Ta Chuyển Sinh Sang Thế Giới Liên Quân Và Liên Minh


“ Lão nương cuối cùng cũng thoát khỏi chỗ khi ho cò gáy kia, giờ thì thời khắc báo thù đã tới...” Ngộ Không vui sướng vận động cơ thể vì cũng đã khá lâu rồi nàng chưa được thoải mái như bây giờ.

Bỗng nhiên, một giọng nói quen thuộc với hắn lại phát ra từ bầu trời:” Ngộ Không, hắn là người mà ta đã nói với ngươi lúc trước, nhớ kĩ những gì ta đã dặn ngươi...”.
“ Lão bất tử...!Người mà ngươi nói là có duyên với ta đây sao?? Chỉ bằng cái tên này mà ngươi đòi ta phụ tá hắn..Không bao giờ...” Ngộ Không khinh thường nhìn Thiên Hồ, nàng vẫn như cũ chưa hiểu nguyên do vì sao tên này lại phù hợp với mấy tên kia nữa.

“ Ngộ Không lão tỷ...Lão bất tử trước kia đã nói gì với ngươi vậy ?? “.


Hắn tò mò khi nhìn Ngộ Không đang thở phì phò nhìn mình.
“ Lão hứa với ta rằng muốn đi theo ta để giúp ngươi lấy được cái gì đó có vẻ khá ngưu bức...Mà nhìn ngươi thế này chắc đi được nửa đoạn đường thì lăn quay ra chết quá...” Ngộ Không bĩu môi, không chút thương tiếc chê bai hắn, dưới cái nhìn của nàng thì ngoài có vài phần vô sỉ và háo sắc thì hắn chả được tích sự gì.
" Đừng vội đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài...Xem đây.." Hắn nhảy từ trên núi cao xuống mặt đất trong sự ngỡ ngàng của Ngộ Không, những tưởng rằng mình có thể vận dụng năng lực thoáng cái cho Ngộ Không tin phục, Nhưng..." Bịch....." Hắn như chiếc bao cát rơi xuống đất, cũng may Ngộ Không đỡ kịp nên không sao.
" Vô dụng vẫn hoàn vô dụng...." Ngộ Không đón được hắn xong thì đặt hắn ngồi cạnh tảng đá, rồi dùng ánh mắt như nhìn người phi bình thường nhìn hắn.
" Hệ thống, vì sao ta không vận dụng được năng lực Lục Đạo và ma lực từ Hủy Diệt Hồ Ly ??" Hắn hỏi hệ thống trong tiềm thức mình.
" Chủ nhân, vì để đảm bảo trải nghiệm tốt nhất cho ngài nên tất cả các sức mạnh có tính sát thương cao đều được phong ấn lại, duy chỉ có Mị Hoặc Yêu Hồ, Ngự Nữ Thần Quyết và Hoá Hồ: Tiểu Hồ Ly là vẫn dùng được.

Chúc ngài một ngày tốt lành..." Hệ thống tự động giải đáp thắc mắc cho hắn.
" Toang rồi......" Hắn giờ thì cũng chẳng khác Đường Tăng trong nguyên tác là bao, hơn cái là mị lực hắn vẫn còn được giữ nguyên nên chắc chắn sẽ đem đến không ít chuyện dở khóc dở cười đến với hắn.
" Người kế thừa, để đạt được nguyên vẹn truyền thừa từ ta, ngươi phải đi đến điểm tận cùng của phía Đông...." Thông điệp cuối cùng được giọng nói bí ẩn truyền vào đầu hắn trước lúc bắt đầu chuyến đi Đông Du Kí.
" Ngươi sao đi chậm như rùa vậy....Nhanh lên chút....Trời đã sắp về đêm rồi..." Ngộ Không chán nản nhìn thiếu niên đang đi bộ chậm rì bên cạnh mình phàn nàn.

" Bình tĩnh, Ngộ Không, sư phụ đi vẫn rất nhanh đó chứ...Chúng ta đã đi được gần chục cây số trong cả ngày hôm nay rồi còn gì....Chắc chắn nếu ngươi bớt phàn nàn thì chúng ta sẽ đi nhanh hơn.." Hắn cũng hết cách với cô nàng này, cũng do hắn bị phong ấn năng lực nên hơi bất tiện trong việc đi lại, mọi khi thì chỉ búng tay một cái là có cửa dịch chuyển đưa hắn đến nơi mong muốn nên giờ phải đi bộ có phần không quen.


Thêm nữa thì..." Tiểu ca ca, ngươi có muốn đi xe ngựa cùng ta không ??" Một cô gái xấu còn hơn Thị Nở giọng nói ngọt sớt cố mời hắn lên xe mình.
" Cảm ơn cô nương, ta điểm đến ngay gần đây rồi..Không muốn nhọc ngươi..." Hắn nhã nhặn từ chối cô nàng này.
" Không sao hết, ngươi cứ lên đây đi....." Thiếu nữ vẫn cố mời hắn lên xe của mình làm người lái xe cũng phải bực tức cô nàng này thay hắn.
" Tránh xa ra...Đừng để lão nương tức giận..." Ngộ Không lúc đầu thì còn hơi đắc ý khi nhìn thấy hắn bị mấy cô nàng này làm phiền, sau thì thấy với tốc độ này thì nàng và hắn chắc đi cả thế kỉ vẫn chưa đến nơi mất, đành phải giúp hắn xua đuổi bớt mấy cô nàng hâm mộ cuồng nhiệt này.

Thiếu nữ nhìn thấy Ngộ Không trên tay mang theo cây gậy dài ngoằng, đằng đằng sát khí liếc mình liền chẳng nói chẳng rằng lên xe trở về.
" Tại sao ngươi có tướng mạo như vậy mà chẳng có được thực lực xứng tầm nhỉ?? Nhìn ngươi chẳng có gì khác mấy cô nàng hoàng hoa khuê nữ...." Ngộ Không bất mãn nói, theo nàng thì tên này lẽ ra cũng phải có cái gì để phòng thân chứ.
" Haizz, đừng trách ta, vì ta sinh ra đã như thế này rồi...Vì vậy nên mới phải đi lấy thứ báu vật kia thì mới tự sức bảo vệ mình được..." Hắn cũng không thể giải thích với nàng bất cứ điều gì nên thôi cứ để nàng nghĩ như vậy.

Đêm đến, hai người cùng nhau dùng chung bữa tối do hắn nấu cơm còn nàng thì kiếm thức ăn về, tuy sức mạnh bị phong ấn nhưng may mắn thay trù nghệ của hắn vẫn không bị giảm đi làm Ngộ Không sau khi thưởng thức khen không ngớt.
" Ngươi đang làm gì vậy ??? " Ngộ Không nhìn thấy hắn múa múa vài động tác liền tò mò hỏi.
" Đây là Nam Hồng Quyền...Quyền Pháp của môn phái ta học lúc trước...Bài quyền giúp ta thư giãn tốt hơn sau cả một ngày di chuyền trên chặng đường dài, cũng như những động tác còn giúp ta có những thế võ phòng thân..." Hắn giải thích.
" Nhiêu đây thì chưa đủ để ngươi đánh được tên yếu nhất trong hang động quái vật...Thôi ta đi nghỉ đây, chúc ngủ ngon.." Ngộ Không mặc kệ hắn vẫn đang say sưa múa quyền, liền chui vào lều đi ngủ trước.

Còn hắn thì tập được gần nửa tiếng thì cũng cảm thấy hơi mệt nên cũng vào lều của mình nghỉ ngơi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận