Ta Chỉ Muốn Sống An Nhàn


“Tinh! Ký chủ có nhiệm vụ mới.

Nhiệm vụ phụ tuyến: Đại thế lực thứ năm (Đưa danh tiếng Quỳnh Hoa Cung sánh ngang với Nhật Nguyệt Thiên Sơn).

Phần thưởng: Bí mật.

Thời hạn: 50 năm.

Độ khó: Đại.”
Nhiệm vụ mới được công bố sau một loạt thông báo.

Nhiệm vụ phụ tuyến này có độ khó lớn nhất nhưng không đề cập đến cái giá phải trả khi thất bại.

Đơn giản vì Trần Lãm mang thân phận Giáo chủ Thiên Nhẫn Giáo dỉnh danh Xích Nguyệt Tinh, Quỳnh Hoa Cung không đáng nhắc tới.
Trong đầu hắn nghĩ tới một chuyện, những gì liên quan Thiên Nhẫn Giáo hiện tại không cần tiết lộ ra, mang dang nghĩa Quỳnh Hoa Cung hành tẩu khi cần thiết là được.
Vì thế hắn mới tuyên bố với An Tinh Mỹ như vậy.

Cái tên Thiên Nhẫn dường như không mang lại lợi ích lúc này, để người khác biết có khi biến mình thành địch nhân của cả tinh cầu.

Quỳnh Hoa Cung sẽ là cái tên bên ngoài để hắn xây dựng lại Thiên Nhẫn Giáo.
An Tinh Mỹ nhìn hắn trân trân, không khỏi bất ngờ, nhớ đến bộ dạng cả hai lúc này nàng lườm một cái nói:
“Hừ, chỉ giỏi khoác lác.”
Trần Lãm bật cười, hiển nhiên nói lời này ra không ai tin nổi.
“Vậy tỷ chơi không? Nếu ta làm được thì tỷ làm vợ ta.” Hắn nháy mắt, mấy ngón tay nắn nắn mu bàn tay người đẹp.
“Ngươi giữ được cái mạng đi rồi tính.” An Tinh Mỹ giả bộ cứng rắn khoanh tay nhìn chỗ khác che giấu gò má vừa trắng ra lại phơn phớt hồng.
Nếu cách đây một ngày nàng sẽ không tin, với hệ thống còn lạ lẫm này và con người bí ẩn đang ôm mình thì nàng lóe lên một hi vọng mong manh nào đó.

Lập ra một thế lực, không ai không muốn lớn mạnh.
Ở bên ngoài, Điệp Tử Nghiên dí sát vào vách cửa dỏng tai lên nghe động bên trong.
“Á!”
Cửa bất ngờ mở ra, nàng mất thế ngã sõng soài ra sàn nhà, hai mắt co rụt nhìn Cung chủ.
“Ngươi làm gì lấp la lấp lo ngoài đó?” An Tinh Mỹ không vui khoanh tay hỏi.
“Đệ tử…” Điệp Tử Nghiên nhất thời nghẹn lời, nhưng rất nhanh lấy lại tinh thần nói:
“Đệ tử nghe tiếng động lạ sợ rằng Cung chủ gặp chuyện.

Người này quá mờ ám.”

An Tinh Mỹ hiểu chuyện gì xảy ra, còn không phải do Trần Lãm làm bậy làm bạ lúc nãy để nàng phát ra âm thanh kỳ lạ sao.

Nàng lắc đầu khẽ cười nói:
“Ngươi thiệt tình… ta bị thương nên nhờ hắn chữa trị một lúc, thoải mái quá mà thôi.”
Nàng kể lại sự tình gặp mặt Trần Lãm bao gồm cả việc bị Ẩn Lâu truy sát.

