp tục như vậy hắn đã quen với việc khống chế linh lực và hồn lực một lúc.
Trần Lãm bắt đầu cho hồn lực bao phủ thủy linh lực vào trong,theo ý niệm của hắn biến hóa, hỗn hợp thủy linh lực và hồn lực run lên từng trận nhưng không vỡ ra, nó biến thành các loại hình dạng khác nhau, khi thì bị kéo căng ra mỏng như sợi chỉ, khi thì ngưng tụ thành một viên cầu trong xanh.
Cảm giác điều khiển dần trở nên thuận lợi, Trần Lãm không khỏi cảm thán vì sao Phù sư có độ khó cao như vậy, nếu không có hồn lực đủ mạnh thì gần như bó tay.
Mà thực tế đến bước này hắn đã mất hết bốn canh giờ.
Trần Lãm đột nhiên nhớ ra khẩu quyết tu luyện trong Nguyên Thủy Tạo Hóa Quyết.
Hắn lập tức niệm theo liền cảm nhận được thủy linh lực và hồn lực nắm giữ trở nên quen thuộc hơn bao giờ hết, cứ như là một phần của cơ thể hắn.
Dựa theo thứ tự chế tác Tụ Lực Phù, Trần Lãm xoay cổ tay uyển chuyển điểm ra vài ngón kéo thủy linh lực ra ngoài.
Lấy ngón tay làm bút, thủy linh lực làm mực, hồn lực làm điểm tựa, hắn bắt đầu vẽ đường nét đầu tiên của Tụ Lực Phù gọi là phù văn.
Thủy linh lực ở dạng khí được hắn áp súc mạnh mẽ cô đọng thành một giọt chất lỏng màu thiên thanh.
Vương Thi nhìn chăm chăm không rời mắt.
Ngưng thực?
Nàng mơ hồ không hiểu Trần Lãm làm thế nào có thể đem linh lực của bản thân ngưng thực như thế này, so với linh khí ngưng thực còn cao cấp hơn.
Với tu vi của nàng có thể dễ dàng biến linh khí xung quanh ngưng thực theo pháp quyết chiến kỹ nhưng yêu cầu nàng lấy linh lực bản thân tự động biến thành thì không thể, phải là cường giả Phân Thần kỳ mới có thể.
Đó là bởi vì nàng không có hồn lực như Trần Lãm.
Hơn nữa nàng cũng không có Nguyên Thủy Tạo Hóa Quyết để sở hữu linh lực và hồn lực tinh khiết như hắn.
Trong mắt nàng, một hình vẽ nhỏ xíu chưa tới một đốt tay ngón út hình thành.
Nhìn qua giống như một nét chữ không hề có ý nghĩa.
Hiển nhiên Trần Lãm đã vẽ xong một phù văn đầu tiên của Tụ Lực Phù.
Trần Lãm nhìn ra trong phù văn có màu sắc đẹp đẽ này chứa đựng năng lượng kỳ lạ nhưng không có hơi để tâm đến mà tiến tới vẽ tiếp phù văn thứ hai.
Tụ Lực Phù từ Nhân cấp hạ phẩm đến Nhân cấp cực phẩm có một số thay đổi khác biết nằm trong từ phù văn nhỏ.
Nếu xem phù văn của hắn là một nhánh cây thì Tụ Lực Phù Nhân cấp hạ phẩm là tập hợp các nhánh cây trơ trọi, còn Tụ Lực Phù Nhân cấp cực phẩm là những nhánh cây có hoa có lá đặc sắc.
Hắn đi từng bước dễ đến khó, không thể nhào vào liền vẽ mức khó nhất.
Hắn chỉ mạnh ngón trỏ kéo một đường thủy linh lực xoắn một vòng hội tụ thành một chấm xanh nhỏ bên cạnh phù văn đầu tiên.
Thủy linh lực dưới sự khống chế của hắn và lực nén ép của hồn lực dần ngưng tụ thành phù văn.
Bỗng nhiên Trần Lãm thở mạnh một hơi, ánh mắt hơi lay động, một tiếng xèo xèo như củi cháy vang lên, thủy linh lực tiêu tán lập tức.
Sự tiếc nuối hiện rõ trên gương mặt Trần Lãm, hai ba giọt mồ hôi chảy dọc xuống trán.
Hắn chỉ phân tâm một tí ti mà thất bại.
Tập trung cao độ khiến tinh thần hắn cũng mệt mỏi, may là phù văn đầu tiên đã ổn định nên không bị ảnh hưởng, không thì tức chết.
Ngay khi Trần Lãm định đưa tay tiếp tục vẽ lại thì một tấm khăn mỏng ở đâu đã áp lên trán.
Vương Thi cẩn thận lau mồ hôi cho hắn bằng khăn tay của nàng, mùi hoa hồng thanh mát xộc vào mũi làm hắn cảm thấy dễ chịu, linh hồn như được chăm sóc nâng niu vô cùng.
“Công tử nghỉ một chút, người đã không ngừng kiên trì hơn nửa ngày rồi.” Thanh âm ôn nhu như nước vọng vào tai.
Trần Lãm khẽ cười giải tỏa áp lực trong người, duỗi tay kéo Vương Thi vào lòng liền hôn lên môi đối phương, đầu lưỡi tham lam tiến nhập vào khuôn miệng nàng thưởng thức vị ngọt.
Vương Thi cảm giác mặt mình phát nhiệt, đôi tai cũng ửng đỏ.
Khí chất nam nhân của Trần Lãm áp đảo làm Vương Thi mất hết sức lực, một hơi đẩy ra cũng không xong.
Nàng vốn là người thanh tâm quả dục, đối với chuyện nam nữ dốt đặc cán mai, bối rối không cách nào xử lý nhưng lại không thấy quá khó chịu.
Ngược lại cơ thể có phần chấp nhận, chiếc lưỡi nhỏ xinh chủ động đưa ra cùng hắn khiêu vũ.
“Hôn đã rồi thì tập trung vào chuyên môn đi.” Hoàn Nhan Tuyết Y tằng hắng phá vỡ khoảng lặng tình tứ.
Vương Thi mặt đỏ như gấc, từ khi nào Hoàn Nhan Tuyết Y xuất hiện bất thình lình chứng kiến hết dáng vẻ đáng xấu hổ của nàng.
Nàng vội tách ra lùi lại mấy bước, khăn tay cũng rơi vào quên lãng.
“Tỷ cũng phải cho ta thở tí xíu chứ.” Trần Lãm nhíu mày trước kẻ phá bĩnh.
“Hừ, ngươi hút hết khí nàng ta sắp xỉu tới nơi.” Hoàn Nhan Tuyết Y lườm nguýt, giọng điệu nửa phần nghiêm túc nửa phần châm chọc.
Trần Lãm run nhẹ người, phát giác Thánh nữ này có chút phong vận chị gái nha.
Hắn quay lại công việc vẽ phù văn, hắn nhận thấy hồn lực tiêu hao khi vẽ phù văn nhiều gấp mấy lần so với linh lực.
Hồn lực càng giảm thì tinh thần của hắn cũng giảm theo, đó không đơn giản là sự thay đổi sụt giảm về số lượng.
Sở hữu ba phần hồn lực không giống như bảy phần hồn lực, mệt hơn rất nhiều, mà khi hồn lực cạn kiệt thì hắn sẽ lâm vào mê man.
Linh lực cũng tương tự, hắn sẽ trở thành phàm nhân trong khoảnh khắc, không phải vì yếu đi mà là cơ thể không thích nghi kịp thời.
Khi không có đủ hồn lực chèo chống, Trần Lãm sẽ khó có thể vẽ phù văn thoải mái như ban đầu, kéo theo đó khả năng sai lầm cũng tăng lên, mà mỗi một lần sai lầm cũng là một lần lãng phí thời gian.
Tuy nói hắn không ở trong tình thế chạy đua với thời gian nhưng không thể vì vậy mà hao phí vô ích, phải tận dụng triệt để.
Vương Thi không hiểu về phù lục nhưng quan sát hắn từ đầu tới cuối đã nhìn ra điểm mấu chốt, vì vậy phụ trợ hắn khôi phục một ít.
Hơn nữa nàng càng nhìn hắn càng bị thu hút.
Không hiểu sao khi nhìn vào nam nhân này khi hắn tập trung say mê làm một chuyện gì đó nghiêm túc, anh mắt nàng hoàn toàn bị cuốn vào không dứt ra được.
Chỉ có hai chữ “mê mẫn” để diễn tả.
Trần Lãm ổn đỉnh tinh thần như cũ, ghi nhớ kỹ càng đường nét của phù văn.
Từng đoạn thẳng, khúc cong, phân nhánh đều được hắn ghi tạc đậm sau trong thức hải.
Hắn vừa thúc động thủy linh lực và hồn lực, vừa vận chuyển Nguyên Thủy Tạo Hóa Quyết theo khẩu quyết niệm trong đầu ổn định linh lực và hồn lực, vừa phong bế giác quan chỉ để lại thị lực và thính lực.
Như vậy mới có thể giúp hắn tập trung đến mức tối đa, không phạm phải sai lầm.
Bàn tay của hắn chuyển động như múa, mấy đầu ngón tay uyển chuyển di động dẻo hơn cả vũ nữ.
Thủy linh lực huyền phù uốn gợn theo hướng tay của hóa thành từng giọt chất lỏng được linh hồn lực dẫn dắt ngưng tụ.
Hắn khéo léo điều động hồn lực đến điểm là dừng, không quá tay sẽ khiến mấy giọt chất lỏng này tan vỡ.
Năm giọt.
Mười giọt.
Mấy chục giọt chất lỏng nối tiếp hình thành dần dần ra dáng phù văn.
Tụ Lực Phù bao gồm ba phù văn khác nhau.
Hiện tại Trần Lãm đã vẽ gần xong phù văn thứ hai, mồ hôi đổ ra gấp đôi lúc nãy.
Hắn đã thấm mệt nhưng vẫn cố gắng giữ vưng tinh thần tập trung gò những nét cuối cùng.
Phù!
Trần Lãm thở mạnh một hơi sau khi một phù văn lấp lánh như mặt biển lăn tăn phản chiếu ánh mặt trời lơ lửng phiêu dật trước mặt kết nối vào phù văn đầu tiên.
Hắn ngã ngừa ra muốn nằm nghỉ một phen thì có gì mềm mại thơm ngát hơn cả đệm bông chặn lại sau lưng.
Ngẩng mặt lên là Vương Thi nhoẻn miệng cười ôn nhu nhìn hắn.
Nàng chủ động cúi xuống, môi kề môi, đầu lưỡi vụng về đưa ra làm rộn trong miệng hắn.
Trần Lãm không hề chối từ mỹ nhân chủ động đưa đến, hắn với kinh nghiệm ân ái lâu năm nhanh chóng đảo khách thành chủ.
Nửa người bên trên của Vương Thi nhấp nhổm theo chuyển động lưỡi của Trần Lãm.
Một tay hắn áp vào gò má mềm như nhung vuốt ve thưởng thức.
Hoàn Nhan Tuyết Y đứng ngoài cửa khoanh tay nhìn cảnh này lắc đầu ngao ngán, cái nơi dày công sắp xếp lại trở thành chốn yêu đương của đám trẻ.
Ngoài mặt tỏ vẻ không hài lòng nhưng sâu trong đáy lòng, Trần Lãm và Vương Thi như gợi về ký ức xưa cũ chìm sâu trong quá khứ đáng quên của nàng.
“Tuổi trẻ thật là đẹp.” Không ai nghe thấy nàng than thở một mình.
Một lúc sau Vương Thi chủ động tách môi, vừa rồi lớn mật làm một chuyện nàng chưa từng nghĩ mình có thể nên mặt nàng đỏ như ánh chiều hoàng hôn, vũ mị động nhân.
“Vương Thi khẳng khái, tự tin tại Trà Thi Yến đâu rồi?” Trần Lãm cười nói, bàn tay vẫn nắn nhẹ gò má của giai nhân.
“Đó là quy tắc, thật ra thiếp không có nói nhiều như công tử nghĩ.” Vương Thi ỏn ẻn đáp, hơi thở thơm tho tỏa ra.
Nàng muốn gạt tay hắn ra, lúc này ngại ngùng lắm rồi nhưng không nỡ.
Được hắn nhẹ nhàng nâng niu tự nhiên thành một loại hưởng thụ khó tả.
Vừa rồi khi Vương Thi hôn hắn, một luồng linh lực tươi mát tràn vào trong người hắn như một loại chất thanh tẩy những mệt mỏi gánh chịu từ đầu đến giờ.
Lần trước hôn nàng cũng như vậy.
Nụ hôn của nàng tựa như thuốc bổ vậy, vừa ngọt vừa khỏe.
“Ta tiếp tục thôi, không thì ăn đòn mất.” Trần Lãm giả bộ giật mình bởi hắn phát hiện Hoàn Nhan Tuyết Y phía xa nhìn hắn chằm chằm không mấy thiện cảm.
Vương Thi che miệng cười khúc khích đỡ hắn ngồi dậy rồi lùi ra sau ngồi.
Trần Lãm vẽ phù văn cuối cùng với kinh nghiệm đúc kết từ hai phù văn trước, hắn dùng chính hồn lực cảm nhận độ ổn định của thủy linh lực.
Nhận thấy mình đã đi đúng hướng, tinh thần hắn khẩn trương cao độ nhưng không hề chủ quan, chậm rãi nắn nót nét vẽ và giữ kết cấu những giọt thủy linh lực đã vẽ ra ổn định.
Mồ hôi ứa ra như tắm, hắn căng mắt hết cỡ, tả nhãn vận chuyển đến tận cùng nhìn rõ bề mặt phù văn.
Chợt tay hắn bắt đầu run rẩy, có dấu hiệu hư thoát.
Hồn lực bộc phát tận cùng, quyết giữ vững áp lực vào phù văn.
Ba.
Hai.
Một.
Xong!
Ngay khi phù văn tự nó trôi nổi trên không thì Trần Lãm đã nằm ngửa ra trong vòng tay của Vương Thi.
Ánh mắt nhắm nghiền sau khi tiêu hao quá mức.
Hắn cũng không thèm xem thành quả, trước mắt ngủ một giấc tính tiếp.
…
Trong bóng tối mơ màn, Trần Lãm cảm nhận hạ bộ có gì đó tác động, côn thịt chìm trong một nơi ấm ấp.
Khắp nơi xung quanh côn thịt được một vật mềm mại trơn trợt bao lấy ma sát rất thoải mái.
“Hờ…” Hắn rên một tiếng thỏa mãn, mí mắt từ từ mở ra.
Gì đây?
Đập vào mắt hắn là Vương Thi đang quỳ giữa hai chân hắn, miệng ngậm chặt côn thịt phun ra nuốt vào thật chậm, chiếc lưỡi trong miệng chạm đến từng nơi trên côn thịt làm hắn phải rùng mình tê dại.
“Nàng học từ đâu? Hờ… thoái mái quá…”
Trần Lãm thở có chút gấp gáp, miệng lưỡi khô khốc, được bú mút khi vừa ngủ dậy đúng là tuyệt hảo.
Mặc kệ Tụ Lực Phù như thế nào, hắn chỉ tập trung vào Vương Thi phía trước.
Nàng biết hắn tỉn dậy nhưng không nói bất cứ lời nào.
Cái miệng đỏ mọng si mê liếm côn thịt, nước miếng chảy xuống ướt hai viên đạn đang dược bàn tay thon dài của nàng xoa nắn nhẹ nhàng.
Khiến hắn kích thích hơn nữa là nàng chỉ mặc mỗi chiếc yếm và tiểu khố trắng phau mỏng tanh.
Sau lớp áo yếm mơ hồ thấy được hai hạt đào cộm lên dụ hoặc.
Trần Lãm hít thở khó khăn, Vương Thi quá điêu luyện, hắn cảm thấy mình không nhịn được nữa với tay ấn đầu nàng thọc sâu côn thịt vào tận cuống họng.
“Ư… ư… ư…”
Vương Thi trơn mắt cả người run lẩy bẩy, cổ họng nghẹn lại làm khoan miệng nuốt mạnh siết chặt côn thịt ép nó phun ra một loại chất lỏng vào sâu trong họng mà không có gì cản trở.
“Ư...!ư…”
Nàng rên rỉ ư ử, hít thở khó khăn, muốn thoát ra mà không được, hai mắt muốn trợn ngược, nước mắt chảy xuống hòa vào nước bọt của chính nàng.
Trần Lãm bắn ra không biết bao nhiêu đợt vào miệng nàng, đâm sâu ngập hết côn thịt có lẽ trực tiếp vào tới bụng.
“Hớ… hớ…” Vương Thi chống thẳng hai tay quỳ ngửa thẳng cổ lên trời rú lên dồn dập.
Dương tinh nóng hổi bắn thẳng vào thực quản làm nàng có hơi rát họng, cổ họng bị nghẹn một lúc nhất thời chưa lấy lại hơi thở, khổ sở vô cùng.
Ngay lập tức một vòng tay đã ôm lấy nàng vuốt ve bộ ngực trập trùng lên xuống theo nhịp thở.
“Ta xin lỗi, ta mạnh tay quá làm nàng đau.” Trần Lãm dịu giọng thương xót.
“Hơ… thiếp… hơ… thiếp không sao… hơ… phục vụ công tử là nghĩa vụ của thiếp mà.” Vương Thi vừa thở vừa nói, thanh âm ngắt quãng.
Vừa rồi như bị tra tấn nhưng cảm nhận được sự ôn nhu của nam nhân nàng hầu hạ liền vui vẻ.
Trần Lãm ôm Vương Thi xoa dịu đến khi nàng hô hấp ổn định mới hỏi:
“Sao nàng lại làm chuyện này?”
“Không phải công tử thích chuyện này sao? Thiếp tìm hiểu các công tử thiếu gia rất thích được nha hoàn hầu hạ thế này mỗi sáng.” Vương Thi ngây ngô trả lời.
Trần Lãm nghe tới đây đánh một cái vào mông thịt đầy đặn làm nàng la “á” một tiếng trầm giọng nói:
“Ta nói nàng không phải nha hoàn hay nô tỳ cái gì hết.”
“Thiếp không dám nữa.” Vương Thi nhỏ giọng ủy khuất.
Mặt mày phụng phịu, nàng chu môi nói:
“Không phải công tử cũng thích sao?”
Trần Lãm nhìn nàng một lúc lại ôm vào lòng hôn môi, đau lòng xen lẫn áy náy.
Hắn không biết Thanh Hàn dạy dỗ kiểu gì mà biến Vương Thi thành như vậy.
Thực tế thì hắn hiểu nhầm, những chuyện phòng the đều là do Vương Thi tự mình tìm hiểu chứ làm gì có ai dạy cho.
Hắn nhìn về cái bàn thấy có một mảnh giấy, trên đó có những nét giống như ba phù văn hắn vẽ, chắc là Tụ Lực Phù hắn đã tạo ra.
Đúng lúc này, giọng nói của Hoàn Nhan Tuyết Y từ xa vọng tới:
“Tình cảm xong chưa? Đến lúc ngươi đi rồi.”
Trần Lãm mang theo thắc mắc hỏi lại:
“Đi đâu?”
“Đi đến nơi ngươi cần đến.” Hoàn Nhan Tuyết Y nghiêm túc nói đồng thời bay tới trước mặt.