Ta Có Dược A!

Edit: Cám ( CamsVitiba)

Sau khi giết chết hai con quái vật, Cố Tá yên lặng chọt chọt bả vai Công Nghi Thiên Hành: "Đại ca, huynh nói tiếp theo chúng ta làm sao đây?"

Công Nghi Thiên Hành khẽ lắc đầu: "Xem ra chủ quán cùng khách nhân nơi này toàn bộ đã biến thành quái vật, chúng ta vẫn là nên trở về phòng, ở cửa chờ đợi là được."

Cố Tá cảm thấy cũng đúng, liền theo lời Công Nghi Thiên Hành cùng nhau đứng chờ ở cửa.

Mỗi lần có quái vật đến tập kích, hai người trở tay diệt sát, Cố Tá ngẫm nghĩ một chút, sau đó dùng tinh thần lực đem xác của quái vật cuốn lên, quăng hết vào trong phòng của hai quái vật phú thương cùng tiểu nhị ban nãy.

Dần dần một đêm trôi qua, quái vật cũng từ từ giảm lại, cuối cùng biến mất.

Cố Tá cùng Công Nghi Thiên Hành liền lần nữa trở vào phòng.

Lại qua một canh giờ, mặt trời lên cao.

Đột nhiên, bên ngoài vang lên âm thanh kinh hô: "Chết người! Nơi này chết người rồi!"

Cố Tá sửng sốt.

Công Nghi Thiên Hành lúc này không có cõng hắn, đổi lấy nắm chặt tay hắn, cùng nhau ra ngoài.

Lúc này có rất nhiều tụ tập trước cửa phòng phú thương kia, mỗi người biểu tình khác nhau, thoạt nhìn hoặc là hoảng sợ, hoặc là tò mò.

Cố Tá nhìn biểu tình của những người này, cảm giác trong lòng nao nao... Nếu hắn không nhận sai, đây chính là nơi hôm qua hắn dùng tinh thần lực đưa xác quái vật đến a! Hôm nay sao lại biến thành hình người thế này!

Kế tiếp, Công Nghi Thiên Hành cũng đưa mắt nhìn vào trong phòng.

Nơi đó đúng là có mười mấy cổ thi thể, cơ bản đều là chết trong tay y cùng Cố Tá, hiện giờ những thi thể đó đều biến thành hình người, chết cực kì thê thảm!

Cố Tá rối rắm truyền âm cho Công Nghi Thiên Hành:

[ Đại ca, ta cảm thấy chúng ta giết không phải là quái vật, mà là bá tánh bình thường. Huynh nói xem, đêm qua chúng ta có phải trúng phải ảo giác gì hay không, cho nên giết nhầm người rồi? ]

Công Nghi Thiên Hành lại lắc lắc đầu.

[ Nếu là ảo giác, lấy khả năng của bá tánh bình thường, căn bản không thể đỡ nổi một chiêu của chúng ta, xác chết này thảm thiết như vậy, cũng không chỉ bởi một chiêu đó đâu. ]

Cố Tá ngẫm lại cũng phải.

Đúng vậy, nếu là ảo giác, hai người bọn họ tùy tùy tiện tiện xuất một chiêu liền có thể trực tiếp đem người đánh bay rồi, mà sẽ không giống hiện tại, thi thể nát bét thê thảm như thế.

Điều này chứng minh, những người này ban ngày là người, buổi tối biến thành quái vật phỏng? Bọn họ tới cổ thành này, chẳng lẽ chính là đưa thân vào sào quyệt quái vật!

Cố Tá dùng tinh thần lực dò la các phòng nghe được âm thanh tư đấu tối qua, khi đó các quái vật cũng đang chết giết lẫn nhau, cũng có sống có chết, hiện tại.....

Sau khi nhìn rõ, Cố Tá càng kinh ngạc.

Quái vật hôm qua chết trong tay đồng loại, hôm nay vẫn tung tăng nhảy nhót! Thật giống như chưa từng chết qua!

Chẳng lẽ nói, quái vật chỉ khi chết trong tay người từ ngoài đến như bọn họ mới có thể chân chính tử vong, bọn quái vật tối qua dù đánh nhau tới rụng xương tróc thịt, kì thật đều chỉ là luận bàn thôi.... Phải không?

Lúc sau, Cố Tá nhéo nhéo cánh tay Công Nghi Thiên Hành, hai người bọn họ không chút dấu vết rời đi, đến trước quầy khách điếm trả phòng. Kế tiếp, bọn họ liền ẩn vào một góc bên cạnh khách quan sát.

Quả nhiên, không bao lâu, nhóm thành vệ xếp hàng mà đến xử lí vụ án mạng này. Bọn họ cũng không phát hiện hung thủ là ai, cũng không làm được gì khác chỉ có thể đem thi thể xử lí.

Rất nhanh mười mấy bao tải được người khiêng ra, bên trong đều là thi thể, Cố Tá đem tinh thần lực lặng lẽ đuổi theo, "nhìn" nhóm thành vệ đem thi thể đem đi, cuối cùng dừng lại ở bãi tha ma ngoài thành. Sau đó lại đem túi mở ra, đem thi thể tùy tiện vứt vào hố sâu, coi như chấm dứt mọi chuyện.

Cố Tá đem tinh thần lực thả xuống hố kia, thình lình phát hiện những thi thể đó đã lần thứ hai biến thành bộ dáng quái vật! Nhưng nhóm thành vệ sau ném thi thể xong liền đi vào thành, lại không có người nào phát hiện.....

Sau khi thu hồi tinh thần lực, Cố Tá đem những gì nhìn thấy được đều nói lại cho Công Nghi Thiên Hành một lần.

Công Nghi Thiên Hành trầm ngâm: "A Tá, nếu là một người giả vờ còn có thể tin, nhưng là tất cả mọi người trong thành đều như vậy, chỉ sợ bọn họ ban ngày đúng là thật sự không biết bộ dáng chính mình ban đêm thế nào." Nói đến đây, y dừng một chút: "Theo vi huynh phỏng đoán, trong chuyện này nhất định có liên quan đến tử vong chi lộ, nói không chừng đây là địa phương có tính đặc thù. Chúng ta hiện giờ phải nhanh chóng rời khỏi nơi này, còn về những quái vật đó.... Chờ buổi tối nếu chúng lại đến, giết chết là được, sau này nếu có thời gian, lại đến tra xét cũng không muộn."

Cố Tá gật gật đầu: "Như vậy cũng tốt. Mấu chốt nhất hiện tại vẫn là tận lực tránh đi đám người đến từ Trung Ương đại lục?"

Cái đám gia hỏa ăn no rửng mỡ đến đây chém giết lung tung...

Công Nghi Thiên Hành nói: "Đúng là như thế, đi thôi!"

Cố Tá lập tức ôm cổ Công Nghi Thiên Hành, hai người giống như một đạo sương khói, nhẹ nhàng cấp tốc hướng cuối thành bay đi.

Bên ngoài tòa thành cổ này, cũng có một đại lộ.

Con đường này rất rộng lớn, không biết có thể chứa bao nhiêu người cùng nhau song song mà đi, hai bên có dãy núi, từng ngọn thẳng tắp đứng lên, giống như từng cây cương châm, dựng kết lại thành hàng xung quanh đại lộ buộc người nhất định phải đi qua.

Hướng hai bên nhìn lại đều không có đường nào khác, có nơi sương mù cuồn cuộn, có nơi rất rất nhiều thực vật kì dị, đều cực kì nguy hiểm.

Cố Tá biểu môi: "Đại ca, đây mới thật sự là tử vong chi lộ đi...."

Công Nghi Thiên Hành hơi hơi gật đầu: "Hẳn là như thế."

Cố Tá: "Vậy sau khi chúng ta thông qua nơi này, có phải sẽ đến Trung Ương đại lục hay không?"

Công Nghi Thiên Hành lại nói: "Ước chừng là thế."

Vậy ư, mặc kệ thế nào, qua được con đường này rồi lại nói.

Còn có.... Mười ngày.

Trên con đường này cũng không có quái vật.

Nhưng có người của thế lực khác đột nhiên xuất hiện.

Công Nghi Thiên Hành cõng Cố Tá, thân hình hơi ngã ngửa về sau, trường thương trong tay đồng thời rung lên, theo đó là một đạo khí kình đáng sợ phát ra ở giữa không trung chấn động một phen, hóa thành ba vòng cung, liên tục đánh về phía người tới! Người nọ trong tay cầm hai thanh binh khí hình thù kì lạ, "Xoạt xoạt" đem ba đạo hình cung kia hóa giải, sau đó bước chân biến hóa, hạ thấp thân thể chém ngang eo Công Nghi Thiên Hành. Công Nghi Thiên Hành thay đổi thân pháp, đem trường thương chặn lại công kích, đồng thời trường thương uốn lượn, mũi thương lần nữa bắn ra, đâm tới giữa ngực người nọ!

Người nọ nguyên bản muốn né tránh, nếu là hy sinh nửa đầu vai là có thể tránh được chỗ yếu hại, nhưng vào lúc này, thân thể hắn đột nhiên cứng đờ, thoáng chốc đã bị mũi thương xuyên thấu qua ngực phun máu mà chết!

Chỉ nghe Công Nghi Thiên Hành khen: "A Tá vừa rồi ra tay thật đúng lúc."

Cố Tá thở phào nhẹ nhõm: "Đại ca không trách ta tùy tiện ra tay là được."

Công Nghi Thiên Hành cười: "Nơi đây nguy cơ trùng trùng, ra tay chỉ vì giết địch, không phải suy xét công bằng, A Tá có gì sai?"

Cố Tá lộ ra tươi cười.

Trước kia là quần ẩu, Cố Tá ra tay cũng là chuyện bình thường, nhưng khi một chọi một, hắn liền sẽ tùy ý để Công Nghi Thiên Hành một mình ứng đối, bởi vì hắn rất tin tưởng vào thực lực của đại ca.

Bọn họ cả ngày đi tới đi lui trên con đường này, từ sương mù dày đặc đến cây cối rậm rạp, thường thường đều sẽ có tân Võ giả đột ngột xuất hiện.

Cố Tá biết, những người này đại khác đến từ những nơi khác nhau, nhưng trăm sông đổ về một biển, cuối cùng đều vẫn sẽ đi lên con đường tử vong này.

Có lẽ bởi vì những Võ giả này trước đó đã trải qua quá quá nhiều nguy hiểm, cũng có thể trong lòng họ có tính toán riêng, phàm là sau khi xuất hiện trên con đường này, đều sẽ hướng đến Công Nghi Thiên Hành cùng Cố Tá bắt đầu công kích, ý đồ muốn dồn bọn họ vào chỗ chết. Một khi đã vậy, Công Nghi Thiên Hành cùng Cố Tá tự nhiên cũng phải phản kích.

Người xuất hiện phần lớn đều là Thoát Phàm cảnh nhập môn, cũng không phải đối thủ của Công Nghi Thiên Hành, nhưng là vị Võ giả mới đến vừa rồi lại là Thoát Phàm cảnh tiểu thành!

Đối với Công Nghi Thiên Hành mà nói, Võ giả Thoát Phàm cảnh tiểu thành vẫn phải hảo hảo chu toàn một phen, cũng không thể dễ dàng đánh hạ ngay được. Hơn nữa trên người con cháu các thế lực nói không chừng còn có át chủ bài gì đó –– tỷ như vừa rồi có một gia hỏa Thoát Phàm cảnh nhập môn trước khi chết còn tung ra một kích, nếu không phải tinh thần lực Cố Tá đủ nhạy bén, trực giác Công Nghi Thiên Hành đối với nguy hiểm đặc biệt mẫn cảm, thiếu chút nữa bọn họ đã ăn mệt lớn rồi!

Cho nên, lúc này Cố Tá vừa thấy người nọ cảnh giới cao, thời điểm đại ca vừa chiếm được thế thượng phong hắn liền không chút chần chờ mà ra tay –– dù sao cũng không thể để gia hỏa này có cơ hội móc ra át chủ bài được!

Công Nghi Thiên Hành tự nhiên cũng hiểu điểm này.

Bởi vậy y tuyệt đối sẽ không trách Cố Tá, ngược lại phải cổ vũ khen ngợi một phen.

Trên tử vong chi lộ này, cái gì công bằng cái gì thiên tài tự tôn đều không quan trọng, vì tránh cho lật thuyền trong mương, cẩn thận bảo toàn mạng nhỏ mới là quan trọng nhất!

Công Nghi Thiên Hành cõng Cố Tá tiếp tục bước đi.

Y cảm giác được Cố Tá tâm tư nặng nề, bên môi hơi hơi cong lên.

Y ước chừng đã đoán được Cố Tá đang nghĩ gì, nhưng là Cố Tá còn có một việc lại không nghĩ tới.

Những người đó sở dĩ vừa xuất hiện đã công kích, cũng không phải bởi vì trước đó gặp phải quá nhiều nguy cơ hay là muốn tính kế gì, mà là bọn họ trực tiếp đem hai người trở thành hạng người yếu thế dễ bắt nạt mà thôi.

Công Nghi Thiên Hành cảnh giới chỉ tại Tiên Thiên đỉnh, cái này không lừa được Võ giả Thoát Phàm cảnh, mà Cố Tá là Luyện dược sư, cho dù đã học xong pháp môn tinh thần lực, trong mắt bọn họ thực lực hai người đều không thể đả động đến Thoát Phàm cảnh.

Nếu là như vậy, dù cho Công Nghi Thiên Hành là thiên tài có thể vượt cấp khiêu chiến, dù cho Cố Tá là Luyện dược sư bản lĩnh luyện dược cực cao cùng tinh thần lực cường đại, những Võ giả Thoát Phàm cảnh đó đều cho rằng hai người họ không hề có sức uy hiếp.

Cho nên, bọn họ liền muốn giết chết hai người, cướp đoạt Thiên Nhãn Thạch cùng với đan dược..... Trên người Luyện dược sư sao có thể không mang theo một ít đan dược tốt nhất có phải không? Bọn họ đương nhiên đã phát hiện ra nơi này không thể tự động khôi phục chân khí, chỉ có thể nhờ đến đan dược. Cho dù Cố Tá cùng Công Nghi Thiên Hành trong tay chỉ có đam dược thích hợp với Tiên Thiên Võ giả, sau khi cướp được, chỉ cần ăn vào lượng lớn, cũng sẽ có tác dụng.

Công Nghi Thiên Hành nghĩ xong, hẩy hẩy Cố Tá trên lưng.

Cố Tá nhanh chóng ôm chặt y.

Hai người tức khắc hóa thành một đạo tia chớp, trên đường lớn bay chạy như điên!

Trước mắt, lại xuất hiện một tòa cổ thành.

Công Nghi Thiên Hành cùng Cố Tá đã chạy vội một ngày một đêm, quyết định sau khi tiến vào cổ thành sẽ tìm một chỗ trú lại, vừa lúc có thể thừa dịp ban ngày nghỉ ngơi, khi trời vừa tối liền rời đi cổ thành, lại tìm đến một con đường khác, như vậy là có thể tránh được quái vật trong thành.

Nhưng khi bọn họ sắp tiến vào cổ thành, đột nhiên có người tiếng người gọi.

"Công Nghi huynh, Cố huynh!"

Thanh âm này có chút xa lạ, nhưng cũng có chút quen tai.

Cố Tá quay đầu nhìn, đây là.... Tống Hòa?

Tống Hòa hiện giờ so với trước đó ngăn nắp sạch sẽ hơn rất nhiều.

_______________

#Cám: tới đây tui cứ thấy thiếu thiếu gì á, vả mặt không đủ sảng! Người trước chưa xong đã có pháo hôi mới! 694 của tui biến mất tiêu rồi, còn chưa kịp vả phát lào!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui