Ta Chính Là Một Cô Nương Như Thế



Editor: Đào Sindy

"Nếu ngươi đã bao che khuyết điểm không nói đạo lý thì có tư cách gì đến đánh giá hành vi của ta?" Trường Thanh vương cười lạnh: "Muốn chế nhạo ta cứ nói thẳng, sao cứ phải tìm lý do đường hoàng."

"Tay nam nhân của ta nhiễm máu tươi là vì bách tính thiên hạ, mà ngươi..." Trên mặt Ban Họa lộ ra chút khinh thường: "Ngươi lại vì quyền thế, đùa bỡn tính mạng người khác mà thôi. Luận tay thì ai cũng không sạch sẽ, nhưng luận lí do vì sao tay bẩn, ngươi không sánh bằng phu quân của ta."

Mỗi một câu của Ban Họa đều là nam nhân của ta, nàng dùng ánh mắt biểu đạt khinh thường với Trường Thanh vương.

"Im miệng, ngươi biết gì chứ?" Trường Thanh vương bổ nhào vào trước khung cửa: "Năm đó nếu không phải Vân Khánh Đế, ta..."

"Lưu đại nhân, ngươi phái người trông giữ hắn ta cho tốt, không thể để cho bất luận kẻ nào tiếp cận." Ban Họa quay đầu nói với Lưu Bán Sơn: "Đợi đại điển đăng cơ của bệ hạ hoàn thành, sẽ xử trí hắn ta thật tốt."

"Vâng." Lưu Bán Sơn ngẩng đầu nhìn thần sắc vặn vẹo của Trường Thanh vương, khóe miệng không nhịn được lộ ra chút ý cười.

Trường Thanh vương còn đầy oán hận và lời thổ lộ còn chưa kịp nói ra miệng, chỉ thấy Ban Họa không hứng thú chút nào xoay người rời đi, lửa giận cả người hắn ta như bị giội dầu, ầm một tiếng liền nổ tung. Ngươi nói gì ta cũng chẳng muốn nghe, ngươi có ấm ức thì cũng chẳng liên quan gì đến tâm trạng của ta, so với việc có người chỉ mũi hắn ta lớn tiếng chửi rủa càng khiến hắn ta khó chịu hơn.

Hắn ta hung hăng đạp hai cước vào rào chắn, lớn tiếng chửi mắng.

Gì mà vương tôn quý tộc, gì mà người buôn bán nhỏ, trong lúc mất lý trí, mỗi người đều như thế, không có gì để nói.

Mắt Lưu Bán Sơn nhìn Trường Thanh vương tức giận muốn phát điên, hắn sắp xếp trọng binh đến đây, sau đó học dáng vẻ Ban Họa không nhiều lời thêm với hắn ta, quay người liền ra khỏi Thiên Lao.

Dạng người như Trường Thanh vương không thể chịu được nhất là người khác không xem hắn ta là chuyện quan trọng, khi người khác không thèm để ý hắn ta thì hắn ta sẽ cảm thấy mình như bị khiêu khích, cả người giống như một mẩu mô bị đâm vào đau đớn, không kịp chờ đợi nhảy dựng lên.

Đi ra Thiên Lao, Ban Họa trực tiếp chạy về Đại Nguyệt cung, đúng lúc gặp được mấy triều thần vừa bàn chuyện xong với Dung Hà đi ra, nàng nhẹ gật đầu với mấy người kia rồi bước vào trong ngay. Mấy triều thần thấy nàng vào Đại Nguyệt cung như vào chỗ không người, trao đổi ánh mắt lẫn nhau, cúi đầu lui ra ngoài.

"Chàng đoán không sai, hôm nay quả nhiên Trường Thanh vương muốn lén ra khỏi thành. " Ban Họa đi đến bên người Dung Hà ngồi xuống: "Còn đóng vai thành người dung mạo bị hủy, giống chàng đoán như đúc."

Buổi sáng trước khi ra cửa, Dung Hà có nói với nàng, Trường Thanh vương vô cùng có khả năng xen lẫn trong dân chúng chạy khỏi thành, vì không để quân tuần tra nhận ra, hắn ta sẽ cải trang một phen, giả làm mặt rỗ hoặc người bị hủy dung. Ban Họa còn cảm thấy đây chỉ là suy đoán của Dung Hà, không nghĩ tới sự thật thật sự như Dung Hà đoán trước.

"Hắn ta luôn rất hài lòng với dung mạo của mình, cho nên lúc trốn đi, việc đầu tiên hắn ta muốn làm là tân trang gương mặt kia. " Dung Hà để bút xuống, cười nói với Ban Họa: " Người tự phụ cực độ, luôn luôn cảm thấy người khác cũng quan tâm khuôn mặt kia giống mình."

Ban Họa:...

"Đừng nói loại người này làm mất hứng." Dung Hà dắt tay nàng: "Đến dùng cơm."

Hai người được cung nữ hầu hạ rửa tay sạch sẽ, bỗng nhiên Ban Họa hỏi một câu: "Đại điển đăng cơ vào ngày kia chàng có hồi hộp không?"

"Nàng ở bên dưới nhìn ta, ta sẽ không quá hồi hộp."

Ban Họa nhịn không được cười nói: "Ta đâu lợi hại như vậy?"

"Với ta mà nói, Họa Họa lợi hại nhất."

"Được, nhớ kỹ phải luôn duy trì."

Dùng cơm xong thì có thái giám báo lại Thái Tử muốn cầu kiến Dung Hà.

Ban Họa đứng lên nói: "Hai người cứ nói chuyện, ta đi ra sau tấm bình phong nghỉ ngơi một hồi." Có nàng ở đây, tính cách Thái Tử, tất nhiên sẽ không lộ ra, nàng vẫn nên tránh đi cho thỏa đáng.

Thái Tử bước vào Thiên Điện Đại Nguyệt cung, trong điện ngoại trừ mấy thái giám phục vụ thì cũng chỉ có một mình Dung Hà, hắn muốn tiến lên thi lễ lại bị Dung Hà tự tay ngăn cản.

"Điện hạ không cần đa lễ như vậy."

Thái Tử nhàn nhạt lắc đầu: "Lễ không thể bỏ."

Dưới sự kiên trì của hắn thì hắn vẫn thi lễ cho Dung Hà, Dung Hà trả lại nửa lễ, bầu không khí giữa hai người ngược lại không giương cung bạt kiếm như giữa Thái Tử tiền triều và đương kim Hoàng Đế.

"Hôm nay ta đến là có một vật muốn hiến cho bệ hạ. " Thái Tử nâng hộp gỗ trong tay đến Dung Hà trước mặt: "Bây giờ ta cũng không

//
""""


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui