Màn đêm buông xuống, ánh trăng tô điểm cơ thể băng thanh ngọc khiết giữa hồ.
Mỹ nhân lim dim đôi phương mắt, hai hàng mi cong vút khẽ chớp, xuân quang vô hạn.
Nàng không phải tu sĩ thủy linh căn nhưng rất thích nước, hai canh giờ qua nàng đã khôi phục hoàn toàn khí lực, thoát khỏi trạng thái tu luyện, tinh thần sảng khoái tiếp tục kỳ cọ thân thể.
Bàn tay thon thả nhẹ nhàng gỡ búi tóc xõa ra, thân thể khẽ lắc lư, chậm rãi nâng người trôi nổi tự do trên mặt nước, đôi mắt khép hờ hướng về trăng sáng trên cao.
Mặt trăng không có màu đỏ nên tinh câu này được gọi là Xích Nguyệt Tinh.
Toàn thân nàng trập trùng lên xuống trên mặt nước, bộ ngực vừa vặn cân đối dập dìu nhấp nhô đong đưa nhún nhảy theo làn nước mỗi khi có ngọn gió thổi qua.
Ấn tượng nhất là hai trái hạnh nhân hồng hào và bóng láng vươn cao giữa trời đêm, thật sự là kiệt tác của tạo hóa.
Cặp đùi thon dài trắng như tuyết khẽ mở để lộ ra cái khe rãnh chết chóc khép chặt e thẹn ngập trong nước.
Nữ nhân tựa hồ rất thích cơ thể của chính mình, đôi bàn tay ép nhẹ hai bầu sữa vào giữa khẽ xoa nắn từng khối thịt, nàng thoải mái thốt ra:
“Nghe nói xoa nhiều sẽ to ra.”
Nụ cười chớm nở trên môi xóa tan vẻ băng lãnh, chỉ còn lại một mỹ nữ xuân sắc phơi phới.
Nàng vuốt nhẹ nhúm cỏ đen nhánh tại nơi bí mật kéo lên lẩm bẩm:
“Hình như dài hơn một chút.”
Một tia lôi quang mỏng mãnh tỉ mỉ cắt đi vài sợi cỏ, thoáng chốc đã biến khu rừng thành một thảm cỏ tam giác tuyệt đẹp.
Vô tình tia lôi quang đó chạm trúng phần thịt nhạy cảm nhô ra bên dưới, nàng khẽ rên rĩ một tiếng yêu kiều, sau đó thiếp đi trong thư thái.
Ở bên dưới hồ, Trần Lãm vẫn nhắm nghiền hai mắt, hắn vốn dĩ định vào trang viên tu luyện một phen nhưng suy tính lại quyết định không vào.
Một khi vào trạng thái tu luyện sẽ không biết trải qua bao lâu, ở trong trang viên không liên lạc được với An Tinh Mỹ nên cứ ở ngoài này, nàng có chuyện gì cần hắn còn xử lý kịp, hắn vẫn lăn tăn chuyện nàng bị Ẩn Lâu truy sát.
Chìm đắm trong dòng nước, hắn cũng lâm vào giấc ngủ khi nào không hay.
Đúng lúc này, từ trong cơ thể hắn tuôn ra một luồng sáng nhàn nhạt, luồng sáng nhanh chóng ngưng tụ thành một thân ảnh nữ tử, nàng là Bạch Đình.
Bạch Đình nhìn Trần Lãm có chút khác lạ, đôi môi khẽ cong lên, ánh mắt trìu mến nhìn hắn đắm đuối, bàn tay tinh xảo không tì vết khẽ chạm vào mái tóc lả lơi trong nước của hắn.
Lạ thay, những ngón tay của nàng đan xen vào từng sợi tóc se thành nhúm nhỏ.
Nàng như là thực thể chứ không còn là hư ảnh khi trò chuyện cùng hắn.
“Nhật Hạ rõ ràng là cố tình, thôi không quan trọng.” Bạch Đình lẩm bẩm câu từ khó hiểu.
Nàng dứt lời thả bàn tay, cả người vọt thẳng lên trên mặt nước nhìn về bên dưới.
Động tĩnh tưởng như ồn ào nhưng không có bất kỳ tiếng động nào phát ra, chỉ có mặt hồ dao động, tuyệt nhiên không có ai trong hai người Trần Lãm và nữ nhân thả mình trên mặt nước phát hiện ra.
“Luân Hồi Hải, mở!” Thanh âm nhẹ tênh buông ra.
Bạch Đình nhìn trời, nhìn đất, nhìn xuyên qua tầng nước dưới hồ, khóe môi cong lên:
“Công tử à…”
Lúc này nữ nhân phía dưới đã vào một giấc mộng.
Nàng mơ thấy mình mặc một bộ đế bào hoàng kim, đầu đội kim quan ngạo nghễ chúng sinh đứng trên một đại điện nguy nga lộng lẫy hùng vĩ.
Nàng không nói một lời nào, sắc mặt thờ, uy thế bộc phát khiến cho vạn vật xung quanh kinh sợ.
Nàng là Tử Nghiên Thiên Nữ chí cao vô thương tại với một thân thực lực thông thiên triệt địa quân lâm Xích Nguyệt Tinh.
Đối diện với nàng có một nam nhân bình thản như không có bất kỳ e ngại, hắn lẳng lặng nhìn nàng, ánh mắt âm u lạnh lùng bễ nghễ thế gian.
Sau lưng hắn là rất nhiều chủng tộc, nhân tộc, yêu tộc hay ma tộc đều có.
“Nhất định phải sinh tử?” Nam nhân mở giọng khàn khàn.
“Thiên Nhẫn Giáo giết người của ta, giết bằng hữu của ta, giết huynh đệ tỷ muội của ta.
“Ngươi yêu ta… thật là nhảm nhỉ.
Ta chỉ là một công cụ bị ngươi lợi dụng, là bàn đạp để ngươi chiếm lấy tất cả Xích Nguyệt Tinh.”
“Đời này hận nhất là gã cho ngươi.”
Tử Nghiên Thiên Nữ hững hờ nói ra từng chữ, trong mắt ẩn chứa sự lạnh lùng và oán hận không nguôi.
Đế bào bồng bềnh trong gió, trên khuôn mặt tuyệt mỹ toát ra vẻ thê lương đau đớn tận cùng, nàng vung bàn tay, một bao tay nhuyễn thiết bọc lấy mấy đầu ngón tay toát ra khí lạnh thấu xương.
“Chuyện không phải như nàng nghĩ.” Nam nhân khẽ lắc đầu, giọng điệu có phần bất lực, một trận chiến khó tránh khỏi.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, Tử Nghiên Thiên Nữ và nam nhân giao chiến đến long trời lở đất, cung điện đổ nát, không gian sụp đổ thành từng mảng lộ ra khe hở hư không chết người.
Trong một chiêu cuối cùng, nàng vì chút tình nghĩa còn sót mà thanh kiếm hóa thành từ vô số cây châm nhỏ lệch một bên tránh ngay vị trí tim của nam nhân, mà hắn đã thẳng mũi thương xuyên qua lồng ngực và trái tim của nàng.
Cuối cùng nàng ngã xuống, đến khi ánh mắt mờ hẳn, trên gương mặt hắn vẫn là một vẻ vô tình như cũ.
Đột nhiên nữ nhân đang thả trôi mình trên mặt hồ mở hai mắt, tròng mắt đỏ hoe như muốn rơi lệ.
“Không!” Nàng hét lên một tiếng lớn, hai bàn tay vỗ mạnh xuống mặt nước.
Ầm!
Giữa hồ nổ tung bởi chưởng lực của nàng, từng khối nước bên dưới chấn động đảo lộn.
Trần Lãm giật mình tỉnh dậy, tưởng ra có địch tập kích liền vận lực phá không lên trên.
Đúng lúc hai con người đối mặt.
Trong mắt Trần Lãm là vẻ kinh ngạc khi thấy một nữ nhân xinh đẹp lạ hoắc tắm tiên gây ra động tĩnh lớn như vậy, trong thoáng chốc hắn nghĩ ngay đến tình cảnh nàng hiểu lầm hắn nhìn trộm.
Nhưng trong mắt nữ nhân là sự bàng hoàng khó tin, bởi nam nhân trước mặt và nam nhân trong mơ giống nhau như đúc.
Quan trọng là hắn đã nhìn thấy hết cơ thể trần trụi của nàng.
“Gian tặc muốn chết.” Nàng thét lớn, ánh mắt đằng đằng sát khí nhắm tới Trần Lãm.
Lửa giận bạo nộ, nàng lấy một tấm khăn mỏng che bọc lấy thân che đi các nơi nhạy cảm trên cơ thể, đồng thời từ trong hai bàn tế ra sáu mũi kim châm.
“Khán Chu Thành Bích.”
Ba mũi kim châm phân biệt mỗi bên như vô hình đã rời bàn tay nàng lúc nào bắn thẳng về tim Trần Lãm với tốc độ kinh người.
Trần Lãm gạt phăng mọi ý niệm, không hề suy nghĩ lập tức vận chuyển tả nhãn, trong nháy mắt hắn đã nhìn ra quỹ đạo của sáu mũi kim châm, với thực lực của mình lúc này, rõ ràng có thể nhìn kỹ kim châm nhưng hướng đi của nó biến ảo liên tục như đan thành mạng nhện chằng chịt không lối thoát, khó mà tránh khỏi thương tích.
Mặc kệ nữ nhân trước mặt là ai, phải giữ mình đầu tiên, trực tiếp vận dụng tứ tinh trong trong đan điền.
Linh lực nén ép như thủy triều cuồn cuộn trào ra, trong nháy mắt khí thế Trần Lãm lên tới cao nhất chưa từng có.
Thay đổi bất thình linh của Trần Lãm khiến cho tâm thần của nữ nhân có chút dao động, trước mặt hắn nhanh chóng tụ thành một lớp chắn
“Thủy Phản Kính.”
Liên tục ba lớp kính trong suốt tầng tầng xếp lên hướng ra cản thế công của các mũi kim châm.
Đùng đùng đùng!
Tiếng va chạm như sấm rền nổ vang, mặt hồ phía dưới bị chấn lõm xuống một lỗ to trong nháy mắt nổ tung lên cao, hàng ta cột nước hỗn loạn che phủ tầm nhìn hoàn toàn mà Trần Lãm đã cầm U Minh Thương trên tay phải đã xuất hiện ngay phía sau lưng nữ nhân, một thương đâm ra, hướng tim nữ nhân mà đâm tới.
“Liệt Hỏa Tình Thiên.”
Cho dù là nữ nhân nhưng vô duyên vô cớ tập kích thì hắn không có thương hoa tiếc ngọc.
Đúng lúc này, khóe môi nữ nhân nhếch nhẹ:
“Dĩ Châm Hoán Đổi.”
Cột lửa vừa phóng ra, thân thể nữ nhân như tiêu biến thành hư vô, đổi lại ba mũi kim châm cắm thẳng vào cổ họng Trần Lãm.
“Ngươi vội sao?” Thanh âm êm tai của nữ nhân vang lên, vang như chuông bạc lại trào phúng lạ thường.
Hình ảnh nam nhân này trong mơ đâm một thương thủng tim nàng lại xuất hiện, hiện tại hắn cũng dùng chính một thương muốn xuyên tim nàng một lần nữa.
Giấc mơ thật mơ hồ nhưng trực giác mách bảo kẻ này không thể giữ lại.
Nàng không ngờ rằng kim châm Thiên cấp lam sắc của mình lại bị chặn hết một nữa, đối phương mới Nguyên Anh sơ kỳ có thể dễ dàng thoát khỏi quỹ đạo kim châm biến thiên liên tục.
Ầm!
Liệt Hỏa Tình Thiên mang theo Phá Linh Huyết Diễm nuốt lấy ba mũi kim châm, cắt đứt mọi liên kết linh lực với nữ nhân, nhanh chóng làm suy yếu tốc độ của nó rớt xuống hồ nước.
Chưa dừng lại ở đó, Trần Lãm liền nghe tiếng quát trầm thấp của nữ nhân:
“Ngọc Lôi Châm Tụ.”
Hàng chục mũi kim châm mang theo lôi quang lăng lệ gào thét từ khắp nơi bao phủ xung quanh Trần Lãm phong tỏa mọi hướng đi.
Ánh mắt Trần Lãm co rụt, hắn nhìn ra tất cả mũi kim châm kia lấy sáu mũi kim châm ban đầu làm chủ đạo, dưới sự khống chế của nữ nhân lấy sáu biến thành sáu mươi.
Hắn không có thời gian khen ngợi khả năng chưởng khống linh lực của nữ nhân này tuyệt diệu, trong thời gian ngắn đã lấy lại liên kết với kim châm đánh tới hắn không kịp trở tay.
“Chết đi.”
Nữ nhân đứng cách đó cười vang, điệu cười thỏa mãn điên cuồng quyết liệt.
Sáu mươi mũi kim châm nhọn liễu đầy chết chóc vây kín không gian ập tới.
Trần Lãm thật sự phẫn nộ, hắn quát to, linh lực hộ thể, Lãnh Nguyệt Bảo Đao trên tay trái, U Minh Thương tay phải.
“Thủy Phản Kính.”
“Liệt Không Trảm.”
“Liệt Hỏa Tình Thiên.”
Tầng tầng chiêu thức phá không, chỉ nghe một loạt tiếng va chạm nổ ầm ầm, một lượng kim châm bị đánh bay.
Nhưng bởi vì số lượng quá nhiều không thể nào một lần đánh bật được hết, không ít kim châm xuyên thủng người Trần Lãm.
“Tàn ảnh?” Nữ nhân nhướn mày, kim châm rõ ràng đâm xuyên qua hắn nhưng không có bất kỳ tổn thương.
“Mê Ảnh Tung Bộ.”
Trần Lãm đạp bước thi triển thân pháp trong tích tắc biến mất, lợi dụng tả nhãn luồn lách qua khe hỡ gần nhất thoát được một lượt vây công của kim châm.
“Xem ngươi trốn tới khi nào.” Nữ nhân khinh thường.
Sáu mươi mũi kim châm lại vây quanh Trần Lãm đâm tới.
“Mẹ nó, ta sắp thành con nhím rồi.”
Trần Lãm không thể không thừa nhận loại công kích này khiến hắn chật vật như vậy.
Toàn là công kích tầm xa nhưng tầng tầng lớp lớp như đóng hòm khiến hắn không thể đột phá áp sát.
“Không đâm cái mông của ngươi không được.” Hắn quát to.
Trên người có không ít cái lỗ máu tuôn ra, trên mông cũng bị cắm mấy nhát kim đau thấu xương phải thúc giục Phá Linh Huyết Diễm thanh trừ lôi linh lực phá hoại.
Hắn hận không thể mang nữ này đâm hàng vạn thương vào cái mông núc ních kia.
Đáp lại hắn là vẻ mặt thờ ơ của nữ nhân.
Mười ngón tay của nàng đảo giữa không trung như vẽ tranh, điều khiển tất cả kim châm công kích.
Trần Lãm muốn phát điên, không có Tàn Dương Ảnh Huyết Giáp sợ phải vong mạng.
Kim châm quá nhanh, hắn không có khoảng trống để thi triển Trấn Hồn Thuật.
Chỉ có thể lấy ra con bài cuối cùng.
Bạo Vũ Lê Hoa Châm xuất hiện trên cổ tay trái, mà nữ nhân trong mắt lộ ra nét không thể tin nổi, nhanh chóng tập trung kim châm hướng về cổ tay của hắn.
Trần Lãm bất chấp thương thế tụ lực vào đòn này, khóa chặt thân ảnh của nữ nhân.
Nữ nhân trong lòng kinh hãi, gặp phải thằng liều không khỏi khiếp đảm, không nghĩ hắn dám chịu phế một tay để ra đòn này, hai mắt trố ra, nàng trúng chiêu không chết cũng tàn phế.
Đột nhiên có một cỗ khí tức mạnh mẽ trấn áp không gian xung quanh hai người.
“Dừng tay, người một phe đánh cái gì!” Tiếng quát của An Tinh Mỹ chấn động không gian.
Ầm!
Trường kiếm nâng cao, tỏa ra một màn linh lực đè bẹp hết tất cả mọi chiến kỹ của hai người Trần Lãm.
An Tinh Mỹ quắc mắc nhìn từng người, sau đó hướng về nữ nhân kia lớn giọng:
“Nếu ta không đến kịp, Điệp Tử Nghiên ngươi hại chết ta rồi.”
Nữ nhân tên là Điệp Tử Nghiên thất kinh, không hiểu chuyện gì liên quan đến An Tinh Mỹ.
Nàng chưa từng thấy vị Cung chủ giận dữ với mình như vậy.
“Cung chủ…” Nàng không biết nói sao cho phải, uy áp Xuất Khiếu kỳ khiến nàng không thể giữ được bình tĩnh.
Lửa giận trong thoáng chốc bị dập tắt, nàng cảm giác An Tinh Mỹ nói thật.
Nếu mình thật sự giết nam nhân này thì mệnh hệ Cung chủ cũng nguy hiểm.
An Tinh Mỹ mới tới nhưng đã nắm rõ chuyện phát sinh, chấn động lớn như vậy nàng không thể không hay.
Tình cảnh có chút mập mờ, Điệp Tử Nghiên tắm dưới hồ, chắc chắn từ đây mà ra.
Nàng thu kiếm khôi phục tư thái bình thường, nắm bàn tay của Điệp Tử Nghiên nhẹ giọng:
“Hắn là Trần Lãm, giữa hắn và ta có một liên kết đặc biệt, nếu hắn chết ta cũng phải chết.”
Điệp Tử Nghiên hơi thất thần, không nghĩ lại nghiêm trọng đến như vậy.
Vừa rồi nếu không có An Tinh Mỹ xuất hiện kịp thời, sợ rằng nàng đã thành một khối thịt máu, hoặc miễn cương giết Trần Lãm thì Cung chủ của nàng cũng xong đời.
“Ngươi về Chính điện trước đợi ta.” An Tinh Mỹ không làm khó dễ, nhận ra biểu cảm của Điệp Tử Nghiên liền cho nàng đi trước hồi phục tâm tình.
Điệp Tử Nghiên đi rồi, An Tinh Mỹ liếc xéo Trần Lãm nói:
“Ngươi hết chuyện lại đi rình đệ tử tắm.”
“Ài… từ lúc tỷ đi ta liền tới đây ngâm mình dưới đáy hồ mấy canh giờ, làm gì biết nàng ta lại tới đây tắm, lại còn gây ra chấn động mạnh làm ta tưởng có địch.” Trần Lãm khổ sở giải thích.
Hắn không hiểu sao nữ nhân kia lại thích tắm tiên, muốn tắm thì vào nhà tắm mà tắm, báo hại làm người hắn găm mấy cái lỗ.
An Tinh Mỹ nheo mắt nửa tin nửa không.
Bất quá nhìn bộ dạng của hắn có chút hài hước.
“Nhưng phải công nhận nàng ta thật trắng, cũng to to tròn tròn như cung chủ tỷ tỷ.” Trần Lãm liếm môi quét mắt sang bộ ngực dưới lớp áo của An Tinh Mỹ, phía trên lòi ra lớp da trắng như tuyết.
“Phi! Ngươi còn nói nữa.
Về!” An Tinh Mỹ nổi gân đen trên trán hét lớn.
Uổng công nàng hối hả lo lắng hắn xảy ra chuyện, bao nhiêu ý tốt mất sạch.
…
Tại thế giới Địa Cầu, trong một căn phòng nhỏ có một khối cầu hắc xoay tròn không theo bất kỳ một quỹ đạo nào.
Vù vù!
Khối cầu hắc ám tự chuyển động mỗi lúc một nhanh thì bất ngờ dừng lại, đỉnh khối cầu đột lóe lên một điểm chói sáng ngà ngà.
Từ điểm sáng đó nhanh chóng lan ra vô số đường nét ánh sáng bao phủ khối cầu như mạng nhện.
Cuối cùng khói cầu rung động nhè nhẹ nứt toác nhưng không có bất kỳ âm thanh nào vang lên, hắc ám và ánh sáng chậm rãi tan biến lộ ra một nữ nhân đang ngồi xếp bằng.
Nàng có mái tóc hai màu đen trắng xen kẻ búi cao thoạt nhìn kỳ dị mà cuốn hút, dưới đôi mắt là hai hạt ngọc đỏ khảm vào da.
Nàng hé mở đôi mắt, ánh mắt vô hồn không hề có sức sống, môi nàng mấp mấy lẩm bẩm:
“Tiên Thiên Thánh Thể Đạo Thai.
Lưỡng Cực Vô Tận Đan Điền.
Hình như mình đã quên mất điều gì quan trọng…”
Đúng lúc này, cửa vào mở ra, một người đàn ông tóc muối tiêu bước vào nở nụ cười ôn hòa:
“Uyển Đình con đã đột phá Phân Thần thành công.”
Không có lời nào đáp lại ông, Chung Uyển Đình nhìn xa xăm ngoài cửa sổ, ánh mắt vô cảm trống rỗng.
“Uyển Đình con ổn không?” Người đàn ông sốt ruột lên tiếng lần nữa, không che giấu sự lo lắng trong mắt.
Chung Uyển Đình bị tiếng nói đánh động ngẩn người, nét vô hồn trong đôi mắt trở lại bình thường.
Nàng mỉm cười:
“Không có gì đâu cậu Phương, trong lúc đột phá có chút cảm ngộ mà thôi.”
“Tốt rồi tốt rồi, cậu thông báo cho gia đình tối nay chúng ta ăn thật đã.” Dương Nhật Phương cười hài lòng rồi đóng cửa bước ra ngoài, đối với chuyện Chung Uyển Đình đột phá rất vui sướng.
Trong phòng chỉ còn lại Chung Uyển Đình, nàng thu lại nụ cười, đôi mắt hiện ra vẻ suy tư.
Nàng bắt đầu nhớ lại, ở thời điểm Trần Lãm mất đi ý thức đã có một tia sáng từ trong người hắn chạy ra nhập vào người nàng.
Nàng không biết nó là gì nhưng không hề có phản ứng kỳ lạ nào phát sinh.
Chỉ biết nàng có tốc độ tu luyện vượt xa người thường, chưa tới một năm đã chạm tới tới ngưỡng cao nhất Xuất Khiếu kỳ.
Thế nhưng lần đột phá Phân Thần kỳ này kéo dài hết ba tháng, lâu nhất so với các lần đột phá đại cảnh giới trước đó.
Tuy nhiên nàng không biết rằng nếu đặt nàng tại Tử Huyền Tinh thì tốc độ này tuyệt đối là vô địch.
Cường giả Thiên Việt thư viện sẽ xếp hàng dài thu nhận làm đệ tử chân truyền.
Tiên Thiên Thánh Thể Đạo Thai và Lưỡng Cực Vô Tận Đan Điền là hai thứ nàng vừa biết được, nghe qua rất cao siêu nhưng chúng không quan trọng bằng một thứ, một giấc mơ.
Chung Uyển Đình đã mơ một giấc mà trong đó nàng đã gặp Trần Lãm, tuy nhiên nàng không hề nhớ được cụ thể đã mơ cái gì, chỉ có gương mặt dịu dàng của Trần Lãm nhìn nàng cười mà thôi, dù nó rất là mơ hồ.
Nàng nghĩ nát óc không cách nào nhớ ra được.
Đôi mắt rưng rưng, nàng mở cửa phòng kế bên đi vào, trên giường là Trần Lãm đang nằm ngủ.
Hắn tựa như ngủ tựa như chết, hoàn toàn không có dấu hiệu còn sống.
Tim ngừng đập từ khoảnh khắc định mệnh kia nhưng da dẻ vẫn trắng hồng, nếu là người chết sớm đã mục rửa, nếu còn sống đáng lẽ tim phải đập.
Nàng rốt cuộc không thể giải thích được cơ thể của hắn cuối cùng là thế nào, đã giữ lại suốt một năm trời.
“Anh…”
Nàng đưa bàn tay vuốt nhẹ khuôn mặt của hắn, một giọt lệ nóng đã rơi xuống mặt hắn.
Biết bao nhiêu lần nàng vào đây vẫn không thể kìm nén được cảm xúc.
Nàng chỉ có thể giữ bản thân không khóc nấc lên, riêng nước mắt vẫn chảy dài.
Một cảnh tượng diễn ra ngay sau đó, hai mắt Chung Uyển Đình mở to, cả người run rẩy.
Toàn thân Trần Lãm dần trở nên hư vô, không còn là xác thịt như thường, bàn tay của Chung Uyển Đình xuyên qua khuôn mặt của hắn chụp trúng đệm giường.
Toàn thân hắn chậm rãi mờ ảo huyễn hoặc, hóa thành vô sô điểm sáng không còn nhận diện được hình người.
Tất cả điểm sáng đó nhanh chóng tiêu biến hòa tan thành không khí.
Chung Uyển Đinh muốn nghẹn giọng, cổ họng như ứ đặc không nói lên lời, đôi mắt đỏ hoe, nước mắt chực trào muốn chảy ra thành dòng từ khóe mắt.
“Không!”
Chung Uyển Đình thét lên như muốn xé đứt thanh quản, âm thanh phẫn nộ bi thương vang khắp phòng nếu không có tầng tầng trận pháp cách âm đã lọt ra ngoài, khí lực bộc phát điên cuồng chấn văng mọi loại đồ vật trong phòng lên cao thành hỗn loạn.
“A…”
Nước mắt nóng hỏi như suối không ngừng tuôn ra, nàng không thể kìm chế được cảm xúc nữa khóc như một đứa trẻ.
Tiếng khóc mang đầy sự thê lương, đau đớn, bất lực tựa như ngày đó.
Đến khi điểm sáng cuối cùng biến mất, tầm nhìn của Chung Uyển Đình dần trở nên mơ hồ, nàng ngã xuống giường chìm vào bóng tối.
Trong cơ thể nàng, trái tim đột nhiên có thêm một màn sáng màu hồng nhàn nhạt yếu ớt le lói bao bọc bên ngoài rồi nhanh chóng mất hút.