Chuyện này Điệp Tử Nghiên không hề biết, đối với Trần Lãm có thêm chút tò mò, Nguyên Anh sơ kỳ dám xen vào chuyện của Ẩn Lâu, trên người đảm bảo có không ít bí mật, bảo sao An Tinh Mỹ đề thăng làm trưởng lão, đổi lại chính nàng cũng không dám ra tay như vậy.
Địch ý đối với Trần Lãm suy giảm, tuy nhiên Điệp Tử Nghiên vẫn đề phòng, lỡ như giấc mơ đó là thật, không chỉ nàng mà toàn bộ Quỳnh Hoa Cung đều ngậm phải trái đắng.
Bất quá với sự hiện diện của An Tinh Mỹ, nàng áp chế thứ cảm xúc đó lại, cáo từ trờ về tiểu viện, trong đầu không nghĩ đến chuyện Cung chủ bị truy sát, Quỳnh Hoa Cung xưa nay không hề đắc tội với ai.
An Tinh Mỹ xác định Điệp Tử Nghiên rời đi hẳn mới thở phào, không quên liếc Trần Lãm một cái sắc lẹm nói:
“Cũng tại ngươi làm càn, mém tí nữa mất hết mặt mũi.”
“Hờ hờ, hệ thống tác hợp, chúng ta là vợ chồng cũng đúng, ngại ngùng gì nữa.” Trần Lãm cười cười.
“Hừ, ai làm vợ ngươi? Ngươi làm được điều ngươi nói đi ta gả cho ngươi.”
An Tinh Mỹ nguýt một tiếng rồi thoát khỏi phòng như một cơn gió, trên gương mặt vẫn hồng hào một mảng.
Trần Lãm nhìn về hướng An Tinh Mỹ bay đi, mũi hít hít mùi thơm của nàng còn vương lại.

Có hệ thống, gạo nấu thành cơm là chuyện sớm muộn.
Hắn thu lại nụ cười, bất giác nghĩ tới mình xuyên không đã một năm, một năm này có không ít mỹ nhân xung quanh.

Ở đây không có luật pháp, không có khái niệm một vợ một chồng.

Hắn không phải không nghĩ tới chuyện này, hắn đã từng nghĩ về Chung Uyển Đình, liệu nàng sẽ ra sao nếu biết được trong thời gian mất tích hắn đã cặp kè với ba bốn cô khác.
Chẳng qua trong lần luân hồi cuối kia đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Trong khoảnh khắc trước khi kết thúc, hắn đã nghe một câu nói từ Chung Uyển Đình truyền vào tai:
“Anh cứ làm những gì anh thích, một ngày nào đó em sẽ giải thích.”
Hắn cảm thấy Chung Uyển Đình vẫn là nàng, nhưng có gì đó thâm sâu thần bí từ trong thần thái cốt cách khó mà giải thích được.

Hắn cảm giác nàng có một bí mật rất lớn, sánh ngang với hệ thống Công lược.
Bởi nếu là một kiếp luân hồi bình thường như tám kiếp trước, hắn sẽ không thể can thiệp vào diễn biến xảy ra, sự có mặt của Chung Uyển Đình chính là mấu chốt thay đổi điều đó.

Vì vậy hắn tin rằng nàng đã dùng một cách nào đó để gặp hắn, và với ánh mắt của nàng, hắn nghĩ rằng không giấu được chuyện có phụ nữ khác.
Vậy nên hắn sẽ làm những gì hắn thích, như mong mỏi cơ bản của một người, như ý của Chung Uyển Đình.
Trước mặt hắn vẫn là mấy cái bảng thông báo của hệ thống.

Hắn tập trung vào cái bảng thăng cấp tính năng xem xét ưu tiên tính năng nào trước.
Cửa hàng tiện lợi bán những vật phẩm cơ bản phụ trợ, tăng thêm chắc không có lợi ích quá nhiều.

Không gian thí luyện cho hắn thời gian gấp mười lần để luyện các loại chiến kỹ hay đấu pháp, thời gian như vậy đã đủ cho hắn.
Nữ hiệp trận hình thì tăng thêm lợi ích khi chiến đấu, hơn nữa phải kết hợp cùng nữ nhân.

Nhưng không phải lúc nào hành tẩu cũng có nữ nhân bên cạnh, nhiều lúc phải đơn đả độc đấu, khá lãng phí.
Chỉ còn Ngôi nhà bí bảo và Trang viên.

Hắn cân nhắc giữa hai tính năng này rất nhiều.
Ngôi nhà bí bảo hiện tại có thể thăng cấp, có thể mang lại cho hắn vật phẩm cấp cao hơn.

Đối với trang viên, hắn từng nghe Bạch Đình quảng cáo những chức năng cần cấp hệ thống cao hơn, nghe có vẻ hấp dẫn.
Sau cùng hắn quyết định chọn trang viên.

Hiện tại hắn có phần thưởng nhiệm vụ Quyền lực của Quỳnh Hoa Cung chưa động tới, hai hệ thống cùng lúc ban phát nhiệm vụ nên có thể có được rất nhiều vật phẩm tốt mà không cần mở rương, nhiều quá sẽ không tinh.

Đối với trang viên, hắn tò mò hơn.
“Tinh! Xác nhận thăng cấp Trang viên.

Thời gian: 7 ngày.”
Bảy ngày sẽ trôi qua rất nhanh, hắn không có gấp.

Tiếp theo là ba loại phần thưởng vừa nhận được.

Hắn suy tính một hồi rốt cuộc không mở ra.

Hắn nhìn qua vũ khí của An Tinh Mỹ và Điệp Tử Nghiên đều là Thiên cấp, ngay cả chiến kỹ cũng rất mạnh mẽ, chỉ có thứ nguyên liệu chỉ định là có thể mở ra trước.

Hắn để dành lại, trước hết phải nắm rõ tình hình của Quỳnh Hoa Cung, hắn không thể ăn không ngồi rồi với cái chức trưởng lão này được.
Bàn tay lật ngửa, Hành tự Giả trôi nổi trước mặt.
Trần Lãm hỏi Bạch Đình:
“Cái này ta hấp thụ có vấn đề gì không?”
“Không có, Hành tự Giả tăng cường khả năng trị thương và phục hồi thân thể, là hành tự có lực lượng nhu hòa nhất trong Cửu Tự Chân Ngôn nên không có xung đột với cơ thể công tử.” Bạch Đình ôn nhu đáp.
“À, Cửu Tự Chân Ngôn là gì? Còn có những hành tự nào nữa.” Trần Lãm thắc mắc.
“Cửu Tự Chân Ngôn là bí thuật chí cao trong thiên địa, tập hợp đủ chín hành tự có thể sánh ngang với Độc Nhất, vì vậy độ khó lĩnh ngộ rất cao.

Nhưng công tử yên tâm, chỉ có một hành tự nên Nguyên Thủy Tạo Hóa Quyết dư sức áp chế, chỉ yêu cầu có đủ lực lượng để vận dụng nó hay không.”

“Lợi hại như vậy?” Trần Lãm sáng mắt.
“Cửu Tự Chân Ngôn bao gồm chín hành tự Lâm, Binh, Đấu, Giả, Giai, Trận, Tự, Liệt, Tại, Hành.

Mỗi hành tự bộc phát năng lực một phương diện của tu sĩ kinh người.

Như Hành từ Giả, nếu công tử đủ mạnh, dù chỉ còn một tia linh hồn cũng có thể khôi phục lại trạng thái toàn thịnh hoặc mang theo tất cả cảm ngộ và tu vi niết bàn trọng sinh.” Bạch Đình ôn tồn nói tiếp.
“Trước mắt chỉ cần khôi phục thương thế là được.” Trần Lãm gật đầu.
Kẻ địch có thể ập tới lúc nào như Ẩn Lâu, tốt nhất là phải sống dai.
Hắn thúc giục linh lực hấp thụ chữ Giả bên trong khối cầu lấp lánh, nó nhanh chóng tiêu tán hóa thành luồng sáng nhập vào thân.

Một cỗ lực lượng hài hòa thoải mái tràn lan khắp cơ thể, hắn rên lên một tiếng dễ chịu.
Trong đầu nhảy ra vô số văn tự cổ xưa ẩn chứa ý nghĩa đại đạo vô thượng, dù cảm thấy khó hiểu nhưng hắn cảm giác được trong một ý niệm muốn chỗ nào bị thương lành lại đều có thể làm được.
Tại trái tím, một chữ “Giả” đã được khảm lên bên mặt, nhấy nháy lóe sáng một lúc trở nên mờ nhạt ảm đạm.
Trần Lãm hài lòng mở mắt, hành tự Giả không tăng chiến lực nhưng tăng khả năng phục hồi, hắn ngầm dự đoán khả năng đánh các trận xa luân chiến.

Tứ tinh bổ sung linh lực gấp mấy lần so với bình thường, trong Nguyên Anh kỳ có thể cân hai ba người một lúc mà không e ngại trọng thương mất sức chiến đấu.

Nếu đối phương là thiên kiêu hay thiên tài gì gì thì hắn cũng có thể dùng tốc độ thoát thân với Hành Vân Lưu Thủy và Song Ảnh Hợp Phong.
Đột nhiên, Trần Lãm mơ hồ có thể nhìn xuyên bàn tay của chính mình, hình dáng mạng lưới kinh mạch ẩn ẩn hiện lên trong tầm mắt.
Trong lòng kinh hỷ, hắn vội vàng vận chuyển tả nhãn toàn lực, bốn chấm tròn màu xanh lam, đỏ, xanh lục, trắng xoay thành vòng tròn mảnh nhỏ như tia máu đẹp mắt.
Hắn có thể nhìn rõ ràng những gì diễn ra bên trong bàn tay, máu chảy liên tục, mạch máu phập phồng lên xuống, ngay cả trái tim co bóp cũng hiện ra mồn một trong mắt.
“Trời! Mắt ta lại có biến hóa.” Trần Lãm vui sướng reo lên.
Trước đó là khả năng nhìn xa, tầm nhìn cũng hắn sau khi đột phá Nguyên Anh kỳ đã tăng lên bốn trăm dặm, tương đương với một tu sĩ Xuất Khiếu kỳ.

Hiện tại lại thêm khả năng nhìn thấu này.
“Phong tinh hình thành mang đến khả năng mới cho mắt của công tử.

Nhưng công tử đừng vội, hiện tại công tử chỉ có thể nhìn xuyên trong phạm vi một thước, nếu có pháp bảo cường đại che giấu thì bó tay.” Bạch Đình giải thích.
“Vậy được rồi.” Trần Lãm quả quyết.
Hắn đang nghĩ tới cách kiếm tiền, đem con mắt này đi vào mấy nơi đánh bạc không phải kiếm được bộn sao.
Tâm tinh vui vẻ, hắn lấy ra Dưỡng Hồn Ngọc, bên trong là Hoàn Nhan Tuyết Y nằm nghiêng người ngủ say.
Trong đầu quyết tâm phải tìm cách tái tạo thân thể cho nàng, lợi ích nàng mang lại cho hắn quá nhiều.
Nghĩ tới chuyện này, hắn liền mở Luyện Dược Toàn Thư xem một lần.
Đây là một quyển sách rất dày, cỡ một gang bàn tay của hắn.

Trang giấy so với khổ A4 lúc trước lớn hơn một chút, bên trong chi chít chữ và hình vẽ.
Luyện Dược Toàn Thư chia thành rất nhiều phần riêng biệt, từ tâm đắc và kinh nghiệm luyện dược hay phân loại các nguyên liệu như đan dược, linh thảo, trân quả cho đến phương pháp luyện dược từng loại.

Bên cạnh đó còn có các loại phương pháp khác, trong đó có tái tạo thân thể, đúng thứ Trần Lãm đang cần.
Hắn nhanh chóng lật tới trang ghi chép phương pháp tái tạo thân thể, mấy loại nguyên liệu đều được mô tả chi tiết bên trong, nhìn qua rất quý giá.
Ầm!
Đột nhiên có tiếng nổ lớn phát ra từ trên núi kinh động Trần Lãm giật nảy người:
“Có địch tập kích?”


Trong một căn phòng rộng lớn xa hoa với trần nhà và tường khảm ngọc và vàng khắp nơi tựa như cung điện dành cho hoàng gia, có một nữ nhân ngồi tựa vào thành hồ nước giữa phòng.
Hơi nóng bốc lên nghi ngút, mùi thảo dược thơm ngát phảng phất khắp nơi, trên mặt hồ tĩnh lặng là những cánh hoa hồng lặng lẽ trôi tự do xung quanh nữ nhân.
Mái tóc nàng rủ xuống bồng bềnh trên mặt nước, khuôn mặt bị che đi một phần nhưng thân thể trong nước không hề bị che giấu, da trắng như tuyết, ẩn ẩn hiện hiện mấy đường cong lả lướt.
Nàng là Vương Thi, chậm rãi mở ra hai mắt, bàn tay vô thức khuấy động dòng nước nóng, toàn thân thư thái dễ chịu.

Nàng phát hiện bản thân lỏa thể trong một nơi sang trọng thế này, tinh thần vừa có lại liền muốn choáng váng.
Chợt cửa phòng mở ra, đập vào đôi mắt mở to của Vương Thi là một nữ nhân đầu đội phượng quan cao quý, uy nghiêm bước vào.
Vương Thi là nữ nhân mà không khỏi cảm thán trước sắc đẹp của nguời vừa tiến vào.

Hai chữ xinh đẹp không đủ để miêu tả.
Nàng có vẻ ngoài như một mỹ phụ tầm ba mươi tuổi, mái tóc đen láy búi cao.

Một thân bạch y khảm nạm đá quý lấp lánh tinh xảo bó sát phô bày tất cả đường nét hoàn mỹ, một thân hình hoàn hảo.

Khí chất duyên dáng và sang trọng xen lẫn với nghiêm trang pha trộn với tư thái thành thục của nữ nhân trưởng thành toát ra vẻ quyến rũ đến nghẹt thở.
Không chỉ vậy, khí thế mỹ phụ hoàn toàn thu liễm nhưng chính vì vậy mà Vương Thi cảm giác nàng có thực lực rất mạnh.
Đối mặt với nàng, Vương Thi cảm thấy mình chỉ như một nữ hài mới trả sự đời, nhan sắc hay thực lực đều thua kém hoàn toàn.

Người sánh ngang với nàng có lẽ chỉ có duy nhất vị Lâu chủ đáng kính Thanh Hàn mà thôi.
“Tiểu nữ cảm tạ ơn cứu mạng của phu nhân.” Vương Thi vội vàng chắp tay hành lễ.
Nàng sau khi tiến vào trận pháp thông qua Xích Nguyệt Tinh thì ngất xỉu bởi chấn động, không biết đến nơi nào, hiện tại xem ra người này đã mang nàng đi.

Có vẻ mỹ phụ này không phải nguời xấu, đáp lễ trước rồi tính.
“Phu nhân? Ta còn chưa xuất giá.” Giọng nói của mỹ phụ nhỏ nhẹ và dịu dàng như suối nhỏ róc rách đầu xuân.
Đuôi mắt khẽ động hiển lộ ý cười, nàng định nói thì Vương Thi đã tiếp lời:
“Tỷ tỷ.”
“A… đúng là đứa trẻ ngoan.” Mỹ phụ nhoẻn miệng cười xua đi vẻ uy nghiêm khi xuất hiện.
Nàng ngồi xuống bờ hồ bên cạnh Vương Thi, nhúng đôi chân ngọc vào trong nước mặc cho một phần váy dài thấm ướt.
“Ngươi tên gì? Trong người thế nào rồi?” Mỹ phụ ân cần hỏi han.
“Dạ muội là Vương Thi, chỉ là tán tu, có cảm ngô nên tranh thủ đột phá không ngờ gặp chuyện.” Vương Thi dõng dạc trả lời.
“Ta tình cờ đi ngang, nếu không kịp thì ngươi đã bị yêu thú ăn đến xương không còn.” Mỹ phụ lắc đầu nói.
“Không biết tỷ tỷ xưng hô như thế nào?” Vương Thi bẽn lẽn cúi mắt, lần đầu nói dối không chớp mắt thật khó chịu.
“Ta là Đoạn Cẩm Uyên, nơi này là Đoạn gia, theo quy tắc không được mang người ngoài vào nhưng ta cho ngươi một thân phận phù hợp.” Đoạn Cẩm Uyên vuốt mái tóc ướt của Vương Thi nói tiếp:
“Ngươi sẽ là con nuôi của ta, tên là Đoạn Tiểu Thanh, gặp người khác cứ gọi ta là mẹ.”
“Bắt buộc phải như vậy?” Vương Thi thắc mắc hỏi lại.
Đoạn Cẩm Uyên gật đầu, nàng nắm bàn tay của Vương Thi nói nhỏ:
“Hi vọng ngươi giúp ta một chuyện.”
“Chuyện gì vậy tỷ? Trong khả năng muội sẽ cố gắng.” Vương Thi sốt ruột nói.
Đoạn Cẩm Uyên trầm ngâm giây lát nói ra:
“Giúp ta đoạt quyền gia chủ.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận