Ta Chính Là Một Cô Nương Như Thế

Mấy tướng sĩ chột dạ không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của Ban Họa, một đám đàn ông trai tráng lúc này lại giống như bầy trẻ làm sai chuyện đang cúi đầu chịu trách phạt.

Ban Họa chân mang giày da, mặc nhuyễn giáp màu bạc, mão quan ngọc hoa lệ đội trên mái tóc đen mượt, tư thế oai hùng hiên ngang, khí thế bức người, nếu như không biết nàng là con gái, nói không chừng sẽ vừa gặp đã thương, hoặc lưu lại ấn tượng khó phai mờ.

leng keng leng keng...

Ban Họa đỡ bội kiếm bên hông, đi tới trước mặt mấy tướng lĩnh này, dạo quanh bọn họ một vòng, "Trời đã tối rồi, mấy chú không lo đi ngủ đi, rủ nhau ra đây thủ thỉ chuyện gì thế?"

Tiểu tướng mặc giáp bạc do tuổi còn trẻ, bản tính thiếu kiên nhẫn, vội đáp, "Quận chúa, chúng ta oán hận thay cho bá tánh mà thôi."

"Hả, thì ra là thế." Ban Họa chợt gật đầu, sau đó hít mũi một cái, "Mấy chú đang nướng cái gì thế?"

"Là... là thứ thức ăn rẻ tiền được nhập vào từ tiểu quốc lân cận, rất dễ trồng, thế nhưng ăn cái này thường hay phát sinh mấy chuyện bất nhã, cho nên người trồng nó cũng không nhiều." Tiểu tướng mặc ngân giáp gắp một cục tròn vo đen thui trong đống lửa ra, "Có điều, thỉnh thoảng ăn một vài củ cũng không sao."

"Hình như trong nhà chú từng có người làm việc dưới trướng tổ phụ của ta?" Ban Họa cảm thấy cái tên tiểu tướng quân này rất quen, rất giống một vị tướng sĩ dưới trướng tổ phụ.

"Hồi bẩm quận chúa, tổ phụ mạt tướng may mắn được làm quan tiên phong dưới trướng đại nguyên soái." Nhắc tới tổ phụ Ban Họa, đôi mắt của vị tiểu tướng này như phát sáng, "Thật không ngờ quận chúa vẫn còn nhớ rõ?"

"Lúc ta còn rất nhỏ, tổ phụ nhà chú từng đến bỉ phủ là khách." Ban Họa còn nhớ rất rõ vị đó là một ông cụ rất minh mẫn, mỗi lần đến thường mang cho nàng mấy món ăn lặt vặt của miền nam, "Tổ phụ nói, lệnh tổ phụ là một vị tướng quân rất rất giỏi."

Một vài câu khích lệ đủ để cho tiểu tướng mặc ngân giáp sướng rơn trong bụng, hắn ưởng lưng hảnh diện, nhiệt huyết sôi trào tựa như bây giờ có thể xông pha giết địch ngay tức khắc.

"Hiện tại đang ở trong quân doanh, các vị tướng quân không cần gọi phong hào, cứ gọi ta là Ban tướng quân cũng được." Ban Họa ngồi xổm xuống, đưa tay lột vỏ củ đen thui đang bốc ra mùi hương thơm ngát, thế nhưng củ này quá nóng, nàng chịu không nổi phải vội buông ra, "Mặc dù tài cán của ta không bằng tổ phụ, nhưng quy củ trong quân vẫn hiểu rõ, các vị chớ vì Ta là phái nữ mà thiên vị."

Mấy tướng quân nhìn ngón tay trắng ngần của nàng đang cố bóc vỏ khoai lang, lóng ngóng như đứa bé đang hiếu kỳ học hỏi, điều này làm cho bọn họ không thể thốt ra hai chữ "tướng quân."

Thế nhưng cũng nhờ chuyện này, đám người bọn họ đang căng thẳng vì bị bắt gặp ngồi bêu xấu triều đình, hiện giờ đã dần bình tâm lại.

"Ban tướng quân." Bởi vì Ban Họa mở lời nhắc tới tổ phụ của mình, cho nên tiểu tướng mặc ngân giáp lại vô cùng sùng bái tổ phụ của Ban Họa, cho nên rất tự nhiên gọi Ban Họa là tướng quân, "Lời nói và hành vi vừa rồi của mạc tướng là sai, không liên quan gì đến các tướng quân ở đây."

"Huynh nói không sai." Ban Họa lấy một miếng khoai lang nướng cho vào miệng nếm thử, hương vị thơm ngọt, quả là thức ăn ngon, "Ai nỡ lòng hạ thủ với đồng bào vô tội của mình chứ?"

Các tướng lĩnh thật không ngờ Ban Họa lại nói ra những lời này, bọn họ kinh ngạc nhìn Ban Họa, thật lâu sau, vị tướng lĩnh lớn tuổi nhất mới lên tiếng, "Quận chúa nói quá lời, chúng ta chỉ buột miệng nói vài câu oán hận, tuyệt đối không dám có ý mưu phản."

Hắn lo lắng Ban Họa cố ý nói như vậy, để dụ khị bọn họ nói ra lời

"Mấy chú muốn nói cái gì cũng không quan hệ, dù sao cái nguời đang ngồi trên vị trí kia..." Ban Họa bỏ củ khoai lang xuống, lau miệng, "Từ nhỏ chúng ta đã không hợp tính, thù hận giữa Ta và hắn có ngồi kể ba ngày ba đểm cũng không hết, mấy chú muốn mắng thì cứ mắng, nghe mấy chú chửi, ta cũng có thể xóa bớt chút thù hận."

Nghe nói như thế, các tuớng lĩnh nhìn Ban Họa.bằng ánh mắt đồng cảm và thuơng xót.

Người nhà bị bắt giam làm con tin ở kinh thành, cuộc sống bề thế mấy chục năm bỗng chốc bị lột bỏ, khó trách bọn họ không ưa vị đế vương hiện tại.

"Ta đã muốn chửi đông từ lâu rồi." Tiêu tướng mặc ngân giáp mắng, "Bệ hạ mới vừa đăng cơ, không làm được trò trống gì, suốt ngày chỉ biết mê muội hưởng lạc, đất nước hứng chịu thiên tai liền lục hai năm, dân chúng không có nơi nương tựa, người chết đói thấy chất thành đống, thế nhưng hắn và gian thần chỉ biết thưởng thụ ăn chơi. Ở

Hắn tức giận đến mức đạp mạnh một cái xuống đất, "Ta không cam lòng khi phải bán mạng cho một kẻ như vậy."

Những người còn lại cũng trầm mặc theo, bọn họ đều là những người nhiệt huyết, lòng ôm hoài bão, nào có ai nguyện ý nhúng đao kiếm của mình vào máu đồng bào, chỉ là không thể làm trái với lệnh vua, không có lựa chọn nào khác mà thôi.

Ban Họa nhìn những tướng lĩnh đang tức giận đùng đùng, thở dài một hơi. Đây cũng chính là nguyên nhân các thế hệ Ban gia đều nguyện ý thủ hộ biên cương. Trong số bọn họ, có vài người không biết chữ, có vài người bản tính thô tục, thậm chí có vài người đã phạm phải tội ác tày đình, nhưng đa phần đều là người ôm hoài bão và nhiệt huyết, chính là nhiệt huyết chấp nhận hy sinh cho dân chúng, bọn họ không hiểu tình cảm nam nữ cũng không hiểu thi từ ca phú, nhưng bọn biết mình nên chỉa kiếm về phía ai.

Vinh quang của bậc vua chúa cũng đều phải trả giá bằng sinh mạng của hàng vạn dân thường, triều đại thay đôi, cuộc đâu tranh giữa các quốc gia với nhau... dù là gì thì kẻ khô nhất vân là dân chúng.

Khi đó nàng không hiểu cảm tình của tổ phụ mỗi khi nhắc đến các chiến hữu, nhưng hiện tại nàng đã lờ mờ hiểu ra.

Nếu tổ phụ không bị người ta mưu hại ngay trên chiến trường, khiến ông bị trọng thương, có lẽ ông vẫn còn tiếp tục thủ vệ ở biên cương thêm rất nhiều năm, tận đến khi ông không còn đủ sức cầm gươm giáo nữa, lúc đó ông mới chịu sống cuộc sống an bình.

Khoai lang trong tay nàng bắt đầu nguội, nàng đưa khoai lang cho tiểu tướng, "Củ này gọi là gì?"

"Không có tên gọi chính thức, tất cả mọi người đều gọi nó là khoai lang." Tiểu tướng Ngân giáp lại gắp mấy củ đang vùi trong đống lửa ra phân cho những người khác, sức ăn của bọn họ mạnh, buổi tối chỉ ăn chén cháo sao đủ no, cho nên luôn phải nghĩ cách tìm thêm thứ gì đó để bỏ vào bụng.

Ngẫu nhiên săn được con gì đó thì càng hay, bắt được châu chấu cũng tốt, chỉ cần ăn được là tốt rồi.

Ban Họa ngồi xếp bằng nói chuyện cùng những tướng lãnh này một hồi, tám từ chuyện thời tiết đến vùng miền, nếu để cho mấy tiểu thư phú quý trong kinh thành nhìn thấy cảnh này, chắc chấn bọn họ không tin rằng Ban Họa sẽ làm được như vậy.

Trong phương diện sinh hoạt, từ trước đến nay Phúc Nhạc quận chúa đều chú ý hưởng thụ, gần như tất cả mọi người đều biết chuyện này. Áo cơm thì không cần bàn tính tới, mỗi khi bước chân ra khỏi cửa là xe thơm ngựa quý, chứ ngồi xếp bằng dưới đất lạnh như thế này, còn tám chuyện linh tinh lang tang với một đống đàn ông hôi hám, đây chẳng khác nào mưa giữa mùa hạn.

Khi Dung Hà tìm thấy nàng, củ khoai lang trong tay Ban Họa đã ăn hết hơn phân nửa, hai vết than đen in trên gò má trắng muốt của nàng, thoạt nhìn trông rất nhếch nhác lại rất đáng yêu, thế nhưng Dung Hà lại cảm giác đau nhói nơi trái tim, khó chịu vô cùng.

Hắn nhớ rất rõ, Họa Họa đã từng nói nàng rất sùng bái tướng sĩ, nhưng lại không muốn trở thành tướng sĩ, bởi VÌ cuộc sống của tướng sĩ quá khổ, nàng không chịu nổi khổ cực.

Nhưng bây giờ nàng đang mặc ngân giáp lạnh lẽo, không có đeo đồ trang sức đẹp đẽ, không trang điểm trao chuốt, thậm chí ăn củ khoai nướng đen thui cùng các tướng sĩ, điều này làm cho tim hắn thắt lại, khó có thể hít thở được. Hắn muốn cho nàng thứ tốt nhất, đẹp đẽ nhất, tôn quý nhất, chứ không phải để nàng chịu khổ cực thế này.

"Dung Hà, chàng đến đó ư?" Dung Hà còn chưa đi gần, Ban Họa đã quay đầu lại trước, nàng phất phất tay với Dung Hà.

Các tướng lĩnh đang ngồi xếp bằng vội vã đứng dậy hành lễ với Dung Hà, lúc mới bất đầu, bọn họ còn chê cái kẻ thư sinh như Dung Hà thì biết cái gì là hành binh chiến tranh, thế nhưng suốt đoạn đường hành chinh vừa qua, mấy tay thủ lĩnh đều bị Dung Hà chỉnh đốn đi vào nề nếp, đương nhiên tướng sĩ dưới trướng cũng rất kính nể Dung Hà.

Người có ăn học quả nhiên là có ăn có học, bản lĩnh này khiến cho

họ phải gục đầu khuất phục.

"Các vị tuớng quân không cần câu nệ quy củ, trong quân không cần chú ý những quy củ này." Dung Hà cũng bất chuớc theo Ban Họa, ngồi xếp bằng xuống bên cạnh nàng.

Các tướng lĩnh đưa mất nhìn nhau mấy lượt, cuối cùng cũng ngồi xuống theo.

"Nàng đang ăn gì đó?" Dung Hà thấy nửa củ khoai trên tay Ban Họa đang tỏa ra mùi khét lẹt, hắn đưa tay cầm lấy nếm thử.

Khoai lang đã nguội, không còn xốp mềm như mới nướng, nhưng vẫn rất ngọt.

"Cái này...." Dung Hà lấy làm quái lạ, "Cái này gọi là gì? Dễ trồng không?"

"Cái này gọi là khoai lang, có người nói nó rất dễ trồng." Tiểu tướng mặc ngân giáp ngại ngùng vò đầu cưới, "Những thứ này là mạt tướng len lén mang theo để ăn lót dạ, thế nhưng trồng nó thế nào thì mạt tướng cũng không biết."

"Không sao cả." Dung Hà cười cười, tuy rằng trong quân doanh quy định không được phép mang theo đồ ăn, thế nhưng đi hành quân chiến tranh, lưong thảo lại không dư giả gì, chỉ cần các tướng sĩ không cướp đoạt của dân chúng, nếu len lén mang theo vài thứ để ăn lót dạ thì bọn họ cũng mở một con mắt nhắm một con làm lo cho qua, "Biết tên gọi của nó là được."

Cái này khá dễ ăn, nếu dễ trồng, cũng có thể làm xoa dịu lớp dân chúng đang đói khát.

Sau khi ăn xong củ khoai lang, Dung Hà chùi miệng, "Chư vị tướng quân cũng là người lão làng trong quân ngũ, ta cũng đã nghe kể qua chiến tích  của từng người, nay có một chuyện, ta không biết có nên nói cùng chư vị hay không?"

Tướng lĩnh Nhiều tuổi nhất lập tức nói: "Nguyên soái mời nói."

Dung Hà sờ ngực, lấy ra một con dấu nhỏ màu vàng, "Trữ vuông mang binh bức vua thoái vị, bệ hạ cùng Thái tử bị nguy. Dung mỗ muốn thảo phạt xưng vương, cứu bệ hạ và Thái tử ra, xin các vị tuớng quân trợ giúp dung mỗ một tay."

" Hổ phù thống lĩnh tam quân." Lão tướng lập tức ôm quyền nói, "Thấy hổ phù như thấy đại thống lĩnh hộ quốc, mạt tướng nguyện ý nghe theo hiệu lệnh của nguyên soái."

Ban Họa nghi ngờ nhìn vị lão tướng này, vừa rồi cử chỉ việc làm của người này rất dè dặt cẩn trọng, lúc này Dung Hà chỉ tùy tiện nói hai câu, thế mà người này đã vội vàng biểu diễn màn trung tâm tận lực, người này có phải do Dung Hà cài vào để diễn tuồng không?"

"Mạt tướng nguyện ý hiệu lệnh của nguyên soái." Tiểu tướng mặc ngân giáp Nhiệt huyết sôi trào cũng dõng dạc đáp lời.

"Mạt tướng nguyện ý hiệu lệnh của nguyên soái."

Ban Họa: Chờ một chút, mấy người làm vậy là muốn lật đổ cái kẻ đang được gọi là hoàng để ngôi ngôi vị hoàng để kia sao? Mấy người đã suy nghĩ kĩ chưa? Cớ sao đông ý nhanh dữ vậy?"

Ban Họa không biết rằng kể từ sau khi Trữ vương đăng cơ, hắn liền tục đè ép các võ tướng, địa vị võ tướng vốn đã thấp, hiện tại càng thêm thấp, ngay cả lương bổng cũng không lấy được, binh tốt dưới trướng ăn bữa đói bữa no, cho nên trong thâm tâm các võ tướng thì Phong Ninh Đế chính là một hôn quân bất trị.

Hơn nữa Dung Hà đã cài người vào trong quân doanh từ lâu, cho nên việc nắm giữ quân doanh này trong tay là chuyện hết sức dễ dàng. Mặc dù các tướng sĩ này không được ăn học nhiều, nhưng không có nghĩa là bọn họ ngu xuẩn. Dung Hà đã dám cả gan nói ra chuyện này chứng tỏ hắn chắc chắn bọn họ sẽ đáp ứng.

Còn nếu không đáp ứng...

Kết cục khi bọn họ không đáp ứng sẽ như thế nào, không ai rảnh não để nghĩ tới vấn đề đó.

Trên buổi chầu triều, Trữ vương ngủ gà ngủ gật lắng nghe bộ binh và hộ bộ không ngừng tranh luận chuyện lương thực hành quân, hắn hết chịu nổi, xoa trán nói, "Chỉ là chút lương thực hành quân mà thôi, đại quân hành chinh nhiều nơi như vậy, tùy tiện chinh thu trong đường hành quân là được, nhiêu đó cũng đủ cho bọn họ ăn uống no say rồi, chẳng nhẽ trẫm phải đích thân đưa tận tay cho họ sao?"

"Bệ hạ!" Thượng thư lệnh Chu Bỉnh An vội hỏi, "Lương thực hành quân há có thể tuỳ tiện chuyển đến các châu huyện chinh thu..."

"Chu đại nhân, toàn bộ thiên hạ này đều là của trẫm, những người dân này hiến chút lương thảo cho binh sĩ hành quân thì có gì là không được?" Tưởng Lạc lạnh lùng cắt ngang lời Chu Bỉnh An, "Hay là ông thấy mệnh lệnh của trẫm không đáng nghe theo?"

"Thần... đã hiểu." Chu Bỉnh An lui về phía sau một bước, không lên tiếng nữa.

Buổi chầu triều lập tức bình lặng lại, quan viên điều tiết lương thực đều thấy lòng nguội lạnh sau lời nói của hoàng đế. Trong buổi chầu triều hôm nay, dân loạn nổi lên bốn phía, vốn dĩ giờ là lúc nên trấn an dân tâm, bệ hạ còn tùy ý trưng thu lương thực, hắn làm vậy là ngại bách tính tạo phản vẫn chưa đủ nhiều sao?

Neu khi đợt hạn hán lúc đầu ập tới, triều đình lập tức trấn an nạn dân, chứ không phải đem binh trấn áp, như thế nào lại xảy ra cớ sự này?

Thân là đế vương, xem bách tính chẳng khác nào cỏ rác, người như vậy làm sao xứng ngồi trên cương vị đứng đầu quốc gia?

Ba ngày sau, có quan viên lập kế hoạch vào cung cứu Thái tử, nhưng lại bị người khác tố giác, vạch trần mưu đồ với Phong Ninh Đe, cùng ngày hôm đó hơn mười một quan viên bị xử trảm, còn có hơn mười quan viên bị đày đi, thậm chí thủ cấp của người chủ mưu còn bị đem đi treo đầu chợ để thị chúng, thu hút vô số người dân hiếu kỳ đến vấy xem.

Thượng thư lệnh Chu Bỉnh An cáo ốm về hưu, Phong Ninh Đế không giữ lại, thậm chí còn không ban cho ông danh hào vinh dự nào, chỉ gật đầu đồng ý lời thỉnh cầu của ông.

Sau khi Chu Bỉnh An về hưu, Trương Khởi Hoài, Triệu Vĩ Thân tiếp tục nối gót theo sau, số lương thần còn sót lại trong triều đã thối lui khỏi triều đình, toàn bộ vương triều Đại Nghiệp đã trở thành một tòa cao ốc rỗng ruột, chỉ cần một hồi gió thổi lên cũng đủ phá tan bức tường mục nát.

Thế nhưng Tưởng Lạc còn đang sống trong những lời thổi phồng đến tận mấy xanh của đám gian thần, quyền thế tửu sắc đã làm hắn mất hết chút lý trí sót lại, hắn chẳng khác nào mấy vị hôn quân nổi danh trong sử sách, đểm nay chẳng biết là đểm nào, nhưng vẫn cho rằng toàn bộ thiên hạ đều nằm gọn trong tay hắn.

Hậu cung hiện giờ vẫn không có hoàng hậu, Tạ Uyển Dụ từng mang thân phận Trữ vương phi nhưng giờ lại không được chức phận gì, mọi người trong cung miễn cưỡng gọi nàng một tiếng "nương nương", nhưng một người không có phẩm cũng không có cấp, cứ lắc lư sống lỳ trong cung cho qua ngày. Các phi tần khác cũng không dám gây chuyện với nàng, vì phía trên nàng còn có thái hậu.

Tuy rằng Bệ hạ vô lý bừa bãi, thế nhưng vẫn biết nhúng nhường trước thái hậu, dẫu ràng thái hậu cũng không muốn gặp mặt bệ hạ, cả ngày chỉ giam mình trong Phúc Ninh cung ăn chay niệm phật, tựa như cho dù bệ hạ có thu được nhiều thành tích vẻ vang hơn nữa, thì tất cả đều không liên quan gì đến bà, thậm chí ngay cả thánh chỉ bệ hạ phong bà làm thái hậu cũng bị bà ném ra ngoài cổng Phúc Ninh cung.

Tuy rằng Tạ Uyển Dụ không được bệ hạ chào đón, thế nhưng thỉnh thoảng thái hậu nương nương vẫn đồng ý gặp nàng, chỉ cần nhiêu đó thôi, các phi tần khác trong cung đều không dám làm phiền đến nàng, cũng không dám sinh sự gây hắn.

"Nương nương." Cung nữ trang điểm cho Tạ Uyển Dụ nhìn thấy nàng mặc bộ đồ màu sắc trầm tối, không đành lòng nói, "Hay là ngài đổi bộ cung trang tươi tắn hơn nhé."

Bệ hạ chỉ thích mấy cô gái lả lơi, dù rằng nương nương được cưới chính thức về nhà, kết quả lại bị ruồng bỏ đến mức độ như vậy, quả thật khiến cho mọi người ta căm hận.

"Vì sao Ta phải mặc quần áo đẹp cho hắn xem?" Tạ Uyển Dụ cười nhạt, "Ta cảm thấy thế này rất tốt."

"Nương nương." Một tiểu thái giám nức nở khóc chạy vào, quỳ gối trước mặt nàng, "Tạ đại lang quân, đi rồi."

Tạ Uyển Dụ run rẩy, hai gò má trắng bệch, thế nhưng không hề chảy một giọt nước mắt nào, nàng sờ hai má khô ráo của mình, run rẩy nói: "Ta đã biết, lui ra đi."

"Nương nương, xin hãy nén bi thương." Thái giám lấy tay áo lau nước mắt trên mặt, che mặt lui ra ngoài.

Lắng nghe tiếng khóc thút thít vọng lên trong phòng, Tạ Uyển Dụ lạnh lùng nói: "Khóc cái gì? Có cái gì mà khóc, không được phép khóc."

"Nương nương!" Cung nữ hồi môn của Tạ Uyển Dụ quỳ trước mặt của nàng, "Ngài chớ nên như vậy, nếu ngài thấy đau lòng thì cứ khóc đi."

Tạ Uyển Dụ chậm rãi lắc đầu: "Có cái gì để khóc, muốn trách chỉ trách..."

Muốn trách thì trách bản thân chúng ta gieo gió gặt bảo, sai một ly, đi một dặm cho nên mới rơi vào kết cục này.

Nàng quay đầu nhìn bóng mình trong gương, giọng khàn khàn cười, "Hôm nay Ta mặc bộ đồ này, xem ra rất hợp tình hợp cảnh."

Chống tay lên bàn đứng dậy, làn váy màu xám lướt qua chân ghế, giống như một cái bóng dài không thể xua đi được, cái bóng đổ lên trên đầu cung nữ hồi môn.

Tạ Uyển Dụ bước ra khỏi cửa, nghe thấy có tiếng cười và tiếng ca của cô gái nào đó từ xa vọng lại, cảnh tượng rộn rã tựa như tiên cảnh nhân gian, nàng quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh ấy, liền thấy Tưởng Lạc đang hoan lạc cùng một cô gái dưới tàn hoa đào, tư thế của hai người họ vô cùng thân thiết, bừa bãi đến mức muốn nôn.

Ban ngày ban mặt mà hoang dâm vô độ, quả nhiên muốn lấy đất làm gìường, lấy trời làm chắn. Nếu trời cao có mắt thì sao lại để cho một tên súc sinh như thế lên làm hoàng đế?

Nàng xoay người rời đi, không muốn tiếp tục nhìn đôi nam nữ kia nữa.

"Bệ hạ, hình như đó là hoàng hậu nương nương?" Phi tần đang nằm trong lòng Tưởng Lạc lên tiếng thánh thót, "Cô ta nhìn thấy ngài, sao lại không bước đến hành lễ mà quay lưng bỏ đi như vậy?"

"Cái gì mà hoàng hậu nương nương? Chỉ là một món đồ chơi trẫm không muốn nhìn thấy mà thôi." Tưởng Lạc hôn một cái lên cổ nàng ta, lưu lại một dấu ấn hồng, "Không tới càng hay, miễn làm mất khẩu vị ăn uống của trẫm."

Hậu phi này nghe thế bật cười, nàng đắc ý hất càm lên, vợ đầu thì đã làm sao, danh môn quý nữ thì như thế nào, hiện nay còn không bằng một cô gái tàn hoa bại liễu lưu lạc bên ngoài, thật buồn cười làm sao.

Có quan viên trên triều đình phát hiện, quân viễn chinh sau khi đến Trung Châu thì đóng quân không đi tiếp nữa, rõ ràng đội phản quân ở ngay phía trước, thế nhưng bọn họ không có động tĩnh gì, điều này là có ý gì?

Có nịnh thần sau khi biết được tin tức này, liền tìm đến Tưởng Lạc tố giác Dung Hà, Tưởng Lạc tức giận hạ liền tiếp ba đạo thánh chỉ trách cứ Dung Hà, đồng thời còn ám chỉ trong thánh chỉ rằng, nếu Dung Hà không lập tức tiến quân, như vậy đám người Ban gia đang ở trong kinh thành sẽ bị giết.

Nhưng mà ba đạo thánh chỉ còn chưa kịp đi ra khỏi thành, thì tin tức khân câp từ tám trăm dặm đã vào kinh.

Thành An Hầu mang theo mười vạn quân viễn chinh tạo phản, đồng thời giương cao cờ khởi nghĩa, nói Phong Ninh Đế hãm hại thái thượng hoàng cùng Thái tử, người thừa kế được thái thượng hoàng chỉ định không phải Phong Ninh Đế, mà là Thái tử. Điều khiến mọi người khiếp sợ chính là Dung Hà không chỉ cầm trong tay mỗi hổ phù thống lĩnh tam quân, mà còn có thánh chỉ thái thượng hoàng truyền ngôi cho Thái tử.

Hành động này của Dung Hà khiến cho triều đình bất ngờ không kịp đề phòng, Tưởng Lạc muốn giết người Ban gia cho hả cơn giận, thế nhưng lại bị triều thần khuyên ngăn, nếu Dung Hà đánh vào kinh thành thật, bọn họ nắm người Ban gia sẽ có lợi thế hơn, cũng có thể lấy người Ban gia làm điều kiện trao đổi với Dung Hà.

"Lợi thế cái quái gì?" Tưởng Lạc tức giận đập hết tấu chương trên ngự án, "Dung Hà là tên ngụy quân tử, hắn ta không thèm bận tâm đến sống chết của Ban gia, thì sao có thể thay đổi kế hoạch vì đám người Ban gia?"

"Trẫm bị hắn lừa!"

Cái gì mà hắn yêu Phúc Nhạc quận chúa sâu đậm, cái gì mà tình cảm cuồng si, những thứ này đều là diễn cho hắn xem.

"Hắn ta không hề để ý đến Ban Họa, thứ hắn mong muốn chính là ngôi vị hoàng đế của trẫm." Tuởng Lạc cắn răng nghiến lợi đi về đến noi giam giữ Vân Khánh đế, Vân Khánh đế đã bị Tuởng Lạc hành hạ đến tàn tật. Một nguời từng là đế vuơng cao cao tại thượng, giờ bên cạnh chỉ có hai ba tên thái giám hầu hạ, còn thường xuyên hứng chịu chửi rủa của Tưởng Lạc, Vân Khánh đế tức đến mức nằm liệt trên giường, thậm chí ngay cả nói cũng không thể thốt được ra lời.

"Cái thắng con rơi của ông cuối cùng cũng tạo phản chuẩn bị đánh vào kinh." Tưởng Lạc cười nhạt, "Ông nói xem, nó đến cứu ông hay là đến đây tranh đoạt ngôi vị hoàng đế của ta?"

Vân Khánh đế mở to mắt, lắc đầu, đáng tiếc, ông không thể thốt được lời nào.

"Hừm." Bỗng nhiên Tưởng Lạc điên cuồng đập vỡ tất cả tách trà trên bàn, "Nó chỉ là một thắng tạp chủng, vậy mà muốn cướp giang son của trẫm, quả thật mơ tưởng hão huyền."

Vân Khánh đế mất mở trừng trừng nhìn Tưởng Lạc quay lưng bỏ đi, ông tức giận thở hồng hộc.

"Bệ hạ." Tay Vương Đức còn quấn băng gạc, bước lại nâng Vân Khánh đế dậy, "Ngài sao rồi?"

Vân Khánh đế vương run rẩy chỉ về phía Tưởng Lạc rời đi, ánh mắt vô cùng lo lắng.

"Bệ hạ, ngài bớt giận," Vương Đức lau nước mắt, "Nhất định Thành An Hầu sẽ tới cứu chúng ta."

Vân Khánh đế trợn to mất hơn nữa, thế nhưng ông không thể nói chuyện, Vương Đức cũng không thể hiểu được ý của ông, cuối cùng tức giận hôn mê bất tỉnh.

Triều đình vốn cho rằng đẩy Dung Hà đi chống lại phản quân, hai bên gây chiến thì triều đình sẽ thành ngu ông đắc lợi. Nào ngờ Dung Hà mang đi quân viễn chinh nhưng không gây chiến với phản quân, nguợc lại đám phản quân lại giống nhu nổi máu điên, bỗng nhiên tôn xung Dung Hà làm nguời đầu lĩnh, tất cả thế lực phản quân đều quy tụ về duới truớng Dung Hà.

Năm vạn quân viễn chinh trong tay Dung Hà, và số luơng thảo thiếu truớc hụt sau, trong tình hình bết bát đó lẽ ra bọn họ không nên đẩy Dung Hà lên làm thủ lĩnh mới đúng, rối cuộc Dung Hà có tài cán gì, làm sao lại dụ khị đuợc đám phản quân khó trị đó?

Cái đám não tàn trong triều đình vẫn còn rối não hoài nghi, thì đám người Chu Bỉnh An, Diêu Bồi Cát, Trương Khởi Hoài, Triệu Vĩ Thân... cũng lờ mờ đoán được nguyên nhân.

"Có thật những phản quân này không liên quan gì đến Thành An Hầu không?" Trong bốn người bọn họ, chỉ có Trương Khởi Hoài không thân thiết gì với Dung Hà, cho nên khi nói chuyện cũng không cố kỵ gì hết, "Bằng không sao lại có chuyện trùng họp như vậy xảy ra, thế lực phản quân mạnh như chẻ tre, thế nhưng khi gặp phải Dung Hà cũng cúi đầu xưng thần. Quân viễn chinh lưoug thảo không đủ, trang bị cũng không đầy đủ, Thành An Hầu sao lại dư não để nghĩ đến chuyện phản lại triều đình?"

Khả năng duy nhất chính là thủ lĩnh phản quân ở Đông Châu, Tấy Châu, Tiết Châu... hầu hết đều là người của Dung Hà. Bọn họ đang chờ ngày Dung Hà đến.

"Chuyện này...." Diêu Bồi Cát há miệng nhưng không nói ra lời, ông quay đầu liếc nhìn Chu Bỉnh An, Chu gia khá thân thiết với Ban gia, Thành An Hầu phản, người Ban gia vẫn còn lưu lại trong kinh thành có thể giữ được mạng sống hay không, đây là chuyện rất khó nói. Chỉ tiếc bốn người bọn họ hiện nay đều trắng tay, lời nói cũng không có tác dụng gì với Phong Ninh đế, lúc này muốn ra tay cứu giúp cũng là hữu tâm vô lực.

Ông nợ Ban gia ân tình, lúc này không thể trợn mắt đứng nhìn người Ban gia chờ chết.

Triệu Vĩ Thân lắc đầu: "Những người đang bị giam giữ trong đó

Ông và Ban gia bí mật qua lại nhiều năm như vậy, từ lúc Dung Hà mang binh ra khỏi thành, ông đã nhận được hồng nhạn mang thư tín của một người xa lạ gửi đến.

Thế nhưng hồng nhạn lại bay về phía nam, vậy thì bọn họ làm sao còn ở trong kinh thành này?

Diêu Bồi Cát nghe thấy Triệu Vĩ Thân nói như vậy, cũng thở phào một hơi, "Không phải họ thì may quá, không phải càng hay."

Thế nhưng vì sao Triệu Vĩ Thân biết được?

Mặc dù ông nghi ngờ, nhưng cũng ngại không dám hỏi rõ. Đành dời sang đề tài khác, "Rốt cuộc Thành An Hầu muốn làm gì?" Hô hào tứ phương, thậm chí còn công khai cả chiếu thư truyền ngôi do chính tay bệ hạ viết cộng với hổ phù thống lĩnh tam quân, có thật muốn cứu bệ hạ cùng Thái tử không?

"Hổ phù thống lĩnh tam quân...?"

Thượng thư lệnh Chu Bỉnh An là tâm phúc của Vân Khánh đế cho nên ông biết một ít chuyện mật trong triều, "Cái hổ phù này đã thất lạc từ hai mươi năm trước." 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui