“Ngon.” Trần Lãm cười ha hả.
Hơn một tháng vừa qua không có ngày nào không ở cùng với An Tinh Mỹ, nắm tay trở thành thói quen, không chỉ thế tùy thời Trần Lãm đều có thể ôm nàng.
Ban đầu An Tinh Mỹ còn chống cự, hiện tại đã “ngoan” hơn nhiều.
Hắn nhìn An Tinh Mỹ, nàng có chút lạ, hoàn thành nhiệm vụ nhưng nét mặt không được tươi như ngày thường.
“Thanh Vũ Phường có chuyện rồi.” An Tinh Mỹ trầm ngâm:
“Ngọc Nhi vừa truyền tin cho ta, cửa hàng tại Vũ Lăng Thành kinh doanh không được tốt, sức mua giảm, hàng hóa ứ đọng, vải vóc lại tăng giá, sắp sửa chống đỡ không nổi.”
Thanh Vũ Phường kinh doanh y phục nhiều năm nay, chỉ bán y phục nữ nhân và các loại trang sức cũng như bối sức làm đẹp.
Nam nhân không chú trọng ăn mặc bên ngoài nên trang phục nam rất khó bán, vì vậy đã bỏ đi từ lâu.
Trong Vũ Lăng Thành không chỉ có Thanh Vũ Phường, còn có Tinh Ngấn thương hội và Vô Ngân thương hội kinh doanh y phục.
Trong đó Vô Ngân thương hội đã cắm rễ gần một ngàn năm.
Mấy chục năm qua, tài vật tu luyện và luyện dược trong Quỳnh Hoa Cung yêu cầu càng nhiều theo tu vi tăng lên cần có lượng linh thạch cũng nhiều hơn.
An Tinh Mỹ có thêm 200 linh thạch cực phẩm từ nhiệm vụ đến lúc phải xài hết, nếu tình hình kinh doanh vẫn ảm đạm thì khả năng rất cao Quỳnh Hoa Cung sẽ không còn gì, tiền không chân xa gần đi khắp.
Thanh Vũ Phường chỉ bán loại hàng thời trang, không trách được các nàng khả năng giới hạn lại ít người.
Trần Lãm trầm tư một lúc, dựa vào những gì hiện có suy tính cách vực dậy Thanh Vũ Phường.
Trước hết phải tìm hiểu xem nguyên nhân không bán được hàng.
“Tỷ bán các loại y phục nào? Ta xem một chút.” Trần Lãm đề nghị.
An Tinh Mỹ nhìn hắn có chút quái dị.
Nữ trang ngươi xem làm gì? Nhưng cũng không hỏi mà lấy trong nhẫn trữ vật mấy bộ quần áo các loại.
Một đống y phục hiện ra trước mặt Trần Lãm, tất cả đều là hàng mẫu do An Tinh Mỹ và Điệp Tử Nghiên thiết kế.
Trần Lãm đánh giá sơ bộ đã nhìn ra điểm mấu chốt.
Tuy nhiên hắn cần xác nhận thực tế một lần nữa.
“Vũ Lăng Thành ở đâu?” Trần Lãm hỏi.
“5000 dặm phía bắc, ngươi muốn làm gì?” An Tinh Mỹ thắc mắc.
“Ta muốn đi khảo sát thị trường một phen.” Trần Lãm cười đáp.
Hắn không chần chừ lập tức đi cùng An Tinh Mỹ đến Vũ Lăng Thành.
Đề phòng bất trắc nên hắn sử dụng Mặt Nạ Biến Dạng hóa thành bộ dạng Dao Nhất, An Tinh Mỹ cũng được một cái thay đổi dung mạo.
Cả hai dùng tốc độ nhanh nhất tốn chưa tới một canh giờ đã đến Vũ Lăng Thành.
Vũ Lăng Thành tọa lạc một bên Vũ Lăng Sơn Mạch nối dài lên hướng bắc, là một tòa thành tương đối lớn có bốn cổng Đông Tây Nam Bắc, mỗi ngày đều có người từ bốn phương tám hướng đến và đi.
Vũ Lăng Thành là một thành thị phồn hoa nhưng quy mô so với Lam Cực Thành nhỏ hơn một chút, nơi này có Tinh Ngấn thương hội và Vô Ngân thương hội là hai thế lực lớn nhất sở hữu cường giả Xuất Khiếu kỳ, ngoài ra có Vạn Dược Các thực tế cường đại hơn nhưng Vạn Dược Các chỉ tập trung vào kinh doanh luyện dược không tham gia vào minh tranh ám đấu thế sự.
Vũ Lăng Thành không có giới hạn người ra vào, tiến vào thành thị này có đủ loại thành phần, có tu sĩ thế lực, tán tu, phàm nhân, thương nhân, dân gặp nạn cũng có.
Trần Lãm đảo ánh mắt khắp mọi nơi quan sát phong cách ăn mặc của người nơi đây, hầu hết tương đối kín đáo, ít để lộ da thịt.
Hắn có chút thất vọng, so với cách ăn mặc hiện đại thì bảo thủ qua, ngay cả Tử Huyền Tinh cũng vậy.
Hắn nhìn bộ váy dài An Tinh Mỹ đang mặc trên người, ngoài hở một phần ngực không quá nhiều còn lại kín bưng.
Thời trang phải có thay đổi, phải có đột phá thì mới moi được hầu bao mấy nữ nhân.
Tinh Ngấn thương hội và Vô Ngân thương hội không khá hơn là bao.
Nếu đi trước thời đại, mở ra một cách nhìn mới không phải chiếm được tiên cơ sao? Nữ nhân rất thích cái đẹp, đánh vào đây chắc chắn hái ra tiền.
“Ài… trở về thôi, ta nhìn ra được một thời đại mới của Quỳnh Hoa Cung.” Trần Lãm nháy mắt thần bí.
An Tinh Mỹ suy đoán Trần Lãm đã có tính toán gì đó nóng ruột muốn chết, nàng nhìn ra trong ánh mắt của hắn hoàn toàn nghiêm túc, giống như một nam nhân trải đời chứ không phải thanh niên mười tám tuổi.
Trở lại Quỳnh Hoa Cung, An Tinh Mỹ triệu tập Điệp Tử Nghiên theo lời Trần Lãm, Lê Nhã Nhu say mê luyện dược nên nàng không quấy rầy.
Trước mặt An Tinh Mỹ và Điệp Tử Nghiên, Trần Lãm nói rõ:
“Theo ta thấy y phục hiện tại có phần đơn điệu và quá kín mít, không kéo được sự hứng thú của nữ nhân.”
Nhìn mà xem hai bộ đồ của các nàng ôm sát nhưng vẫn là chưa đủ, phải có thêm những đường xẻ táo bạo thu hút.
So ra thì mấy bộ Tử Kim Tằm Bảo Y, Thánh Bạch Vân Y hay Hải Dao Chu Ảnh Pháp Y ăn đứt hoàn toàn.
Nhắc tới Thánh Bạch Vân Y, không biết Vương Thi lưu lạc nơi nào rồi có thời gian phải tìm nàng.
“Vậy ngươi cho rằng ta phải làm ra y phục thế nào?” An Tinh Mỹ hỏi.
“Đợi ta một chút.” Trần Lãm giơ tay.
Trần Lãm mở ra giao diện thiết kế của trang viên, trang viên đã hoàn thành thăng cấp từ lâu nhưng do hắn tập trung vào luyện phù nên chưa đả động tới, hiện đã có cơ hội.
Thiết kế của trang viên giờ cho phép hắn tạo ra các thứ sử dụng trong đời sống hằng ngày bên cạnh cảnh quan, kiến trúc và nội thất trang viên.
Giá cả không hề đắt đỏ như những thứ kia, chỉ từ vài trăm điểm uy danh.
Hắn dựa theo trí nhớ mô phỏng lại các kiểu đầm váy thời thượng ở Địa Cầu, xem xét cẩn thận cuối cùng chọn ra mười bộ phù hợp với bối cảnh thế giới tu chân, vừa hiện đại vừa giữ được nét lả lướt quyến rũ thâm sâu.
Tin rằng đây sẽ là bước đột phá mở mang tầm mắt con người thế giới này.
Mười cuộn giấy lớn hiện ra trước mặt, hắn đưa cho An Tinh Mỹ nói:
“Nàng xem đi.”
An Tinh Mỹ mở cuộn giấy đầu tiên, một bộ váy dài hồng nhạt ánh nhũ lấp lánh, kết hợp tinh tế giữa đường nét xẻ dọc táo bạo giữa ngực và khoét sâu hai bên eo đính kết với những hạt châu.
Những chiếc nơ lớn nhỏ trang trí ở trên tà áo dài hay ngang eo hay trên ống tay áo xuyên thấu làm điểm nhấn với với phía sau để lộ đến thắt lưng tạo nên vẻ quyến rũ ngọt ngào vừa khiêu gợi.
Nàng chỉ nhìn qua một lần đã liên tưởng đến hỉnh ảnh của chính mình, hở mà không dung tục, một bộ phục trang hứa hẹn làm nổi bật vẻ đẹp kiêu sa gợi cảm cho nữ nhân đã bị phong ấn bởi phong cách hiện hành.
Tiếp tục cuộn giấy thứ hai, một bộ váy hồng nhạt tương tự nhưng có chút biến đổi khác biệt.
Cổ yếm thắt nơ xẻ dọc tách đôi hai bầu ngực được phủ lên một lớp vải trắng mỏng như to, loáng thoáng thấy được đôi gò bồng đảo vung lên bên dưới.
Tà váy chưa chạm tới đầu gối, ngắn hơn bộ trước nhiều lại xòe ra một tí làm cho người mặc sự tươi trẻ như tiểu thư điệu dà, dễ thương đối lập với vẻ thành thục yêu kiều trước đó.
Điệp Tử Nghiên bên cạnh cũng bị hút vào hình ảnh mấy bộ váy, nàng vội lấy một cuộn giấy khác ra xem.
Một bộ váy hở hai bên và sau lưng làm từ lụa lấy những đường ren làm chủ đạo tôn lên sự quyến rũ và sang trọng của nữ nhân, lạnh lùng u tối mà nóng bỏng lạ kỳ.
Nàng nhìn nữ nhân trong hình vốn dĩ đã rất đẹp, vóc dáng hoàn mỹ, thêm bộ váy sắc xảo không khác gì tiên nữ hạ phàm, nàng là nữ nhân còn bị mê hoặc.
Trần Lãm dùng chính dung mạo của Chung Uyển Đình để hệ thống làm nên hình ảnh này, trong lòng không khỏi tự hào, người đẹp vì lụa, nàng đã rất xuất sắc, mặc gì đều trở thành đỉnh cấp.
Hai nữ mê mẫn trong mớ hình ảnh, không biết phải vẽ hay không mà rất chân thật tựa như có sinh mệnh, sức sống tràn trề.
Hình ảnh rất chi tiết mọi góc cạnh của từng bộ y phục, An Tinh Mỹ xem một lúc đã xác định được chất liệu của chúng, nghĩ tới yêu cầu của Trần Lãm mà lòng thổn thức, ắt hẳn có một làn sóng đột phá mạnh đánh tới.
Đúng lúc này, Bạch Đình hiện ra trước mặt Trần Lãm nói:
“Ngôi nhà bí bảo hiện tại có thể tích trữ 10 rương, hiện đã tới giới hạn, công tử không mở thì lần tiếp theo sẽ không nhận được rương nữa đâu, lãng phí lắm đó.”
Trần Lãm giật mình, từ lúc tới Xích Nguyệt Tinh mải mê với An Tinh Mỹ quên mất chuyện này.
Hắn không nhiều lời lập tức cho mở đồng loạt tất cả.
“Tinh! Mở rương ngôi nhà bí bảo.
Ký chủ nhận được 20 linh thạch cực phẩm.”
“Tinh! Mở rương ngôi nhà bí bảo.
Ký chủ nhận được cái nịt.”
“Tinh! Mở rương ngôi nhà bí bảo.
Ký chủ nhận được Bổ Hồn Dịch.”
“Tinh! Mở rương ngôi nhà bí bảo.
Ký chủ nhận được pháp bảo Thiên cấp lam sắc Hi Chiếu Đông Huy Y.”
“Tinh! Mở rương ngôi nhà bí bảo.
Ký chủ nhận được 15 linh thạch cực phẩm.”
“Tinh! Mở rương ngôi nhà bí bảo.
Ký chủ nhận được 5 linh thạch cực phẩm.”
“Tinh! Mở rương ngôi nhà bí bảo.
Ký chủ nhận được Đế Vương Phỉ Thúy 1500 năm.”
“Tinh! Mở rương ngôi nhà bí bảo.
Ký chủ nhận được công pháp Huyền cấp cực phẩm Nga My Chưởng Pháp.”
“Tinh! Mở rương ngôi nhà bí bảo.
Ký chủ nhận được một Khôi Lỗi Thế Mạng.”
“Tinh! Mở rương ngôi nhà bí bảo.
Ký chủ nhận được Ngũ Sắc Tinh Thạch 2000 năm.”
Trần Lãm hít một hơi sâu, hai mắt mở to nhìn mười cái ô trước mặt.
Tỉ lệ vật phẩm xài được hơn một nửa không hẳn quá tốt nhưng hắn thấy gì kia, công pháp Huyền cấp a.
Hai nữ cặm cụi sau lưng nên không phát hiện bộ dạng khác thường của Trần Lãm, nếu không sẽ cho rằng hắn bị điên.
Hắn cố gắng điều chỉnh hơi thở, ổn định lại nhịp tim không chế tâm tình.
Hắn vẫn chưa quen được cảm giác nhận được đồ ngon.
Trước mặt mấy thứ đồ này để qua một bên, hắn tập trung vào Đế Vương Phỉ Thúy và Ngũ Sắc Tinh Thạch, trong bàn tay xuất hiện hai khối ngọc lớn to hơn nắm tay, một viên đá màu xanh lục bích bóng loáng gần như trong suốt và một viên đá lấp lánh đủ màu sắc.
Đế Vương Phỉ Thúy là phỉ thủy thông thường nằm sâu dưới hàng ngàn thước đất đá trải qua quá trình hấp thụ linh khí ba hệ thủy, mộc và thổ xuyên suốt nhiều năm mà thành.
Ngũ Sắc Tinh Thạch chỉ hình thành trong các linh mạch ẩn sâu dưới lòng đất hay nói cách khác là một dạng tinh hoa của linh thạch, có thể giúp người sở hữu tăng khả năng hấp thụ linh khí, tựa như một Tiểu Tụ Linh Trận di động.
“Bảo vật rồi!” Trần Lãm nghe Bạch Đình giới thiệu không nhịn được cao hứng reo lên.
An Tinh Mỹ và Điệp Tử Nghiên bị hắn thu hút sự chú ý nhìn vào hai khối ngọc trên tay liền xác định chúng nó không tầm thường, rất quý giá.
Nữ nhân ai mà không thích những thứ lấp lánh, đặc biệt là đá quý.
Hai nàng lóe cặp mặt sáng long lanh như vì sao chụp lấy hai khối ngọc dò xét.
Từ hai khối ngọc tỏa ra khí mát lạnh dễ chịu làm hai nữ nhân si mê.
“Ngươi làm sao có Phỉ Thúy và Ngũ Sắc Thạch quý hiếm này?” An Tinh Mỹ ngạc nhiên hỏi.
“Nàng biết ta là ai mà.” Trần Lãm cười.
“Nghiên Nhi đem Phỉ Thúy cắt thành những hạt nhỏ, trước mắt giữ lại hai phần ba.”
An Tinh Mỹ đưa Đế Vương Phỉ Thúy cho Điệp Tử Nghiên đồng thời thu lại Ngũ Sắc Tinh Thạch.
Điệp Tử Nghiên nghe lời An Tinh Mỹ liền đi, sự tò mò về thân phận Trần Lãm giấu lại trong lòng, không biết có liên quan Thiên Nhẫn Giáo hay không.
Nàng cũng là nữ nhân thông mình, nhìn mấy thiết kế y phục mới ngầm hiểu được ý định của Trần Lãm là gì.
Đối với loại vật liệu quý giá như Đế Vương Phỉ Thủy phải thập phần cẩn thận, tốn không ít thời gian xử lý.
An Tinh Mỹ đợi Điệp Tử Nghiên đi rồi mới hỏi:
“Ngươi ở Tử Huyền Tinh có được à?”
“Đúng rồi, không nghĩ tới có lúc xài được.” Trần Lãm gật đầu, không có nói từ hệ thống mà có.
Tiếp theo hắn chuyển Nga My Chưởng Pháp vào hành trang chung.
Nga My Chưởng Pháp thích hợp cho tu sĩ thủy linh căn như nàng, hắn đã kiểm tra qua không có vấn đề gì mới đưa ra quyết định.
“Nàng xem trong túi đồ hệ thống đi ta có quà cho nàng.” Trần Lãm nháy mắt.
An Tinh Mỹ lập tức mở hành trang chung lên xem, đập vào mắt nàng là một viên cầu xanh thẳm sáng nhấp nháy mới xuất hiện.
Sau khi đọc thông tin mô tả thì đôi mắt co rụt, tâm thần rúng động, nàng lắp bắp:
“Huyền cấp cực phẩm?”
Thanh Tuyệt Thiên Kinh của nàng là công pháp Thiên cấp hạ phẩm từ mẹ truyền lại, luyện tới tối đa chỉ đến Phân Thần kỳ là cùng, nếu nàng có tài vật hỗ trợ họa may có thể đột phá Hợp Thể kỳ.
Với công pháp Huyền cấp mà nói luyện đến Độ Kiếp là chuyện có hi vọng, quan trọng là nàng có khả năng lĩnh hội được hay không.
Hơn nữa công pháp đạt tới Huyền cấp không xuất hiện trong nhân gian, nó là một loại bí mật tối cao trong mấy thế lực đỉnh cấp như Nhật Nguyệt Thiên Sơn hay Phong Linh Tông.
Chỉ cần lọt ra ngoài lập tức có trận mưa máu tranh đoạt nổi lên.
Không nói đâu xa, trong lịch sử từng có ma đầu đột nhập vào Nhật Nguyệt Thiên Sơn trộm một môn công pháp quý giá, dẫn đến một trận truy sát kinh thiên kéo dài nhiều năm, lôi kéo rất nhiều thế lực tham gia, mà những thế lực này lại nổi lòng tham mon men đến công pháp đó.
Kết quả gây ra tổn thất không nhỏ cho Nhật Nguyệt Thiên Sơn dù đã thu hồi công pháp trở lại.
Quỳnh Hoa Cung chỉ là một tông phái non trẻ thành lập trong thời gian ngắn ngủi, nếu để lộ tin này ra ngoài chắc chắn mang họa vào thân.
Người ta hay nói thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội là vậy.
Trần Lãm nắm tay An Tinh Mỹ nhắc nhở:
“Nàng đừng quá lo lắng, Nga My Chưởng Pháp này chỉ có một người học được, khi nàng nhận chủ viên cầu này nó sẽ biến mất ngay.
Tuy nhiên sự tình trước mắt chưa ổn định, nàng khoan tu luyện.”
An Tinh Mỹ bình tĩnh trở lại, chuyện này để sang một bên, trước mắt giải quyết vấn đề y phục.
“Hiện tại y phục không bán được nên giá bán các loại vải may cũng tăng lên.” An Tinh Mỹ phân tích:
“Ta sử dụng phần thưởng nhiệm vụ lấy vải được chứ ha?”
“Đương nhiên nàng còn hỏi.” Trần Lãm gật đầu.
Theo ý niệm của An Tinh Mỹ, một cây vải đủ màu sắc trong có vẻ mềm mịn hiện ra trước mắt hai người.
An Tinh Mỹ chạm vào cây vải, cảm giác rõ sự mịn màng, êm ái và đặc biệt là sự thuần khiết mà nàng chưa bao giờ gặp qua.
“Lụa tơ sen à, chắc chắn sẽ tạo ra y phục rất đẹp đây.” Hai mắt An Tinh Mỹ sáng lấp lánh, bàn tay không ngừng vuốt ve lớp lụa như muốn hòa tan.
“Tài nguyên có hạn, nếu chúng ta lấy hết đống lụa này may một phần không phải là ý hay.
Thay vào đó chúng ta cần có một chiến lược để đưa y phục mới đến đồng thời tận dụng bán đi hàng tồn đọng và các loại vải khác.”
Trần Lãm bày ra kế sách cho An Tinh Mỹ, nàng mới đầu không hiểu cho lắm nhưng dần nắm bắt được, cảm thấy ý tưởng của hắn rất đặc sắc, trong đầu mơ tưởng về một cửa hàng thời trang đệ nhất Vũ Lăng Thành.
Đột nhiên Trần Lãm đưa cho An Tinh Mỹ một cuộn giấy, nàng mở ra xem lập tức đỏ mặt nói:
“Đồ này… hở hang quá!”