Trước ánh mắt kinh ngạc của Amaya Masashi, đại cô có vóc dáng bé xíu của mình đã xử lí những vết thương đã bị bong tróc nhiều mảng da , nhìn sơ qua thì cũng giống hồi nàng mới sử dụng charka vĩ thú, song bị nó kiểm soát cơ thể sẽ tạo thành di chứng giống nam nhân này.
Vào đêm định mệnh đó, không chỉ có Naruko sở hữu Âm Charka mà nàng, Minato cũng đều có một phần charka Cửu Vĩ, nếu không mình Naruko khó đỡ được nguyên vẹn lượng charka khủng bố của Cửu Vĩ làm phiền.
" Đại cô, có người sắp tới đây...!" Động tĩnh hai người giao chiến đương nhiên sẽ thu hút nhiều ninja đến đây rồi, chỉ là không nghĩ đến chúng lại giống cẩu đánh hơi quá nhanh đi.
" Rút lui đi..." Cô gái nãy chăm sóc cho Thiên Hồ vác hắn lên vai mình, khổ nỗi thân hình nhỏ gọn của nàng lúc mang theo hắn thì trông có vẻ hơi cồng kềnh thì phải, tuy vậy tốc độ di chuyển của hai người cũng khá nhanh, thoáng cái đã về Làng Lá ( những nhân vật mình viết dạo gần đây liên quan đến những phần movie nha).
" Chúng ta có cần báo cáo lại nhiệm vụ ủy thác này cho Hokage đại nhân không ạ ?? " Amaya thay xong bộ quần áo ở nhà liền quay ra hỏi đại cô mình.
" Chưa cần thiết đâu...!Ngươi chuẩn bị cho ta chút đồ này cho ta đi..." Cô gái đưa một tờ giấy được viết khá nhiều những loại thuốc cho Amaya xong tiếp tục dùng thuốc bôi vào những vết thương cho Thiên Hồ.
Ayama bất đắc dĩ nhìn đại cô mình chăm sóc nam nhân này cẩn thận hơn nhiều lần lúc chăm sóc nàng, nhỏ giọng lẩm bẩm : " Ayumi a di, đúng là có sắc quên cháu..." rồi nhanh chân đi tìm những dược liệu được ghi trong tờ giấy ban nãy.
....
" Mẹ, con...con...Không xuống tay được..." Thiếu niên có gương mặt xinh đẹp sợ hãi nhìn người đang bị thương trước mắt mình, cúi đầu cầu xin nữ nhân gương mặt lạnh lùng đang nhìn chằm chằm thiếu niên, không chút xao động.
" Cái gì cũng phải có giới hạn, Khánh Linh...Mẹ đã nhân nhượng khá nhiều với con rồi...Hay con muốn đứa bạn kia của con phải nhìn thấy...." Thiếu phụ nhỏ giọng nói bên tai thiếu niên, càng nói như càng như đánh sâu vào yếu điểm của thiếu niên.
" Con làm...Đừng đụng vào anh ấy..." Khánh Linh bàn tay run rẩy cầm lấy khẩu súng nói.
Ban đầu, gia đình nàng ai nhìn vào cũng cảm thấy phụ mẫu nàng đều là những người xuất sắc khi từng người bọn họ đều nổi tiếng trong những lĩnh vực của riêng mình.
Cha hắn là một trong những nhà khảo cổ học xuất sắc nhất trên thế giới, còn mẹ là một nữ doanh nhân thành đạt ở giới chính trị.
Thế nhưng, đó hoàn toàn chỉ là vỏ bọc hoàn hảo bên ngoài thôi, thực chất mẹ nàng thân phận thực sự là sát thủ bất bại trong thế giới ngầm, mang thai hắn do một lần ngoài ý muốn trong phòng thí nghiệm.
Còn nhà khảo cổ kia tùy tiện chỉ là một con robot được lập trình sẵn ,không hề có chút cảm tình gì cả.
" Khánh Linh...Con dành quá nhiều tình cảm cho thứ không đi được đến đâu.
Nếu con không đủ mạnh như mẹ thì có lẽ ngay cả bản thân con con cũng không bảo vệ được, huống chi là người bạn kia của con.
Chỉ cần con hoàn thành huấn luyện sẽ nhanh được gặp lại hắn thôi.." Thiếu phụ biết con mình ăn mềm không ăn cứng liền nhắc lại điều kiện hai người đã nói trước đó.
" Vậy...Con sẽ cố gắng hoàn thành nó..." Dứt lời tiếng súng nổ ra, kết liễu người nãy giờ thiếu niên vẫn do dự không dám làm.
Đó cũng là phát súng thức tỉnh thứ gì đó đang ngủ sâu trong con người thiếu niên, một con mãnh thú đã bắt đầu lộ ra nguyên hình...
....
Sau khi trải qua cảm giác cắn trả của Ma Lực, hắn cảm giác được có vài hạng mục năng lực đang được khôi phục lại, tỷ như thứ năng lực màu đỏ máu kia đã hồi phục lại, bắt đầu chữa lành những vết thương ngoài cơ thể.
" Đại cô, chỗ thuốc này...Ah...Tên này cũng quá thần kì đi, tự khôi phục lại được kìa, khổ công ta nhọc công đi tìm kiếm lâu như vậy..." Amaya nhìn những mảnh da đã lén da non, thầm kinh hãi về độ biến thái của nam nhân mới được đại cô nàng nhặt về.
" Không sao, ngươi cứ để gọn ở dưới đi.." Ayumi đang cởi hết quần áo hắn ra, giúp hắn tắm còn thay quần áo giúp luôn dưới sự kinh ngạc đến không thể nào kinh ngạc hơn của Amaya về đại cô mình.
Nhiều năm về trước, cũng có kha khá người muốn theo đuổi đại cô nàng nhưng thứ họ nhận được chỉ là một chuyến đi viện vài tháng từ Ayumi, tệ hơn nữa thì đời này sống thực vật, không đi lại được nữa.
Nàng đã không ra tay thì thôi, một khi đã ra tay thì cực hiếm nam nhân nào có khả năng đánh thắng nàng ở độ âm hiểm lúc ra đòn...
Ai mà nghĩ được đại cô vốn thanh tâm quả dục , không thích nam nhân nay lại tự mình chăm sóc hắn chu đáo hơn cả cháu ruột mình chứ...
" Ah..." Thiên Hồ đột nhiên mở mắt tỉnh dậy, điều đầu tiên cảm giác được cơ thể mình hơi nặng trĩu, chắc một phần do bản năng cơ thể hắn đã hoạt động nhiều tuần trời ở khu rừng kia, vả lại trong ngực hắn hình như đang có người thì phải.
" Cô nương...Cảm ơn ngươi đã giúp ta khống chế sức mạnh kia..." Dù không nhìn được mặt nhưng nhờ hương thơm dịu nhẹ toả ra từ người nàng hắn vẫn ngửi được.
" Sao nào...!Cảm ơn xuông thế vẫn là phong cách của đại ca sao ?? " Ayumi giờ mới lộ khuôn mặt trước mắt hắn, nghịch ngợm trêu đùa nói.
" Khánh Linh ?? " Kể cả giờ thiếu niên năm xưa đã có thêm một mái tóc dài đầy màu sắc thì hắn vẫn nhận ra được , nhất là đôi mắt vẫn luôn luôn sinh động mỗi lúc nhìn hắn.