Editor: Đào Sindy
Hòa Thân Vương không đành lòng dời ánh mắt, hắn chậm rãi mở miệng nói: "Nhị đệ, đây là tội mà ngươi phải chịu."
"Ngay cả ngươi cũng sợ Dung Hà à?" Tưởng Lạc nằm sấp trước cửa, khàn cả giọng nói: "Nếu ngay cả ngươi cũng mặc kệ ta thì thế gian này không ai để ý đến ta nữa rồi."
"Ngươi thật là không biết xấu hổ. " Ban Họa ngăn trước mặt Hòa Thân Vương: "Làm nhiều chuyện ác như vậy, còn không biết xấu hổ giả bộ đáng thương. Nhưng gặp biểu ca mềm lòng, ngươi liền ỷ sủng mà kiêu thôi."
Lưu Bán Sơn cảm thấy, từ ngữ ỷ sủng mà kiêu này, hình như dùng không quá phù hợp ở chỗ này.
"Ban Họa..." Tưởng Lạc kinh ngạc nhìn Ban Họa, bỗng nhiên bật cười điên cuồng: "Ngươi là Quận chúa tiền triều lại ở cùng Dung Hà, sẽ có kết quả gì tốt? Hôm nay ta rơi vào cấp độ thê thảm như thế, ngươi thì có mấy ngày tốt lành đây?"
Ban Họa cười lạnh: "Mặc kệ ta có thể có mấy ngày tốt, chí ít bây giờ ta là Hoàng hậu, mà ngươi là tù nhân. Còn quan tâm ta sao, ngươi nên lo cho cuộc sống sau này của mình đi."
"Họa Họa đối với trẫm, là thân nhân là bạn lữ cũng là người để ý nhất." Dung Hà đi đến bên người Ban Họa, ánh mắt như hàn băng mùa đông, lạnh đến để cho người ta phát lạnh từ bên trong: "Xem ra thời gian Lệ vương ngươi bị giam giữ ở đây vẫn quá ít, bằng không thì cũng sẽ không ăn nói linh tinh như thế."
Tưởng Lạc nhớ tới những ngày qua bị giam giữ trong thiên lao, ánh mắt lộ ra vẻ sợ hãi.
Ánh mắt Ban Họa yên tĩnh nhìn Tưởng Lạc, nàng hơi rũ xuống mí mắt.
Dung Hà không nhìn hắn ta nữa mà quay đầu nhìn về phía Hòa Thân Vương: "Hòa Thân Vương, ngươi cảm thấy trẫm sẽ tin tưởng người ám sát Họa Họa, do hắn ta sắp xếp sao?"
Hòa Thân Vương nhìn Tưởng Lạc trong lao, nửa ngày mới khó khăn mở miệng: "Không phải hắn."
"Nhìn xem... Điện hạ biết hung thủ là ai?" Dung Hà quay đầu nhìn về phía Hòa Thân Vương, cứ như đang hỏi một câu rất nhẹ nhàng.
Hòa Thân Vương trầm mặc thật lâu: "Vâng, ta biết."
Ban Họa kinh ngạc nhìn Hòa Thân Vương, nàng vẫn cho là việc này không liên quan đến Hòa Thân Vương, nhưng Hòa thân vương bỗng nhiên nói, hắn biết hung thủ là ai, lấy tính cách của hắn, vậy mà tự nguyện khai ra hung phạm có thể là Thạch thị?
"Ai?" Dung Hà hỏi.
Trong thiên lao an tĩnh thật lâu, Ban Họa nhìn Hòa Thân Vương không mở miệng.
"Vương phi của ta, Thạch Tố Nguyệt."
Phủ Hòa Thân Vương.
Thạch thị thay áo bào hoa lệ nhất của mình, đầu đội cửu phượng trâm, ngồi ngay ngắn ở trên ghế thái phi. Một khắc sau cấm vệ quân xông tới, nàng ta lộ ra một nụ cười mỉm.
"Hòa Thân Vương phi. " Đỗ Cửu bước vào chủ viện, nhìn nữ nhân đang ngồi ngay ngắn trên ghế, nàng ta ung dung hoa quý, mặc dù không phải nữ nhân cực đẹp, nhưng khí độ trên người, nữ nhân bình thường khó mà đạt đến: "Vi thần phụng lệnh bệ hạ, truy nã ngươi tiến cung."
"Truy nã?" Thạch thị chậm rãi đứng lên: "Bản cung đã sớm ngờ tới có một ngày này, tân đế làm sao chứa chấp được những người cũ tiền triều như chúng ta, dù sao cũng chỉ là một cái mạng, Dung Hà hắn muốn thì cầm đi đi."
Đỗ Cửu cười nhạt: "Vương Phi nghĩ sai rồi, vi thần mời Vương Phi hỗ trợ điều tra án Hoàng hậu nương nương bị thích khách tập kích."
Sắc mặt Thạch thị hơi tái, ngoài miệng khí thế không chút yếu thế: "Bệ hạ muốn làm gì, chỉ cần mệnh lệnh mà thôi, làm gì tìm cớ chứ. Bản cung thân là một nữ tử yếu đuối, chỉ có thể nghe lệnh mà thôi."
Đỗ Cửu nghe ra ý trong lời nàng ta, bệ hạ khó xử người cũ tiền triều, thủ đoạn nhỏ của nữ nhân hậu trạch. Thời điểm hắn làm mật thám gặp qua không ít, cho nên vốn không để trong lòng.
Mắt hắn nhìn hạ nhân bốn phía phủ Hòa Thân Vương không dám thở mạnh, khẽ cười một tiếng: "Vương Phi, không phải nữ tử cao vị hậu cung, không thể tự tiện xưng bản cung, mong Vương Phi nói cẩn thận."
"Vẫn xin Vương Phi lập tức xuất phát."
Thạch thị cười lạnh một tiếng, đi ra ngoài cửa.
Lúc đi ra đại môn phủ Hòa Thân Vương, nàng dừng bước lại nhìn về phía Đỗ Cửu: "Vương gia đâu?"
Đỗ Cửu khom mình hành lễ: "Xin Vương Phi đừng lo lắng, Hòa Thân vương điện hạ rất tốt."
Thạch thị nhíu mày: "Ta hỏi không phải là hắn có ổn không, ta muốn biết hắn..." Giọng điệu nàng ta dừng một chút, cuối cùng không tiếp tục mở miệng.
Lúc này sắc trời đã tối, Vương Phủ ngoại trừ treo hai chiếc đèn lồng, Thạch thị không nhìn thấy chút ánh sáng trên đường phố. Mắt nàng ta nhìn xe ngựa đang đậu, chế tác tinh xảo, phía trên còn điêu khắc Phượng Hoàng.
Vịn tay tỳ nữ đạp lên xe ngựa, nàng ta quay đầu nhìn những hộ vệ vây quanh xe ngựa, mặt tất cả những người này đều chìm trong bóng tối, tự dưng khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
Ngoài cửa Chu Tước, Thạch Tấn bị thủ vệ ngăn ngoài cửa.
"Thạch đại nhân, mời người trở về cho, sắc trời đã tối, bệ hạ không gặp người đâu." Hộ vệ không dám đắc tội Thạch Tấn, chỉ có thể dùng lời hay khuyên bảo: "Nếu người có chuyện quan trọng, mạt tướng bằng lòng đưa sổ gấp đến Đại Nguyệt cung, nhưng lúc này nếu người tiến cung, chỉ sợ có chút không ổn."
"Mong chư vị thông truyền thay, vi thần quả thực có việc gấp!"
Hai vị hộ vệ nhìn nhau một cái, do dự thật lâu mới bất đắc dĩ nói: "Người đợi chút, mạt tướng sai người đi thông báo một tiếng cho người, về phần được hay không, mạt tướng không dám hứa chắc."
"Đa tạ hai vị Tướng Quân!"
"Không dám không dám. " Hộ vệ không có ý tứ cười nói: " Chúng ta chỉ là tiểu tướng canh cổng, làm sao xứng làm Tướng quân, Thạch đại nhân quá khen mạt tướng rồi."
"Chờ một chút, nơi này không phải Chu Tước môn. " Thạch thị xốc lên rèm xe ngựa, nhìn thoáng qua bốn phía: "Nơi này là Tuyên Vũ môn."
Đỗ Cửu không để ý tới nàng ta, trực tiếp mang người tiến cung.
Trong chính điện Đại Nguyệt cung, Ban Họa ngồi bên phải Dung Hà, Hòa Thân Vương ngồi dưới tay, thần sắc có chút hoảng hốt ảm đạm. Gặp Đỗ Cửu tiến vào, hắn nhìn thoáng qua sau lưng Đỗ Cửu.
"Bệ hạ, nương nương, Hòa Thân Vương phi đã đến."
"Tuyên."
Mắt Dung Hà nhìn Hòa Thân Vương, giọng điệu lạnh nhạt: "Hòa Thân Vương, còn có chuyện gì cần nói hay sao?"
Hòa Thân Vương yên lặng lắc đầu, cả người chán chường cực kỳ.
Thạch thị đi vào điện, không hành lễ cho Dung Hà và Ban Họa, cũng không nhìn Hòa Thân Vương, nàng ta đứng thẳng tắp trong điện, không tránh né chút nào mà nhìn Dung Hà và Ban Họa, trên mặt lộ ra nụ cười trào phúng: "Các ngươi hiện đang ngồi phía trên, chỉ vì thủ đoạn các ngươi cao minh hơn mà thôi."
"Người này thật kỳ lạ, ngươi không mắng Tưởng Lạc thịt cá bách tính, ngươi không trách Tưởng gia làm toàn bộ thiên hạ rối loạn, lại dồn tất cả oán khí vào trên người chúng ta. " Ban Họa chế giễu lại: "Triều đại thay đổi là tự nhiên, đế vị Tưởng gia, không phải cũng đoạt từ Tư Mã gia hay sao?"
"Ban Họa, địa vị ngươi có hôm nay, chỉ vì ngươi có dung mạo xinh đẹp mà thôi. " Thạch thị giương cằm: "Ngươi đừng nhanh mồm nhanh miệng với ta, khoe khoang thân phận Hoàng hậu của ngươi. Trong hậu cung, thứ không thiếu nhất chính là nữ nhân, nhất là nữ nhân xinh đẹp, sớm muộn gì ngươi cũng có một ngày không như ý."
"Ta có khuôn mặt dễ nhìn thì thế nào, ăn hết gạo hay uống hết nước của nhà ngươi. " Ban Họa đứng lên trước bàn cười nói: " Thật ra ta cảm thấy hai tỷ muội Thạch gia các ngươi có rất nhiều chỗ tương đồng, nói thí dụ như luôn không nhìn trúng gương mặt này của ta."
"Nhưng các ngươi dựa vào đâu xem thường ta, cũng bởi vì ta đẹp à?" Ban Họa cười ra tiếng: "Nếu đẹp bị các ngươi xem thường, vậy ta đồng ý để ngươi xem thường cả đời. Cũng không biết có một số người, đến tột cùng là xem thường ta, hay là hâm mộ ta đây?"
"Ngươi im miệng, loại nữ nhân thô lỗ như ngươi, chỉ dựa vào dung mạo hấp dẫn nam nhân, làm sao so sánh cùng ta?!" Thạch thị đưa tay chỉ Ban Họa: "Hôm nay coi như ta chết, oan hồn ta cũng phải ngày ngày nhìn ngươi, nhìn ngươi xem xem ngươi được như ý đến khi nào."
Ban Họa phát hiện, Thạch thị cực kỳ hận mình, hoặc là bất mãn với nàng tới cực điểm. Nàng đi xuống bậc thang, trở tay xoay tay Thạch thị chỉ vào mình, dễ dàng đẩy nàng ta lùi lại mấy bước: "Hòa Thân Vương phi là nữ tử có tri thức hiểu lễ nghĩa, sao lại không biết dùng tay chỉ người khác là không lễ phép chứ?"
Thạch thị bị đau, khoanh tay lui về sau, nàng ta căm hận nhìn Ban Họa: "Ban Họa, ngươi nhận hết ân huệ Tưởng gia, lại lấy Hổ Phù tam quân cho Dung Hà, ngươi xứng đáng với liệt tổ liệt tông Tưởng gia, có nể mặt Đức Ninh Trưởng Công chúa không?"
Nàng cho Dung Hà Hổ Phù tam quân ư?
Ban Họa nhíu mày, nàng đã hiểu tại sao Thạch thị hận không thể để nàng chết đi, bởi vì trong lòng Thạch thị, là nàng giao Hổ Phù tam quân cho Dung Hà, giúp đỡ Dung Hà lôi kéo lòng Võ tướng, vương triều Tưởng gia mới có thể thua.
"Hòa Thân Vương phi, có một số việc ngươi không rõ. " Ban Họa thương hại nhìn Thạch thị: " Người hại ngươi không thể làm Hoàng hậu không phải ta, mà là người nhà họ Tưởng. Ta có thể làm hoàng hậu, là bởi vì trượng phu của ta là Hoàng Đế. Nhưng nếu không có ta, chàng vẫn có thể làm Hoàng Đế."
"Tưởng gia mất đi... Là lòng dân. " Ban Họa lắc đầu thở dài: "Nếu như ngay cả cái này ngươi cũngkhông hiểu, không làm Hoàng hậu ngược lại là chuyện tốt."
"Ngươi im miệng, ngươi im miệng, hết thảy đều là mượn cớ."
Bỗng nhiên Thạch thị tháo trâm xuống, vọt tới chỗ Ban Họa. Ban Họa nhẹ nhàng tránh đi, đưa tay đẩy cổ tay Thạch thị, trâm cài theo đó rơi xuống, Thạch thị cũng bị Ban Họa đẩy ngã ra đất.
"Không phải lúc quan trọng, ta sẽ không đánh nữ nhân." Ban Họa sửa sang nếp uốn trên ống tay áo, giọng điệu không có chút chập trùng.
"Họa Họa. " Dung Hà vọt tới bên người Ban Họa: "Nàng ổn chứ."
"Ta không sao." Ban Họa lắc đầu, thấy Hòa Thân Vương cũng đứng dậy đi đến đây liền nói: " Đây là chuyện giữa nữ nhân chúng ta, nam nhân các người đừng nhúng tay, đều trở về ngồi đi."
Mắt Dung Hà nhìn Thạch thị nằm rạp trên mặt đất, quay người ngồi xuống lại.
Hòa Thân Vương cứng đờ đứng tại chỗ, chậm rãi quay đầu nhắm mắt lại. Hắn hiểu Họa Họa, Họa Họa từ trước đến nay luôn khoan dung với nữ tử, nhưng lần này Tố Nguyệt đã triệt để đắc tội nàng.
"Nếu như ngươi chỉ muốn giết ta, ta sẽ nể tình ngươi không đắc thủ hơn nữa là thê tử biểu ca kết tóc, tha cho ngươi lần này. " Ban Họa ngồi xuống, bóp lấy cổ Thạch thị, bức nàng ta nhìn mình: "Nhưng ngươi muốn tính toán nam nhân của ta, vậy ta không thể để ngươi sống nữa."
Thạch thị khàn giọng nói: "Coi như ngươi giết ta thì như thế nào, ta vẫn là Thái Tử Phi cuối cùng của triều Đại Nghiệp, trong lịch sử tất có tục danh của ta. Hôm nay ta bỏ mạng trong tay ngươi, dù qua ngàn năm vạn năm, người hậu thế cũng sẽ biết, ngươi là một Hoàng hậu tay nhiễm máu tươi."
"Người chết như đèn tắt, hậu thế đâu thèm người khác nói như thế nào. " Ban Họa nhìn khuôn mặt Thạch thị đầy đắc ý, nhịn không được tát một cái mạnh lên mặt nàng ta: "Ngươi muốn thanh danh hậu thế, vậy thì tốt, ta thành toàn cho ngươi."
"Biểu ca. " Mặt Ban Họa không thay đổi quay đầu nhìn Hòa Thân Vương, buông tay đang bóp cổ Thạch thị ra: "Thạch thị tư thông
//