Ta Có Dược A!

Edit: Cám

Hồ Trường An nghe vậy thản nhiên nhìn qua.

Hắn thân là nam tử, lại là Võ giả, địa vị ở một thế gia chuyên luyện dược đương nhiên không ổn định, nhưng nếu thực lực của hắn cao cường, có thể đột phá đến cảnh giới tối cao kia, như vậy hắn dù là Võ giả hay Luyện dược sư căn bản đều không quan trọng nữa. Hơn nữa, hắn còn có thể che chở đệ - muội nha mình, đến lúc đó bọn họ một nhà ba người, đệ - muội sẽ nắm giữ quyền uy trên phương diện luyện dược, hắn có thể duy trì lực lương trên con đường võ đạo, đây không phải sẽ tốt càng thêm tốt hay sao!

Vạn Lậu Chi Thể này đúng là thân thể dùng võ xưng cường.

Hồ Trường An trong lòng vui sướng, đồng thời càng thêm cảm kích Cố Tá.

Nếu không phải Cố Tá chẩn ra bệnh, hắn vẫn sẽ luôn đem Vạn Lậu Chi Thể trở thành bệnh hủ cốt, dù cho hiện tại ý chí kiên định cỡ nào, về sau nếu mãi không thể đột phá hắn cũng sẽ lâm vào tuyệt vọng.

Chính là hiện tại bất đồng.

Hai huynh đệ Hồ gia liền lấy lại bình tĩnh.

Cố Tá nhìn biểu tình hai người giống nhau như đúc, không khỏi có chút buồn cười: "Trường An huynh, tiểu công tử, hai vị không cần nôn nóng. Ta tuy không có bản lĩnh gì, nhưng đối với thể chất đặc thù vẫn có chút hiểu biết, nếu muốn thức tỉnh Vạn Lậu Chi Thể cũng không phải việc khó khăn gì, chỉ cần dựa theo phối phương dùng dược, dần dần cũng sẽ phát sinh biến hóa mà thôi."

Hồ Trường An ngượng ngùng.

Hồ Trường Phong cũng có chút thẹn.

Bọn họ chờ mong đã lâu, hiện giờ đúng là mừng như điên, cho nên có chút thất thố.

Sau khi kiềm chế nổi lòng, Hồ Trường An bảo tì nữ đem trà tốt nhất dâng lên, cùng Cố Tá còn có Tam đệ nhà mình cùng nhau thưởng thức. Ba người vừa uống trà trò chuyện, vừa chờ Hồ Trường Bích trở lại, tâm tình thả lỏng, cả người cũng thoải mái hơn nhiều.

Không bao lâu, Hồ Trường Bích vội vàng chạy về, nhưng trên mặt mang theo sát khí, có thể nói là tức giận đến hai mắt đỏ hồng.

Hồ Trường An cùng Hồ Trường Phong nhìn thấy đều sửng sốt.

Hồ Trường Phong bỗng nhiên đứng lên: "Nhị tỷ, tỷ làm sao vậy? Là ai khi dễ tỷ?"

Vẻ mặt Hồ Trường An cũng không vui, hắn đối với mỗi người bên cạnh đều thập phần bao dung, đặc biệt là đệ đệ muội muội nhà mình, bọn họ sống nương tựa lẫn nhau, dù cho hắn thiện tâm cỡ nào đi nữa, lúc này cũng không tránh khỏi tức giận: "Trường Bích, là ai khi dễ muội?"

Hồ Trường Bích ngực hơi phập phồng, hiển nhiên tức giận không nhẹ, mười ngón tay nhỏ dài nắm chặt, cơ vào véo vào trong thịt, trong miệng dồn dập nói: "Chính là Hồ Long, hắn khinh người quá đáng! Khinh người quá đáng!"

Hồ Trường An biến sắc: "Hồ Long làm sao? Hắn làm gì muội?"

Cố Tá cũng không biết Hồ Long kia là ai, nhưng vừa nghe tên, có vẻ cũng là người Hồ gia, tên hắn chỉ có hai chữ, cũng không được ấn theo chữ "Trường" mà đặt, hẳn là người của chi thứ?

Hồ Trường Phong tuổi tuy nhỏ, nhưng trưởng thành sớm, lúc này liền nhỏ giọng giải thích cho Cố Tá: "Hồ Long là chó săn bên cạnh Hồ Tuấn, mà tên Hồ Tuấn kia chính là Luyện dược sư trẻ tuổi lợi hại nhất của chi thứ. Hiện tại hắn chỉ mới 24 tuổi, đã là Hoàng cấp Luyện dược sư. Gia tộc ký thác kỳ vọng rất cao vào hắn, hắn cũng chính là uy hiếp lớn nhất đối với đại ca ta."

Cố Tá minh bạch.

Chi cường đích nhược, một người muốn thay thế một người khác khẳng định sẽ sinh sự.

Hồ Trường Bích đi lấy dược tài, hiện tại tức giận trở về, nói không chừng chính là bị người làm khó dễ?

Quả nhiên, Hồ Trường Bích phẫn nộ nói: "Ta đến dược kho lĩnh dược liệu, ở cửa gặp phải tên Hồ Long kia. Hắn ban đầu chỉ nói là đến lĩnh dược cho Hồ Tuấn, chờ ta sau khi đem tất cả dược liệu cần lấy nói ra, hắn lại muốn đem những dược liệu đó đoạt đi, còn nói Hồ Tuấn luyện chế một số đan dược trân quý gì đó nên cần dùng gấp, nói bên này chúng ta nhận muộn mấy ngày cũng không sao! Ta vẫn không rõ, A Tá đại ca khai phương thuốc, có rất nhiều dược liệu kì lạ cổ quái, căn bản không thường dùng đến, thế nào Hồ Tuấn kia đột nhiên phải dùng, hơn nữa còn là luyện chế đan dược trân quý gia tộc đặc biệt yêu cầu? Thân thể đại ca, không phải so với bất kì đan dược nào cũng trân quý hơn sao?"

Càng phẫn hận hơn chính là vì không để rút dây động rừng Hồ Trường Bích cũng không dám nói ra đây là những dược liệu dùng để chữa bệnh cho đại ca của nàng, càng không dám nói ra sự thật Hồ Trường An là Vạn Lậu Chi Thể, cho nên sau khi Hồ Long nói ra những lời đó, nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn Hồ Long nghênh ngang mang theo dược liệu rời đi, tư vị trong lòng thế nào cũng không cần phải nói!

Hồ Trường Bích giận dữ nói: "Nếu không phải Hồ Tuấn kia sớm đã có tâm tư này, Hồ Long chỉ là chó săn bên người hắn, làm sao dám chủ động đắc tội dòng chính chúng ta? Tuy rằng tình huống hiện tại của đại xác thực không ổn, nhưng dòng chính chính là dòng chính, chi thứ bất quá chỉ có mỗi Hồ Tuấn đáng giá kiêng kị, bọn họ nếu muốn phá hư truyền thống, cướp đoạt địa vị dòng chính, khiến cho dòng chính cùng chi thứ đảo lộn, nào có chuyện dễ dàng như vậy chứ!"

Chỉ có điều chi thứ vặn ngã dòng chính còn thiếu chút lửa mồi, nhưng không coa nghĩa không thể khiến dòng chính ngột ngạt khó chịu.... Từ việc Hồ Trường Bích tự mình lĩnh dược liệu chứng tỏ chuyện này rất quan trọng, Hồ Long giữa đường gây rối, hiện tại muốn thu thập đủ số dược liệu đó liền trở nên vô cùng khó khăn! Bọn họ có thể tưởng tượng, lúc sau chỉ cần là Hồ Trường Bích đi lĩnh dược liệu, có khả năng sẽ bị Hồ Tuấn gây khó dễ, không thể gom đủ dược liệu được.

Cố Tá sau khi nghe xong cũng có chút bực bội, không bột đố gột nên hồ, hắn không có dược liệu, tự nhiên liền không có biện pháp luyện dược cho Hồ Trường An.

Nhưng hiện giờ cũng hết cách, Cố Tá nhắm mắt ngẫm nghĩ, trên thực tế chính là đem dược liệu mình thu thập được trong trữ vật cách kiểm kê lại một lần.

May mắn Cố Tá có thói quen thu gom tàng trữ dược liệu, phàm là thấy qua, dù là trợ dược hắn đều thu thập lại, thậm chí mỗi lần nhìn thấy, hắn đều đem hàng hóa người ta quét sạch, đến nổi dược liệu trong Dược Thiêm Đại Điện nhiều không kể siết, cũng hầu như là đầy đủ chủng loại.

Vốn dĩ lần tiến vào thế gia luyện dược này Cố Tá còn nghĩ Hồ Trường An khẳng định có thể điều động được lượng lớn dược liệu, chưa từng nghĩ đến bản thân sẽ xuất ra dược liệu, kết quả lại gặp phải loại chuyện này, hắn không thể cứ mãi che giấu được.

Cố Tá sau khi kiểm kê xong, nói với ba anh em nọ: "Trường An huynh, chỗ ta thực ra cũng dự trữ được một ít dược liệu, bất quá bởi vì cấp bậc có hạn, ta chỉ có dược liệu Nhân cấp cùng một ít dược liệu Hoàng cấp mà thôi, vẫn còn thiếu hai ba loại trợ dược đặc biệt nữa...."

Hồ Trường An vốn vì cách làm của Hồ Tuấn mà lo lắng, sau khi nghe Cố Tá nói giống như trời giáng cam lộ, vội nói: "A Tá huynh đệ nói thật sao?"

Cố Tá gật đầu: "Đại ca ta đối với ta rất tốt, trước đó vẫn luôn không ngừng tìm kiếm dược liệu cho ta. Chỉ cần có thể đem hai ba loại trợ dược kia tìm đủ, là có thể để Trường An huynh tiến đầu bước đầu thức tỉnh. Nhưng chờ sau khi Trường An huynh đột phá Thoát Phàm, lúc đó sẽ phải cần đến dược liệu Hoàng cấp Huyền cấp, ta đây cũng chỉ có thể bất lực mà thôi."

Hồ Trường An sao lại coa thể tham lam bực đó? Chỉ cần giai đoạn đầu thức tỉnh không bị ảnh hưởng, về sau vẫn có thể nghĩ cách. Cho nên hắn vội vàng đáp: "Vậy hai ba loại trợ dược kia là gì, thỉnh A Tá huynh đệ cứ nói, chúng ta tự nhiên sẽ nghĩ cách tìm về."

Cố Tá lập tức trả lời: "Bão Phác Tử, Các Nguyên Căn, Xà Trường Thảo. Hạt giống, căn cần, thảo diệp thiếu một thứ cũng không được, chỉ cần có thể đem chúng tìm về, ta liền đem dược liệu chỗ ta lấy ra, như vậy là có thể luyện dược. Chuyện này nên tiến hành sớm không nên chậm trễ, hiện tại thân thể Trường An huynh chỉ là hơi béo, nếu chậm chạp không giải quyết, về sau lâu dài nếu không thể đột phá, chân khí chất chứa trong huyết nhục không thể cô đọng sẽ càng ngày càng béo ra, da thịt cũng vì ngoại lực trướng lên....."

Cuối cùng chính là biến thành một quả cầu hình người mập mạp, hơn nữa làn da bên ngoài sẽ nhão dính dính đầy dầu, đến lúc đó còn có thể ra ngoài gặp người hay sao?

Tuy rằng nói nam tử không thích làm đẹp như nữ tử, chính là dù không thích làm đẹp không có nghĩa là không coi trọng diện mạo bên ngoài a! Mặt kệ nói sao đi nữa, vẻ ngoài của một người thế nào rất có ảnh hưởng đó.

Hồ Trường An nhìn cánh tay dần dần béo ra của mình, rất nhanh liền bổ não ra trường hợp kia, không khỏi rùng mình ớn lạnh. Hắn không dám chậm trễ, nói: "A Tá huynh đệ yên tâm, ta nhất định sẽ nhanh chóng tìm được ba loại dược liệu này!"

Cố Tá cười cười nói: "Vậy ta chờ tin lành."

Ngay sau đó, ba anh em Hồ Trường An phải rời đi, trước khi rời đi, bọn họ còn phân phó tì nữ tận lực thỏa mãn mọi yêu cầu của Cố Tá, phải đem hắn trở thành khách cực quý mà chiêu đãi, không thể có chút chậm trễ nào. Nhóm tì nữ tuy không biết Cố Tá đã thay Hồ Trường An giải quyết được vấn đề khó lường cỡ nào, nhưng vẫn theo phân phó của ba vị chủ nhân, đối với Cố Tá phá lệ càng thêm chiếu cố.

Cố Tá cũng không quản việc khác, hắn ở Hồ gia xem như là ăn nhờ ở đậu, vì không muốn tạo thêm phiền toái cho đám người Hồ Trường An, trong quá trình chờ đợi dược liệu, hắn chỉ dùng nửa ngày để luyện chế đan dược, lại dùng nửa ngày hấp thu dược khí, tăng cường tinh thần lực.

Như vậy từng ngày trôi qua cũng rất an tĩnh.

Sau khi tách ra hắn liền có chút nhớ Công Nghi Thiên Hành, cũng không bởi vì thời gian trôi qua mà phai nhạt đi, ngược lại bởi vì quá mức an tĩnh khiến hắn nhịn không được lại nhớ y, nỗi nhớ càng ngày càng trở nên nồng đậm. Chỉ là Cố Tá cũng biết, hiện tại nói gì cũng vô dụng, dần dần hắn không ngừng trở nên bận rộn, tự mình tập trung tinh thần, không còn phân tâm đến chuyện khác nữa....

Trước cổ tượng tại một nơi hoang vu thật lớn, có không ít hoang cầm phù không, hoang thú san sát, còn có rất nhiều Võ giả, từng người ngự liễn xe, đều mang theo một loại khí tượng uy vũ bất phàm.

Đây là Thiên tuyển chi lộ 300 năm mở ra một lần, đường này có bốn ngã, phân đông tây nam bắc, cửa ra nào cũng đều sẽ tụ tập tại cổ tượng này.

Đương nhiên, ở đây cũng tụ tập rất nhiều thế lực, bọn họ đến đây đều có ý muốn thu nhập thiên tài ––– không sai, người của đại lục kề bên nếu có thể thông qua tử vong chi lộ đều là đại tài, không thể bỏ qua, đương nhiên phải tuyển nhập vào thế lực của mình, nhất định sẽ có thành tựu không tưởng.

Bất quá, phần lớn người có mặt ở đây đều là hậu bối, các trưởng bối đi theo bảo vệ đều ẩn nấp một bên, lặng yên không chút tiếng động, cũng không hề để lộ ra sự tồn tại của mình.

Nhóm hậu bối tự nhiên không được trầm ổn như trưởng bối nhà mình, hiện giờ đang chờ đợi thời khắc trọng đại, không ngừng nhốn nháo cả lên.

Lúc này đã là ngày thứ mười hai, thiên tài trong thiên tuyển lộ phàm là người có bản lĩnh theo lí đã có thể đi ra.

Giờ mùi canh ba, Bắc lộ Thiên tuyển chi lộ.

Có âm thanh chấn động rầm rầm vang lên, đất đai rung chuyển, mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trên Bắc lộ quanh co nhỏ hẹp có một người gấp rút chạy ra, vẻ mặt căng chặt, khí chất nhanh nhẹn dũng mãnh, thân hình cao lớn cường tráng như dã nhân, ngẫu nhiên ngẩng đầu, trong mắt hiện lên ánh sáng cuồng dã, cực kì thô cuồng!

Nhưng tướng mạo người này chưa từng khiến người nảy sinh ra miệt ý với hắn, chỉ là ánh mắt đông đảo Võ giả đầu tiên là nhìn về phía hắn, thứ hai chính là nhìn phía sau hắn, dây thừng thật dài bị bàn tay kéo lấy treo chi chít đầu người, loang lổ vết máu.

_____._.__________

#Cám: à ha! Na na na!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui