Ta Có Hào Quang Của Nữ Chính

Edit:An Minh Tuệ.

___________________

Khi Hàn Khiếu nghe thấy tiếng rít gào bên kia thì điện thoại liền tắt, hắn gọi điện thoại lại cho Giang Niệm, đầu dây bên kia đã không liên lạc được.

Lão gia tử lập tức nhìn ra được sắc mặt của Hàn Khiếu không đúng, nghĩ rằng lúc này đã xảy ra chuyện gì, bất quá ông cũng là người đã trải qua nhiều sóng gió, trầm giọng nói:

" Lái xe biết Niệm Niệm đi đến chỗ nào, Niệm Niệm gửi tin nhắn bảo muốn cùng bạn bè cùng đi ăn cơm tối, không ở quán ăn thì chắc sẽ ở gần chỗ đó, cháu đến đó xem!"

Hàn Khiếu mặc dù không biết Giang Niệm xảy ra chuyện gì, tình huống như này quả thật làm cho trong lòng của hắn mười phần bất an, ngược lại là sợ gia gia lo lắng suy nghĩ lung tung sẽ làm hại cơ thể:

"Sẽ không có chuyện gì, bên ngoài trời mưa khả năng làm rơi điện thoại di động đi, gia gia đừng quá lo lắng, cháu trước đi xem một chút."

Hàn lão gia tử gật đầu, sắc mặt nặng nề, vội vàng thúc giục nói:

"Nhanh đi! Nhanh đi!"

Hàn Khiếu lập tức nhanh chân đi ra ngoài, bên trong bước chân đầy vội vàng nhưng chính hắn lại không phát hiện ra, vừa rời khỏi ánh mắt của lão gia tử, không cần phải che dấu, sắc mặt của hắn đều lạnh xuống.

Không cách nào phủ nhận, hắn rất lo lắng cho Giang Niệm.

Một cô gái tay trói gà không chặt nếu quả thật gặp phải kẻ xấu, khả năng cô sẽ bị thương cũng quá cao quá cao.

Hắn không cách nào tưởng tượng được chuyện gì sẽ xảy ra với Giang Niệm, dù sao cũng là cô gái nhỏ mà Hàn gia bọn họ bảo vệ hai năm, sao có thể tùy tiện bị bắt nạt? Cũng quá không đem Hàn Khiếu hắn để ở trong mắt!

Hàn Khiếu một đường đi, tâm tư sớm đã suy nghĩ rất nhiều thứ.

Xe con màu đen trên đường phóng nhanh, Hàn Khiếu gọi điện thoại cho một người bạn học cũ của hắn:

"Trịnh Khôn, giúp tớ tìm người."

Trịnh Khôn là bạn bè quen biết từ thời đại học, hai bên hắc bạch đều có chút quan hệ, tài xế nói hắn chỉ biết Giang Niệm đi đến quảng trường, còn về sau xem xong phim sẽ đi chỗ nào hắn cũng không rõ ràng.

Thời điểm vừa nãy hắn nghe điện thoại của Giang Niệm, đầu bên kia của điện thoại yên tĩnh đến đáng sợ, đây không phải là không khí ồn ào của quảng trưởng, hắn đoán Giang Niệm đã rời khỏi rạp, theo thời gian phim kết thúc mà tính thì đi cũng không được bao xa, hẳn là gần khu vực rạp chiếu phim.

Mặc kệ là có xảy ra chuyện gì hay không xảy ra chuyện gì, cứ lo trước sẽ tốt hơn, nếu như bởi vì hắn chủ quan dẫn đến Giang Niệm thật sự xảy ra chuyện gì, không nói chính hắn không chấp nhận được, thì Lão gia tử cũng muốn đánh chết hắn.

Trịnh Khôn khi ở đại học liền biết Hàn Khiếu là một người đàn ông ngoài mặt thì tươi cười nhưng bên trong lại lạnh nhạt, cũng biết Hàn Khiếu bị ép cưới Giang Niệm làm vợ, đương nhiên cũng biết Hàn Khiếu rõ ràng chỉ đối với Giang Niệm ngoài trách nhiệm ra thì không có nhiều tình cảm, lần này lại gấp gáp gọi điện thoại đến, nói gần nói xa đều là lo âu và khẩn trương, thật sự là không bình thường.

Chẳng lẽ cuối cùng áo bông nhỏ Giang Niệm cũng đem khối đá cứng đầu Hàn Khiếu làm mềm đi?

Cùng một thời gian, Hàn lão gia tử cũng gọi mấy cuộc điện thoại đi, mặc dù ông đã già, nhưng cấp dưới lại không ít, ông đến cái tuổi này, những người cấp dưới của ông đều ở các vị trí cao.

Thế là rất nhanh, đã huy động được không ít người ở các nơi, coi như thật sự Giang Niệm có bị bắt cóc, những kẻ kia cũng không thể trốn thoát khỏi Đế Đô!

Ngay tại thời điểm Hàn Khiếu đang lo lắng chờ đợi, rốt cục nhận được tin tức nói, tìm được Giang Niệm.

Hắn thốt ra:

"Cô ấy thế nào? Hiện tại đang ở đâu?"

"Bị mấy tên côn đồ bắt nạt, bị thương nhẹ, hiện tại đã được cảnh sát bảo vệ, tạm thời là an toàn."

"... Hàn Khiếu, Hàn Khiếu? Hàn Khiếu --!"

...

...

Một đêm này náo nhiệt lại hỗn loạn, không ít người đều nghe nói về việc Hàn gia xuất động không ít quan hệ đi tìm Giang Niệm, mà người đi đường không biết về việc này chỉ thắc mắc là hôm nay trạm kiểm tra xe có phải hơi nhiều? Trong lúc nhất thời nhiều cách nói lộn xộn, còn nói là lại xảy ra việc lớn gì.

Xe con màu đen dừng ở đầu ngõ, người đàn ông đi giầy màu đen đạp lên vũng nước mưa trên mặt đất, bước chân hắn gấp mà nhanh, mưa còn rơi tí tách không ngừng, khiến trên trán hắn dính vài giọt nước.

Xe cảnh sát dừng lại trong ngõ nhỏ, đèn báo hiệu lấp lóe, đèn đường sáng mờ, càng làm cho khuân mặt lạnh lùng của hắn giống như là kết thêm một tầng băng sương.

Bất quá sau một lát, rốt cục Hàn Khiếu cũng nhìn thấy Giang Niệm đang ở gần một chiếc xe cảnh sát, cô ngồi ở đằng kia, trên vai khoác lên một cái khăn lông màu trắng, cầm trong tay một cốc nước nóng, người đầy chật vật, đến ngay cả búi tóc được cô búi gọn gàng cũng bị tuột ra, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, nhìn xem chỉ khiến cho người khác đau lòng.

Trợ lý sớm đã đến, đồng thời hiểu rõ ràng sự việc xảy ra từ đầu đến cuối.

Ba người đàn ông kia muốn bắt cóc Giang Niệm, một người tên là Từ Lão Tam, một người gọi là Cẩu Ca, còn lại tên là Lão Phúc. Ba người này muốn bắt cóc Giang Niệm, không nghĩ tới một người bị Giang Niệm không cẩn thận đạp cho đoạn tử tuyệt tôn, một người sơ ý bị cô vặn gãy một đầu ngón tay, còn có một người hiện tại cũng còn đang bị choáng.

Về phần Giang Niệm vì cái sao có thể lợi hại như vậy, cô nói cô chính là có sức lớn hơn người bình thường một chút, có thể nguyên nhân là do từ nhỏ đã ăn rau chân vịt, là ba ba ma ma gia gia ở trên trời phù hộ cô đâu! Kỳ thật cũng không phải, mà là bởi vì ba người kia vốn chính là kẻ nghiện, nhìn bộ dáng hiện tại cũng có chút không tỉnh táo lắm, nghĩ đến trước khi đi gây án cũng đã dùng qua thuốc, sức lực bị tiêu hao sạch sẽ, ngược lại để Giang Niệm có thể cứu được bản thân.

Cũng coi là một kỳ tích.

Giang Niệm còn nói, ba người kia hình như còn nói một câu đặc biệt kỳ lạ.

" Quả nhiên là sẽ xuất hiện."

____Điều này chứng tỏ còn có đồng bọn.

Hàn Khiếu nghe xong, đã bắt đầu loại bỏ những người khả nghi. Hắn mặc dù gây chuyện, nhưng cũng không có ở khắp nơi gây thù chuốc oán.

Trợ lý nói:

"Tin tức của Khôn ca bên kia nói, ba người kia thiếu không ít tiền của bọn cho vay nặng lãi, nghĩ đến có phải là làm vì tiền."

Nghĩ như vậy, Hàn Khiếu không khỏi áy náy, lại nghĩ đến việc hắn chậm chạp hai giây mới nghe cuộc điện thoại kia -- đó là thời điểm mà cô sợ hãi nhất hướng đến hắn cầu cứu, nhưng hắn lại không lập tức đến để an ủi bảo vệ cô, nếu như hắn nhận điện thoại sớm hơn một chút, có lẽ sẽ khá hơn một chút? Nếu như vậy có thể cũng sẽ không có chuyện gì xảy ra?

Giờ phút này Hàn Khiếu là thật sự hối hận rồi, hận không thể đem mấy kẻ kia làm thịt.

Giờ khắc này nhìn mấy kẻ đang đeo còng tay ngồi trên mặt đất xin tha thứ kia, mấy tên cặn bã kia lại còn nói bọn hắn không có làm gì Giang Niệm, tất cả đều là hiểu lầm, là Giang Niệm đánh bọn hắn?

Hàn Khiếu càng cảm giác tức giận không thôi, hắn cười lạnh, bất luận như thế nào, hắn cũng sẽ không để mấy kẻ này trải qua dễ chịu.

Hắn thu lại ý lạnh ở đáy mắt, sải bước đi đến bên cạnh Giang Niệm, rốt cuộc Giang Niệm cũng nhìn thấy Hàn Khiếu đi đến bên này, ánh mắt cô lộ ra vui vẻ, lập tức nói:

"Hàn Khiếu ca!"

Hàn Khiếu cảm thấy trong miệng khô khốc, vừa đau lòng lại xấu hổ day dứt, hắn vuốt ve mái tóc ướt của cô nói:

"Đừng sợ, anh đến rồi, về sau tuyệt đối sẽ không để cho người khác bắt nạt em!"

Giang Niệm đương nhiên tin tưởng, lấy thực lực của Hàn Khiếu nếu che chở cho cô, người có thể bắt nạt cô đúng là không có được mấy người, mà ba người kia muốn bắt cóc cô cũng cần Hàn Khiếu đi xử lý:

"Hàn Khiếu ca, anh thật tốt!"

Hàn Khiếu gần như không dám nhìn thẳng vào đôi mắt của Giang Niệm tràn đầy tin tưởng với hắn, dừng một chút, nói:

"Có nơi nào bị thương không?"

Giang Niệm lắc đầu, lại giơ lên điện thoại đã bị vỡ nát màn hình khi bị ngã:

"Em không có việc gì cả, nhưng lại bị dọa đến ngã xuống đất, bị trật chân, điện thoại cũng bị rơi hỏng mất rồi..."

"Điện thoại hỏng không có vấn đề gì, về nhà sẽ mua cho em một cái mới." Hắn nhìn chân của Giang Niệm một chút, cẩn thận chạm nhẹ vào, nói, "Có đau hay không? Có Nghiêm trọng không?"

"... Không đau!"

Mặc dù có đau một chút, đến nỗi cô muốn đứng cũng không đứng dậy nổi, bất quá cô là tuyệt đối không sợ, dù sao cô cũng có hào quang của nữ chính, coi như mất một cái chân cũng có thể sáng tạo ra kỳ tích trên thế giới, cô sẽ luôn mạnh mẽ mà đứng lên. Bây giờ cô không muốn mình đã bị mất mặt như vậy lại càng thêm mất mặt hơn, nhưng đáng tiếc cửa hàng của hệ thống cô còn chưa có nhìn thấy đan dược chữa thương, bằng không thì khẳng định bây giờ cô sẽ uy phong đứng ở đây.

"..."

Hàn Khiếu nhất thời không nói gì, chỉ cảm thấy Giang Niệm quá hiểu chuyện, rõ ràng rất đau lại sợ hắn lo lắng nên đành chịu đựng, Hàn Khiếu so sánh xong càng cảm thấy mình đúng là lòng dạ hẹp hòi.

Hàn Khiếu ho một tiếng, không tự nhiên trong đáy mắt biến mất, lúc này luật sư riêng của hắn mới chạy đến, hắn liền để Giang Niệm ở đây đợi một chút:

"Anh đi xử lý một chút, lập tức quay lại, sau đó liền đi bệnh viện."

Giang Niệm ân một tiếng, nhìn Hàn Khiếu đi xa.

"Niệm Niệm, đó chính là Hàn Khiếu sao?"

Lương Vũ luôn giữ im lặng đứng ở một bên rốt cục mở miệng hỏi.

"Tớ từng thấy ảnh trên tạp chí, không nghĩ đến gặp ngoài đời còn xuất sắc hơn, còn đối với cậu tốt như vậy, Niệm Niệm, cậu thật hạnh phúc."

Dựa vào cái gì, Giang Niệm bình thường như thế, dựa vào cái gì có thể gả cho một người đàn ông xuất sắc như vậy?

Lúc nãy, Lương Vũ đã do dự muốn trốn đi, vì khi nhìn thấy xe cảnh sát đến, cô ta liền biết là hỏng chuyện, cô ta là muốn chạy trốn. Ai ngờ chồng của cô ta đi theo dõi ba người kia liền nói:

"Em bây giờ chạy, không phải chính là không đánh đã khai thừa nhận rằng mình là một trong những người muốn bắt cóc Giang Niệm sao? Em bây giờ lập tức đi ra kia, giả vờ là cái gì cũng không biết, coi như về sau mấy người kia khai lấy thông tin ở chỗ chúng ta, chúng ta cũng có thể nói là trong lúc vô tình nói ra, lúc ấy chỉ là vì ghen tị, cũng không biết sẽ bị người khác lợi dụng! Huống chi chúng ta làm cái gì sao? Không có! Chúng ta cái gì cũng không làm!"

Lương Vũ nghe xong, cảm thấy cách này có thể dùng được, nhưng vẫn lo lắng như cũ:

"Nếu như bọn họ nói là chúng ta làm thì làm sao bây giờ? Mà thông tin của Giang Niệm cũng là chúng ta nói ra, chuyện này mà bị người của Hàn gia biết, khẳng định cũng sẽ không tiếp tục để cho em đến gần Giang Niệm, vậy chúng ta..."

"Ngu xuẩn, em nhìn Giang Niệm tin tưởng em như vậy, chả lẽ không thể xin cô ta tha thứ sao? Người Hàn gia đã cưng chìu cô ta như vậy, chỉ cần Giang Niệm tin tưởng em, Hàn gia còn có thể nói cái gì? Việc quan trọng nhất bây giờ của em chính là đem Giang Niệm nắm chặt trong tay, lần này thất bại, lần sau chúng ta lại nghĩ cách khác! Mấy tên kia đúng là ngu xuẩn, ngay cả một người phụ nữ tay trói gà không chặt mà cũng không làm gì được!"

Mã Đại Vĩ tức giận trong mắt tràn đầy tơ máu.

Lương Vũ do dự nửa ngày, cuối cùng vẫn đồng ý với cách của Mã Đại Vĩ, chân cô ta cũng không phải bị thương đến mức không đi được, liền khập khễnh đi tìm Giang Niệm, về sau vẫn đứng ở phía sau, giả vờ thành một bộ dáng bị dọa sợ, tự nhiên ba tên cướp kia cũng sẽ không phát hiện Lương Vũ có mặt ở đây.

Kỳ thật là Lương Vũ và Mã Đại Vĩ chỉ muốn làm "ngư ông đắc lợi" mà thôi, bọn họ không dám trực tiếp đi bắt cóc Giang Niệm, chỉ muốn cướp lấy tiền trong tay ba người kia, vì đó cũng không phải tiền trong sạch gì, bọn chúng cũng không dám đi báo cảnh sát, nếu nhận được tiền thì hai bên sẽ bảo vệ lẫn nhau, không liên quan đến cảnh sát cũng không cần đối mặt với Hàn gia, không cần lo lắng cái gì. Không nghĩ đến ba người kia sẽ ngu xuẩn như vậy, khiến kế hoạch hoàn hảo như vậy bị hỏng hoàn toàn!

Trong lòng Lương Vũ lại hận, nhưng vẫn phải giả vờ quan tâm Giang Niệm, càng khiến cô ta thấy khó chịu:

"Niệm Niệm, tớ không nghĩ hôm nay ra ngoài sẽ gặp phải chuyện như vậy, đều là lỗi của tớ, tớ không nên bảo cậu đi con đường đấy."

Giang Niệm nga một tiếng, đột nhiên hỏi cô ta:

"Lương Vũ, xảy ra chuyện lớn như vậy, cậu không gọi chồng cậu đến đón cậu sao?"

Lương Vũ kinh ngạc một chút, miễn cưỡng gượng cười nói:

"Không sao, tớ chỉ bị trật chân một chút, lại không bị cái gì lớn. Huống chi anh ấy còn phải tăng ca, sau khi trở về tớ nói với anh ấy là được."

Giang Niệm mỉm cười nhìn cô ta nói:

"Lương Vũ, cậu đúng là quan tâm đến mọi người, chồng cậu cưới được cậu đúng là may mắn."

Lương Vũ ha ha cười vài tiếng, che dấu ghen ghét ở đáy mắt, cô ta đang định nói thêm gì đó, thì nghe thấy tiếng ồn ào ở phía bên kia, chỉ thấy Hàn Khiếu dùng một chân đạp ngã Từ Lão Tam! Từ Lão Tam kêu to một tiếng, ôm bụng co lại trên mặt đất đau đến không nói ra lời.

Cảnh sát chạy đến muốn kéo Hàn Khiếu, bị Hàn Khiếu một tay đẩy ra, hắn cười lạnh sửa lại cổ áo, cả người đều phát ra vẻ ngạo mạn cùng ý lạnh:

"Người phụ nữ của Hàn Ngũ tao mà mày cũng dám chạm vào? Không biết sống chết!"

Lương Vũ chỉ cảm thấy tim cô ta bịch bịch không ngừng, Hàn Khiếu như vậy, mị lực của hắn còn hơn cả tiền tài cùng vật chất bên ngoài.

Nhưng hắn vì sao hắn lại là người đàn ông của Giang Niệm? Giang Niệm căn bản là không xứng với hắn.

Giang Niệm ngước mắt nhìn Lương Vũ, lại nhìn nhìn Hàn Khiếu cách đó không xa.

Lương Vũ này, tự coi mình là thông minh.

...

Hàn Khiếu bên kia đã tránh khỏi cảnh sát, đem mọi việc giao cho luật sư và trợ lý xử lý, hắn sải bước đi đến chỗ Giang Niệm.

Người đàn ông gần như không tốn một chút sức nào đem cô từ trên ghế bế lên, giọng nói ôn nhu chưa bao giờ có:

"Chúng ta về nhà."

Giang Niệm tựa ở bả vai hắn, nói:

"Được."

Lương Vũ trơ mắt nhìn Hàn Khiếu ôm Giang Niệm rời đi, cô ta lắc lắc chân đi hai bước, lớn tiếng nói:

"Niệm Niệm, cậu về đến nhà thì gọi điện thoại cho tớ, để cho tớ yên tâm. "

Hàn Khiếu dừng lại bước chân, Giang Niệm quay đầu nhìn Lương Vũ, nói:

"Hẹn gặp lại."

Lương Vũ lúc này mới yên tâm cười cười:

"Vậy hai người trên đường về cẩn thận."

Cô ta nhìn thấy Hàn Khiếu không quay đầu lại mà chỉ ôm Giang Niệm rời đi, từ đầu đến cuối đều coi cô ta là người tàng hình, căn bản cũng không có nhìn cô ta, cô ta cũng bị thương a, vì cái gì cũng không quan tâm đến cô ta một chút? Cũng không nói đưa cô ta về nhà, liền để cô ta ở lại chỗ này! Lương Vũ nắm chặt nắm đấm, phẫn hận không thôi.

Hàn Khiếu đem Giang Niệm ngồi vào trong xe, ánh mắt nhìn về phía sau, nhỏ giọng nói với trợ lý:

"Đi điều tra cô ta."

Trợ lý ngầm hiểu:

"Hàn tổng yên tâm."

Hàn Khiếu không có lập tức đưa Giang Niệm về nhà, mà đưa cô đi bệnh viện kiểm tra.

Khi cởi giầy ra, lộ ra cổ chân sưng đỏ của Giang Niệm, bác sĩ cẩn thận kiểm tra một lần, nói cô nên nghỉ ngơi hạn chế vận động nhiều, may mắn không bị thương ở xương, chăm sóc mười ngày nửa tháng là tốt. Còn cánh tay và bả vai của cô đều bị ba người kia dùng sức túm lấy nên nổi rõ các vệt xanh tím, cộng thêm làn da của cô vốn là trắng nõn mịn màng, khiến cho vết thương nhìn càng nghiêm trọng hơn.

Hàn Khiếu cầm cái khăn đang khoác trên vai Giang Niệm xuống, quả nhiên nhìn thấy áo trắng nguyên bản sạch sẽ của cô giờ đã bị nước mưa làm ướt, dính đầy bùn đất cùng vết bẩn, dúm dó mặc ở trên người, ngay cả quần cũng không ngoại lệ, cả người nhìn mười phần chật vật.

Mặc dù biết Giang Niệm không có việc gì lớn, nhưng hắn vẫn tức giận, trên mặt xanh xám một mảnh.

Bác sĩ khám cho Giang Niệm cùng Hàn gia cũng là người quen, thấy Hàn Khiếu trên mặt đều là vẻ tức giận đến kết sương, thầm nghĩ Hàn Khiếu đối với vợ mình cũng không giống như bên ngoài đồn đại. Bất quá nhìn Giang Niệm giống như trẻ con khiến người khác yêu thích, nhưng lại chịu nhiều đau khổ, ông nhìn cũng không nhịn được có chút đau lòng cho cô.

"Đều không có gì đáng ngại, trở về nghỉ ngơi nhiều liền tốt."

"Cảm ơn bác sĩ."

Trước khi đi bác sỹ còn đặc biệt dặn dò Hàn Khiếu, nói tình trạng của cơ thể Giang Niệm là không có việc gì, chỉ là bị thương ngoài da, chính là chú ý trong lòng Giang Niệm có thể đã chịu tổn thương lớn, dù sao việc này xảy ra, đều là sự việc đáng sợ với tất cả những ai gặp phải.

Hàn Khiếu lúc này liền gật đầu đáp ứng: "Cháu sẽ chú ý."

Trên đường trở về, Giang Niệm dùng điện thoại của Hàn Khiếu gọi cho Hàn lão gia tử nói cô đều không sao, ngược lại còn cười ha hả nói mình không có chuyện gì, để Lão gia tử đừng lo lắng, cô lập tức về đến nhà. Lão gia tử có thể không lo lắng sao? Lo lắng khiến ông không thể nuốt nổi cơm, đứng ở cửa ra vào đi qua đi lại, kể cả khi nhận được điện thoại của Giang Niệm, ông cũng không bớt lo lắng.

Giang Niệm cũng biết Lão gia tử là đang lo lắng cho mình, nhân tiện nói:

"Gia gia gia gia, cháu còn chưa ăn cơm đâu, hiện tại thật đói, cháu muốn ăn cá chưng của Vương thẩm làm!"

"Tốt tốt tốt, gia gia nói phòng bếp làm cho cháu!"

Lại nói chuyện hêm vài câu, rốt cục Lão gia tử cũng xác định là Giang Niệm an toàn, lúc này mới yên lòng tắt điện thoại, Giang Niệm trả lại điện thoại cho Hàn Khiếu.

Cô tựa đầu ở trên cửa sổ xe, yên lặng trầm mặc không nói.

Hàn Khiếu nhìn cô vài lần, chỉ cảm thấy bộ dáng cả người cô bọc một chiếc khăn tựa đầu vào cửa sổ thật khiến người khác đau lòng. Lại suy nghĩ lại việc lúc nãy, hắn là một người đàn ông đã lớn như vậy, làm sao lại ngây thơ cùng cô so đo cơ chứ?

Hàn Khiếu đang cảm thấy đau lòng, đột nhiên liền nghe thấy Giang Niệm thở dài, nghe giống như là khổ sở, lại giống như là sợ hãi.

Hàn Khiếu nghe được tiếng thở dài đó tim đều run lên một cái, muốn khuyên nhủ cô dỗ cô vui vẻ một chút lại không biết nên nói cái gì, dù sao Hàn Ngũ hắn còn chưa bao giờ đi dỗ dành ai.

... Bằng không, liền cho cô hai ngôi nhà?

Hắn vẫn là nhịn không được hỏi một câu:

"Giang Niệm, em đang suy nghĩ gì?"

Giang Niệm lắc đầu không muốn trả lời, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, có chút u buồn nghĩ: Cô vốn nên trở thành một nữ vương để người khác ngưỡng mộ sùng bái, không nghĩ tới cuối cùng lại trở thành một cô nhóc đáng thương ngồi trên một cái ghế nhỏ, chỉ có thể nhận người khác đối với cô yêu mến cùng đau lòng. = =

Đại khái vận mệnh muốn để cho cô là thâm tàng bất lộ đi.

_______________________

Tác giả có lời muốn nói: Càng rồi ngao ~~

Cám ơn đã ủng hộ chính bản, ba mươi vị trí đầu đưa tiểu hồng bao, a a đát

« mỹ nhân tâm nguyện [ xuyên nhanh ] »by Nam Yên mười ba

Văn án:

Vì trở lại thế giới của mình, sở tịch cần phải xuyên qua đến thế giới khác nhau đi sửa chúng mỹ nhân kết cục bi thảm.

Quyển thứ nhất 【 thật giả bọ cạp nữ mỹ nhân như bọ cạp 】 không hiểu phong tình bọ cạp mỹ nhân vs sập nhân vật giả thiết mềm Thư Sinh

Quan nhỏ tỷ: Kể từ hôm nay, ta liền cái này trong phủ nữ chính, không thiếu ngươi áo cơm, sẽ không khắt khe, khe khắt ngươi, trả lại cho ngươi nuôi con trai, ngươi nên cảm tạ ta.

Bọ cạp mỹ nhân: Cảm tạ ngươi, cầm cái này mềm Thư Sinh cùng ngươi đổi về ta sống sờ sờ con trai.

Mềm Thư Sinh: Trong trí nhớ không có cái này một gốc rạ...

Máy tính Đọc tiếp: Mỹ nhân tâm nguyện [ xuyên nhanh ] ** *

Điện thoại Đọc tiếp: Mỹ nhân tâm nguyện [ xuyên nhanh ] OnClick=window. Open( "om in vite index? Novel ID=359 6021&in vite ID=4522322 ")

_________________

Mình edit sẽ có một số chỗ mình để nguyên văn vì mình cảm thấy như vậy đọc sẽ hay hơn.

Mọi người có cảm thấy khó hiểu hay đọc có cảm giác không thích không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui