Lúc này.
Hà Chỉ Anh từ trên khán đài chạy tới, tay cầm chai nước đưa cho Lý Dương, nhưng lại quay đầu về phía Trần Viễn.
" Tài quá, vừa nãy anh chạy còn nhanh hơn Lý Dương nhà em!"
Hà Chỉ Anh: Độ thiện cảm +5
Hà Chỉ Anh: Độ thiện cảm +5
Hà Chỉ Anh: Độ thiện cảm +5
Sau màn trình diễn vừa rồi, độ thiện cảm của Hà Chỉ Anh tăng từ âm 5 đến dương 10 điểm.
Đúng là có tài thì không sợ thiếu gái theo.
Lý Dương nghe xong thì tức tới phát điên.
Huấn luyện viên muốn thay thế hắn bằng Trần Viễn, hắn đã không nói gì rồi, đã nuốt giật vào bụng rồi, nào ngờ Hà Chỉ Anh này là bạn gái mình mà lại khen ngợi một người con trai khác trước mặt mình.
Mà hắn là ai cơ chứ?
Là tên khốn rác rưởi thấp kém Trần Viễn
Điền kinh là môn hắn tự hào nhất, danh hiệu quán quân chạy nước rút khiến hắn kiêu ngạo, nhưng giờ hắn vừa bị thua xong thì bạn gái hắn lại cho rằng mình không bằng một thằng liếm cẩu.
Không thể chấp nhận nổi!
Tuyệt đối không!
Lý Dương phẫn nộ đùng đùng.
" Hà Chỉ Anh cô có ý gì? Cô cho rằng nó tốt hơn tôi ư? Lẽ nào trong mắt cô, tôi không bằng thằng chó Trần Viễn này sao, cô là cái đồ trở mặt vậy sao?"
Lý Dương hét lớn.
Đương nhiên, nói cũng vô ích, mà nói xong còn thấy hối hận.
" Anh quát em à, sao anh lại mắng em? Trước anh có vậy đâu, mới yêu có một tháng mà anh lại? Em không nghĩ anh là người hẹp hòi như vậy, Trần Viễn là bạn học cấp ba của anh, người ta vừa nãy còn khen ngợi anh, thắng thua vốn là chuyện thường tình, anh dựa vào đâu mà nổi cáu?"
Hà Chỉ Anh viền mắt ướt lệ, chỉ tay vào Lý Dương một cách oan ức nói.
Tuy rằng nhìn cô nàng có vẻ mỏng manh dễ vỡ nhưng tính tình lại rất chua ngoa, con gái bây giờ rất có giá.
Nhất là khi Hà Chỉ Anh vừa xinh đẹp lại còn cao dáo, thân hình nuột nà, lại càng có thể làm giá hơn.
Nàng tuyệt đối không phải loại con gái để người khác thích nói gì mình thì nói, Lý Dương anh không đối xử tốt với tôi thì ngoài kia thiếu gì người đối xử tốt với tôi.
Lý Dương vốn đã ghét Trần Viễn, nay lại còn bị Hà Chỉ Anh góp dầu vào lửa, nhắc đi nhắc lại chuyện hắn chạy chậm hơn Trần Viễn.
Đây chính là nguồn cơn.
Không lẽ hai người chính là loại mập mờ kia sao?
"Hà Chỉ Anh, tôi nhịn cô nãy giờ rồi đấy!"
" Được lắm, Lý Dương anh thi đấu, tôi nhiệt tình đến đưa nước cho anh, anh không cảm kích lại còn giận cá chém thớt, anh có phải đàn ông không? Là đàn ông thì chứng minh mình có thể thắng Trần Viễn đi, tôi có mù mới yêu anh!"
Hà Chỉ Anh càng nói càng tức, nàng đã không thể kìm lại được.
" Nào nào! Hai đứa có cãi nhau thì về nhà mà cãi, mà Lý Dương, em là đàn ông cứ chấp nhất với con gái làm gì?"
Huấn luyện viên thuận miệng quở trách, sau đó quay đầu về Trần Viễn nói rằng: "Đúng rồi, em Trần Viễn, có muốn cân nhắc gia nhập đội điền kinh không?"
" Không, điền kinh gì thôi đi ạ, em có việc đi trước đây ạ!"
Trần Viễn nói xong, liền đi thẳng luôn. Đến cũng nhanh đi cũng nhanh khiến người ta phải ngước nhìn.
"Không được rồi, một mầm mống thiện tài như vậy mà bỏ lỡ thì tiếc quá, mình phải làm chút công tác tư tưởng cho thằng nhóc Trần Viễn này mới được!"
" Thầy Tôn, thầy đi gặp ban giám hiệu nhà trường đi, để tôi đi tìm chủ nhiệm của em ấy xem như nào!"
" Được, cứ vậy đi!"
Hai huấn luyện viên bàn luận, trong khi đó quan hệ của Lý Dương và Hà Chỉ Anh đã rạn nứt.
Cùng lúc, hai nữ sinh ngồi ở khán đài liền biên tập lại sau đó đăng tải đoạn clip ở thao trường hồi nãy lên diễn đàn TikTok.
Tựa đề là: " Cuộc thi chạy nước rút của trường, một thanh niên đi nhầm vào đường đua với tốc độ thần thánh!"
" Thanh Thanh, tớ có cảm tưởng video này sẽ vô cùng hot?" Lương Tiểu Cần đăng clip sau đó nói.
" Chả biết hot không nhưng mà anh đó thật sự kinh khủng quá, sinh viên khoa văn mà xó thể chạy nhanh hơn đội điền kinh của trường, cứ như Lưu Tường nhập thể vậy?"
" Ha ha, tưởng quay video cho vui ai ngờ quay được đại thần!"
Hai nữ sinh cười thảo luận. Các nàng vốn cũng không mong đợi video này sẽ hot.
······
Một hồi sau
Trần Viễn vừa ra khỏi thao trường thì lão Tào gọi đến.
" Này, lão tứ, lại chốn đi đâu một mình rồi?"
" Tôi đi ra giải sầu, không nhớ lúc nãy sao, lão Chu vì chuyện của Tốn Nhuế đối với tôi có chút thành kiến, anh em với nhau cũng khó nói!"
" Thực ra bình thường nhìn vào cũng biết cậu không hứng thú với thể Tôn Nhuế, mà cũng không hiểu sao cô ta lại muốn tán tỉnh cậu không phải trước đây cô ta ghét cậu làm sao? Tự nhiên thay đổi như vậy cảm giác như cô ta trở thành liếm cẩu của cậu vậy!"
"Khả năng ··· là tôi quá đẹp trai!" Trần Viễn nói đùa.
" Cút đi, nghiêm túc mà nói hôm nay cậu bị người ta phốt đấy, mấy tay anh hùng bàn phím đang bôi nhọ cậu kìa, lên diễn đàn trường mà xem đi!"
Nghe được lão Tào nhắc nhở, Trần Viễn bất ngờ. Vì hắn có làm gì quá đáng đâu mà đã bị cho lên diễn đàn thảo luận rồi?
Trần Viễn là kẻ biết điều, tuy nhiên chỉ là do hắn nghĩ vậy.
Một khi đã bị lũ anh hùng bàn phím nhắm tới, đảm bảo sẽ bị ném đá đến chết, đơn giản vì miệng lưỡi dân cư mạng chính là con dao.
Trần Viễn lập tức mở diễn đàn trường ra xem.
Hắn phát hiện một cái tin được đăng nửa tiếng trước, tựa đề là:
" Bên ngoài thì trầm mặc nhưng trên mạng thì hùng hổ.
Vốn trời sinh không phải anh hùng bàn phím!
Nhưng không thể thấy chuyện bất bình mà ngó lơ!
Nếu hôm nay tôi không làm rõ thì trời không tha đất không dung!
Ngày hôm nay, xin phép được bóc phốt một thằng tra nam cặn bã.
Hắn tên là Trần Viễn, sinh viên năm ba khoa Văn trường Hồ Đại, bề ngoài thư sinh nhưng bên trong nham hiểm, một chân đạp ba cái thuyền.
Ảnh của hắn dưới phần bình luận.
Hình ảnh 1
Hình ảnh 2
Hình ảnh 3
Ba tấm hình ảnh, là Trần Viễn cùng ba nữ sinh khác, mỗi người đều cười tươi có mỗi hắn là lạnh lùng.
Một ngày mà cả ba nữ sinh cùng lúc giao bữa sáng cho hắn, lại có người tặng hẳn quả táo 13pro cho hắn nữa.
Không thể nào hình dung nổi sự phẫn nộ trong tôi.
Cặn bã nam là không đủ để diễn tả!
Các thiên thần với nụ cười xinh này tại sao phải vớ nhầm tên chó chết cặn bã này cơ chứ?
Một người ba cô bạn gái, xã hội này loạn rồi ư?
Mong anh em cho ý kiên đúng đắn về vụ này?
Không!
Không cho phép loại này tồn tại.
Đừng để cho tên Trần Viễn khốn nạn này có thêm nạn nhân khác.
Các bạn nữ hết sức cẩn trọng
Chính nghĩa sẽ tìm đến mi!
—— ký tên: Anh hùng bàn phím
Cứ giống như một lá thư khiêu chiến vậy, Trần Viễn á khẩu, này giống như đổi trắng thay đen!
Tao làm gì mày mà mày động đến tao?
Mày nói đến mức độ này thì tao biết phải cãi lại như thế nào đây!
Cái gì mà không phụ là Anh hùng bàn phím, có bản lĩnh chửi người ta sao không đi viết sách luôn đi!
Trần Viễn đọc bình luận.
" Quá cặn bã! Thực sự quá cặn bã! Ủng hộ Anh hùng bàn phím!"