Ta Chính Là Một Cô Nương Như Thế



Editor: Đào Sindy

Duỗi tay vịn chặt Dung Hà, Ban Họa nhéo eo y: "Đường đường là Đế Vương mà còn học mấy cậu nhóc leo cửa số, chàng có thấy mất mặt hay không?"

"Vì thu được một nụ cười của giai nhân, đừng nói để ta leo cửa sổ, bảo ta trèo tường cũng được." Dung Hà nhìn trong phòng treo không ít lồng chim, nhưng phần lớn lồng chim đều trống không, y nhớ có khoảng thời gian Vân Khánh Đế rất thích nuôi chim, cho nên người bên dưới tiến cống không ít tước điểu vừa đẹp vừa thông minh.

Sau đó Vân Khánh Đế bị bệnh, Tưởng Lạc cầm quyền, hắn ta không có hứng thú với loài chim, cho nên cung nhân cũng lười biếng, chim trong phòng chết đói bệnh chết không ít, chờ Dung Hà và Ban Họa vào chiếm giữ cung, cũng chỉ còn lại có mấy con này.

"Nếu như nàng thích, ta cho người tìm mấy con thú vị cho nàng. " Dung Hà nhìn những chim chóc này cho dù mở ra lồng chim, cũng không biết bay, liền biết bọn chúng bị cung nhân nuôi choáng váng.

"Không cần." Ban Họa lắc đầu, trêu một con Anh Vũ lông xanh đần độn: "Bên trên có chuyện cần làm cho tốt, bên dưới cũng không ngoại lệ, ta sẽ không gây họa thêm cho chúng. Huống chi, đám đồ chơi này không có việc gì đùa một chút thì tốt, không thể coi là thật."

Dung Hà đột nhiên nhớ tới từng nếm khoai lang ở Trung Châu rồi nói với Ban Họa: "Họa Họa, còn nhớ chúng ta ăn khoai lang nướng ở Trung Châu không?"

Ban Họa gật đầu: "Làm sao?"

"Ta chuẩn bị cho người trồng thử ở ngự điền, nếu sản lượng cao, sẽ có vô số chỗ tốt với bách tính Đại Doanh chúng ta. " Dung Hà học dáng vẻ Ban Họa, tiếp cận một chiếc lồng chim nhỏ: "Chờ đầu xuân sang năm, ta chuẩn bị phái đại sứ ra bên ngoài nhìn xem, nếu thật sự có thể tìm được cái khác thu hoạch trở về, tử tôn muôn đời cũng được nhờ vào."

"Mặc dù ta không hiểu những thứ này, nhưng có câu tổ tiên nói hay lắm, thế giới này rất lớn, luôn có những thứ chúng ta chưa gặp qua. " Ánh mắt Ban Họa sáng lên: "Bệ hạ có suy nghĩ này rất tốt."

Dung Hà cảm thấy, đại khái chỉ có Họa Họa mới có thể đồng ý ý nghĩ kinh hãi thế tục này của y. Quan viên trong triều và bách tính thiên hạ, luôn ôm mộng Đại Doanh là quốc gia lớn nhất cường thịnh nhất, đối với những tiểu quốc khác chẳng thèm ngó tới. Có lẽ là vì tiểu quốc xung quanh quá mức nghèo khó lạc hậu, để bọn họ sinh ra loại cảm xúc tự ngạo tự đại này.

Ý nghĩ dân chúng đơn giản, chưa thấy nhiều nhân vật, có loại cảm xúc tự đắc này cũng không kỳ lạ, nhưng nếu Đế Vương và triều thần cũng tự đắc tự mãn như thế thì không phải chuyện gì tốt.

Là người làm đế, phải tránh tự cao tự đại.

Hai phu thê một người muốn làm thế nào tạo phúc càng nhiều cho bách tính, một người không biết hết sức tò mò, mặc dù mục đích không giống nhau lắm, nhưng có thể nói chuyện cùng nhau. Hai người xem tranh phong thuỷ, từ khí hậu khắp nơi cả nước, đến suy đoán khí hậu bốn phương tám hướng của nước ngoài, ngoài biển có quốc gia hay người khác không.

Cho tới cuối cùng, hai người phát hiện, nếu như muốn ra biển, nhất định phải có thuyền lớn kiên cố, cùng vũ khí đề phòng hải đảo, thế này mới có thể giương cao cờ Đại Doanh.

"Chỗ nào cũng phải tốn tiền. " Ban Họa gục xuống bàn: "Xem ra chúng ta cần làm từng bước một mới đến được."

"Nàng nói đúng. " Dung Hà nhìn nơi bên ngoài tranh phong thuỷ không thấy: "Không thể gấp, cần từng bước một tới."

"Bệ hạ. " Vương Đức đi vào Ngự Thư Phòng, thấy hai người Đế hậu vây quanh tranh phong thuỷ trầm tư, khom người nói: " Chính điện đã tu sửa hoàn tất."

Dung Hà nhíu mày, nói với Vương Đức: " Để người Khâm Thiên Giám tính ngày lành tháng tốt, trẫm lại vào ở."

"Vâng."

Vương Đức suy nghĩ, vẫn nói: "Bệ hạ, nô tài có một chuyện chưa bẩm."

"Nói." Dung Hà ngẩng đầu nhìn Vương Đức, phát hiện Vương Đức đang len lén nhìn Ban Họa. Y gõ lên mặt bàn: "Có lời gì, trực tiếp mở miệng là được."

"Lúc Vân Khánh Đế bệnh nặng, có nhắc đến với nô tài một chuyện: " Giọng Vương Đức có chút run: " Sau khi ông ta băng hà đã bảo nô tài lấy đạo thánh chỉ này ra."

"Thánh chỉ gì thế?"

" Thánh chỉ phong Hoàng hậu nương nương làm Công chúa."

"Ngươi nói gì?" Ban Họa không dám tin nhìn Vương Đức: "Công chúa?"

"Vâng. " Vương Đức nuốt một ngụm nước bọt: "Vân Khánh Đế nói, bệ hạ tài đức toàn vẹn, dung mạo xuất chúng, chắc chắn có không ít nữ tử tình cảm sâu đậm với bệ hạ. Ông ta lo lắng sau khi mình chết, nương nương không người che chở, bệ hạ sẽ... Bệ hạ sẽ dời tâm chuyển ý, cho nên muốn cho người một thân phận cao quý."

Ban Họa kinh ngạc nhìn Vương Đức, sau một lúc lâu mới lấy lại tinh thần: " Thánh chỉ kia ở đâu?"

"Xin nương nương chờ một chút, nô tài đi lấy tới."

Nhưng, Vương Đức lấy một chiếc hộp màu vàng óng tới. Ban Họa cầm hộp, lấy thánh chỉ bên trong ra, bút tích trên thánh chỉ có chút phù phiếm, dù sao cũng là lúc Vân Khánh Đế bệnh nặng tự viết.

Bên trong tinh tế liệt ra đủ loại ưu điểm của Ban Họa, cũng cho nàng phong hào mới là Trường Nhạc.

Tình cảm nàng đối với Vân Khánh Đế rất phức tạp, tuổi nhỏ coi ông là biểu thúc mà thân cận, về sau trưởng thành, hơi đoán được một số chân tướng, lúc làm việc, liền mang thêm vài phần chân tình, mấy phần diễn trò.

Nhìn thánh chỉ này thật lâu, Ban Họa bỏ thánh chỉ vào trong hộp vàng, cộp một tiếng đóng hộp.

Ân oán tình cừu qua lại, tan biến cùng với người, cuối cùng bị nhạt nhòa giữa năm tháng

Nàng giao hộp lại lần nữa cho Vương Đức: "Còn bao lâu thì hạ táng ông ấy?"

Mặc dù Vân Khánh Đế là Hoàng Đế Đại Nghiệp, nhưng trong mắt thế nhân, ông đối với Dung Hà và Ban Họa cũng không bạc, cho nên cứ việc vương triều Tưởng gia đã không tồn tại thì Dung Hà vẫn hạ lệnh như cũ, hạ táng cho Vân Khánh Đế dựa theo quy chế Đế Vương.

Lăng mộ từ khi Vân Khánh Đế đăng cơ đã bắt đầu tu kiến, mấy năm trước đã làm xong, hiện tại chọn thời gian thích hợp sắp xếp hạ táng cho Vân Khánh Đế.

"Hồi nương nương, vào mùng tám tháng sau."

"Họa Họa?" Dung Hà thấy thần sắc Ban Họa có chút ảm đạm, tiến lên nhẹ nhàng ôm lấy nàng, vỗ nhè nhẹ sau lưng nàng, an ủi tâm tình của nàng.

"Ta không sao. " Ban Họa lắc đầu ôm eo Dung Hà: "Ta chỉ không nghĩ đến..."

Không nghĩ tới tình cảm Vân Khánh Đế đối với nàng nhiều hơn một chút so với trong tưởng tượng của nàng.

Mùng tám tháng mười một năm đầu Thành An, Hoàng Đế Vân Khánh Đế thứ hai đếm ngược của triều Đại Nghiệp được hạ táng. Mặc dù vị Hoàng đế này nuôi ra một vị phế đế, một vị phế Thái Tử, nhưng Hoàng Đế khai quốc triều Đại Doanh cũng không giảm quy chế mai táng ông, thậm chí còn tự thân đưa tang cho ông, lần nữa tạo nên tán thưởng của vô số người.

Phế Thái Tử, ngay lúc này là Hòa Thân Vương đang mặc đồ tang, thần sắc tiều tụy đi phía trước đội ngũ đưa tang.

Vân Khánh Đế Phong quang một đời, một khắc khi cửa lớn lăng mộ đóng lại đã kết thúc phong quang một đời của ông. Đội ngũ đưa tang theo ngự giá rời đi, ngoài cửa chỉ có Hòa Thân Vương lẻ loi trơ trọi.

Đám con thứ của ông sợ hãi tân đế, không dám lưu thêm một khắc, đích thứ tử của ông còn bị giam trong thiên lao, chỉ có trưởng tử còn dám trước cửa bồi ông thêm một chút.

Khí trời tháng mười một ở Kinh Thành đã rất lạnh, Hòa Thân Vương nhìn chữ lạnh như băng trên bia mộ, quỳ trên mặt đất lạy ba cái dập đầu với người trong lăng mộ.

"Biểu ca." Ban Họa nhìn thấy Hòa Thân Vương quỳ trên mặt đất thật lâu không đứng lên, do dự một chút, tiến lên xem xét mới phát hiện hai mắt đối phương đã đỏ bừng, lệ rơi đầy mặt.

Hòa Thân Vương lau khô nước mắt trên mặt, đứng dậy cung cung kính kính hành lễ cho nàng: "Bái kiến Hoàng hậu nương nương."

Gió lạnh lên, Ban Họa cầm áo choàng đưa tới trước mặt Hòa Thân Vương: "Gió thu lạnh, biểu ca chú ý thân thể nhiều hơn."

Hòa Thân Vương do dự một chút, nhận áo choàng thả trên tay, nhưng không khoác. Ban Họa biết hắn đang cố kỵ gì, cười dời ánh mắt: "Tân phủ ở quen chưa?"

"Hồi nương nương, mọi chuyện đều tốt."

Chậm rãi gật đầu một cái, Ban Họa thở dài: "Tốt là được." Nàng kéo dây lưng áo choàng trên người, nghiêng đầu nhìn chung quanh, ngoại trừ thân vệ cách đó không xa chờ nàng thì không có người nào nữa.

"Gió lạnh, nương nương sớm hồi cung đi." Hòa Thân Vương nhớ tới hiện quyền hành trong triều đã bị Dung Hà nắm chặt trong lòng bàn tay, những thân nhân tiền triều như bọn họ không thể đến giúp đỡ Ban Họa, chỉ có thể khiến nàng bị Dung Hà nghi ngờ vô căn cứ.

"Huynh yên tâm đi, trước khi lưu lại, ta đã nói cùng bệ hạ. " Ban Họa biết Hòa Thân Vương đang lo lắng cho mình, trong nụ cười mang theo vài phần thoải mái: "Ta cứ nghĩ biểu ca sẽ trách ta."

Thái Tử đối với nàng vô cùng tốt, nàng giúp đỡ Dung Hà tạo phản, nếu nàng là Thái Tử, cũng sẽ oán hận nàng đấy.

"Mẫu thân đi cung khác trước, mọi chuyện đều nói cho ta biết. " Thần sắc Hòa Thân Vương giống như áy náy cũng như giải thoát: "Ban nguyên soái ông ấy..."

Gió thổi lên làn váy trắng của Ban Họa, mí mắt nàng run rẩy, giống như bươm bướm bị hoảng sợ: "Việc này không liên quan đến biểu ca, huynh không cần cảm thấy áy náy."

"Cho nên bệ hạ ra quyết định, không liên quan gì đến nương nương cả?" Hòa Thân Vương cười ôn hòa một tiếng, cứ như vẫn là chàng trai dịu dàng năm đó: "Ta vốn không định làm Hoàng Đế, thiên hạ này quá nặng, ta là người không quả quyết. Nếu ta xưng đế, không thể cho bách tính cuộc sống an bình. Bệ hạ không giống vậy, hắn có năng lực hơn ta, cũng nhìn xa hơn ta. Không có triều đại nào có thể ngàn năm vạn năm, triều đại thay đổi, vốn là quy luật thiên đạo, chỉ là đúng lúc đến lượt ta thôi."

Nói đến đây, Hòa Thân Vương biểu lộ bình tĩnh dị thường, hắn cười với Ban Họa: "Nương nương không cần để những thứ này trong lòng, bách tính thiên hạ cần là bệ hạ, không phải người như ta."

Ban Họa cười cười, hốc mắt có chút nóng lên, nàng bỏ qua một bên: "Biểu ca, trở về đi."

"Đúng, cần phải trở về. " Hòa Thân Vương sờ lên bia đá lạnh buốt: "Nương nương đi trước, vi thần còn muốn ở đây một hồi."

"Được. " Ban Họa nhẹ gật đầu: "Huynh không mang thị vệ tới, ta để mấy thân vệ đưa huynh về, trên đường cẩn thận."

Hòa Thân Vương cười cười, khom mình hành lễ nói với Ban Họa: "Cung tiễn nương nương."

Ban Họa dẫm chân xuống, quay đầu nhìn Hòa Thân Vương: "Biểu ca, chúng ta là người trong nhà, trong lúc không có ai huynh không cần khách sáo với ta như thế."

Nụ cười trên mặt Hòa Thân Vương sáng mấy phần, nhưng lại kiên định lắc đầu: "Lễ không thể bỏ. Nương nương, lòng người trong cung phức tạp, quyền lợi nặng nề, mời nương nương cẩn thận mọi thứ. Ở trong hậu cung, phải tránh mềm lòng trọng tình, chúng ta là những người cũ tiền triều,

//
""""


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui