Ta Có Hệ Thống Auto Tu Luyện


“Ngươi đúng là chỉ biết ăn thôi! Trở về sẽ cho ngươi ăn no!” Nghe được lời này, Kha Sương lập tức vô cùng vui vẻ, suýt chút nữa thì nhảy tới, hai tay ôm chặt lấy cánh tay của Tô Tiểu Bạch, vẻ mặt sung sướng.
“Ta biết ngay mà, Tiểu Bạch ca ca là người tốt nhất!”
Tô Tiểu Bạch đảo trắng mắt, chẳng thèm nói năng gì mà sải bước về phía trước.

Kha Sương đi theo phía sau với vẻ mặt hớn hở.
“Tránh ra, đừng dùng bộ quần áo bẩn thỉu đó của ngươi chà vào người bản công tử!”
Trong đám đông, một người đàn ông ăn mặc hoa lệ, đeo một miếng ngọc bội bên hông, tay cầm quạt xếp, đang nhíu chặt mày, dùng một cước đá bay một ông già.

Đồng thời, hắn ta cũng vừa vỗ quần áo một cách cực kỳ chán ghét, vừa xông tới chửi ông già kia.
“Quần áo của bản công tử đều bị ngươi vấy bẩn cả rồi, ngươi có biết đây là cái gì không? Thứ này được làm từ lụa tơ tằm Bắc Hải Băng, đáng giá cả vạn lượng vàng, lão già nhà ngươi mau bồi thường đi!”
Cụ già đó bị người đột nhiên đá trúng, lập tức kêu thảm một tiếng, ngã lăn ra đất, thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh, mà vẫn nằm trên đất với vẻ mặt đau đớn.
Vị công tử giàu có thấy thế, lập tức nhíu mày lại, chỉ vào ông cụ đó rồi chửi: “Lão già, đã từng này tuổi như ngươi rồi mà còn muốn lừa bịp ta, ngươi cũng không thèm nghe ngóng cho biết, xem ở thành Kiến Dương này, có ai dám chọc vào bản công tử đây! “Dám lừa ta sao, bản công tử sẽ cho ngươi biết hậu quả của việc lừa ta thế nào!”
Nói xong, hắn ta lại vung bàn tay to, ra lệnh cho đám tùy tùng mang dáng vẻ hung thần ác sát ở phía sau, và bảo: “Đánh cho bản công tử, đánh mạnh vào, đánh chết thì thôi!”
“Đánh lão già đó đi!”
“Vậy mà lại dám đắc tội với công tử, ta thấy lão già nhà ngươi là đang muốn tìm đường chết đây mà!”
“Lừa ai không lừa, mà ngươi lại cứ cố tình lừa Cao Thành công tử, ngươi là không kiên nhẫn sống, là chán sống rồi đây mà!”

Vừa dứt lời, chỉ nhìn thấy đám đông tùy tùng ở phía sau vị công tử giàu có đó, vừa cười dữ tợn vừa xông lên, tay đấm chân đá vào người ông cụ kia!
Ông cụ vốn đang nhịn đau, vừa nghe thấy lời của Cao Thành, thì lập tức lấy lại bình tĩnh, nhưng không đợi lão giải thích, mà đã nhìn thấy một đám đàn ông cường tráng xông tới trước mặt.

Tiếp sau đó chính là một trận tay đấm chân đạp, những lời sắp thốt ra khỏi miệng đều bị đánh ngược trở lại!
Bốp bốp bốp!
Trong lúc thượng cẳng chân hạ cẳng tay, ông cụ kêu lên một cách thảm thiết.

ông cụ vốn đã qua tuổi thất tuần, bị đánh như vậy làm sao mà chịu nổi?
Có rất nhiều bách tính ở xung quanh vốn muốn tới xem thử thợ săn đã chết như thế nào, là yêu quái gì đã giết thợ săn.

Nhưng hiện tại nhìn thấy nơi này cũng có náo nhiệt để xem, nên bọn họ lập tức vây lại.
“Hóa ra là Cao Thành, xong rồi, Cao Thành này chính là một tay ác bá ở thành Kiến Dương, ỷ vào mình vốn là con trai của bang chủ Hỗn Hồng Bang ở thành Kiến Dương này mà làm xằng làm bậy!”
“Ông cụ đó chết chắc rồi, ở thành Kiến Dương trong nhiều năm như vậy, đã có rất nhiều người đã chết trong tay Cao Thành.”
“Ôi, Cao Thành bắt nạt nam, cường đoạt nữ, nhưng lại không có người nào có thể trừng trị hắn ta, sau này, không chừng thành Kiến Dương này sẽ mang họ Cao mất!”
“Bớt nói vài câu đi, đừng chọc giận tên Cao Thành đó, bằng không ngươi sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu!”
Dân chúng xung quanh nhìn thấy người giữa sân là Cao Thành thì lập tức nhỏ giọng bàn luận, chỉ chỉ trỏ trỏ.
Cao Thành cảm giác được những dân chúng này đang chỉ trỏ vào mình, sắc mặt cũng thay đổi, hắn ta cầm quạt giấy, chỉ vào những người dân đó và bảo: “Cút hết ngay cho bản công tử, chỗ nào mát mẻ thì cút ra chỗ đó! Muốn hóng chuyện của bản công tử sao? Các ngươi có thân phận và địa vị sao? Mau cút ngay, nếu còn không cút thì đánh chết các người!”

Đám dân chúng nghe thấy thế, vội vàng ngậm chặt miệng, không dám đối diện với Cao Thành đó nữa, mà nhao nhao xoay người rời đi.

Nhưng còn chưa đi được bao xa, thì bọn họ lại bắt đầu nhỏ giọng bàn luận, nguyền rủa tay Cao Thành đó.
Nhưng Cao Thành đã không còn nghe thấy nữa rồi.
“Được rồi, đừng đánh nữa.”
Cao Thành nhìn thấy ông cụ đó bị hơn mười người đàn ông đánh, lão thở hổn hển, bộ dáng sắp bị đánh chết đến nơi rồi, lúc này, hắn ta mới phất tay một cách mất kiên nhẫn.

Bấy giờ, đám đàn ông cường tráng mới đá ông cụ một cước thật mạnh, sau đó mới xoay người đứng về phía sau Cao Thành.
“Lão già, ta nói cho ngươi biết, sau này ở thành Kiến Dương thì phải lau sạch đôi mắt chó của ngươi đi, nhìn cho rõ người nào có thể chọc, người nào không thể chọc.

Lão tử chính là người mà cả đời này ngươi không thể chọc vào được!”
Cao Thành tiến lên với vẻ kiêu ngạo tự mãn, chỉ quạt giấy vào ông cụ, cười lạnh rồi chửi với vẻ khinh thường.

Sau đó hắn ta mới vung tay, định dẫn tùy tùng rời đi.
“Ông lão, ngươi không sao chứ, ngươi thế nào rồi?”

Mà ngay đúng lúc này, chỉ thấy một bóng người duyên dáng vội vàng chạy ra từ trong đám đông, quỳ ở bên cạnh ông cụ đó, hỏi với vẻ mặt lo lắng và quan tâm, thấy đôi mắt của ông cụ nhắm chặt, trên gương mặt tràn đầy vẻ đau đớn, cơ thể cũng không ngừng run rẩy, bộ dáng dường như sắp chết rồi.

Điều này khiến cho cô gái kia lo lắng, chỉ thấy nàng khẩn trương ngẩng đầu nhìn ra phía sau.
“Tiểu Bạch ca ca, ngươi mau tới nhìn xem, ông cụ này thế nào rồi...?”
“Ông cụ này xuất huyết bên trong, trái tim, lá lách và dạ dày đều hỏng hết rồi...!không cứu được nữa đâu.”
Tô Tiểu Bạch bước tới bên cạnh Kha Sương, không cần nhìn cũng biết tình trạng của ông cụ đó, hắn mở miệng nói một cách thản nhiên.
Sinh lão bệnh tử đều do ý trời.

Tô Tiểu Bạch đã trông thấy loại chuyện này rất nhiều rồi.

Hắn cũng sẽ không vì đây là một người già, mà ra tay cứu giúp.
Nhưng Kha Sương tâm địa đơn giản và thiện lương, thấy ông cụ này thực sự quá đáng thương, không nhịn được mà muốn cứu lão, nhưng với cảnh giới hiện giờ của nàng, bảo vệ bản thân còn là một vấn đề, chứ đừng nhắc đến là cứu một người già.

Cho nên nàng chỉ có thể ngẩng đầu, cầu xin sự trợ giúp của Tô Tiểu Bạch.
“Tiểu Bạch ca ca, hay là ngươi cứu lão đi, chỉ cần ngươi ra tay, nhất định có thể cứu được lão!”
Tô Tiểu Bạch nhíu mày, định mở miệng.
“Ôi, đây là đại mỹ nữ từ đâu tới thế, người đẹp, có phải ngươi muốn cứu lão già này không?”
Nhưng chưa đợi Tô Tiểu Bạch nói gì, thì chỉ thấy Cao Thành ở cách đó không xa, vội vàng cất bước đi tới bên cạnh Kha Sương, đôi mắt tỏa sáng nhìn vào dung nhan khuynh quốc khuynh thành, xinh đẹp và trắng trẻo của nàng.
“Đừng để ý đến tiểu tử thối đó, chẳng qua chỉ là một tay lang băm không biết từ đâu chui ra, muốn lừa bịp ngươi mà thôi.


Nhưng ta có thể cứu được lão đấy!”
“Hở?”
Kha Sương chưa bao giờ từng trải qua thế gian hiểm ác, lại càng chưa từng tiếp xúc với con người.

Tuy rằng lúc này cảm thấy ánh mắt của người đột nhiên nhảy ra này, khiến nàng không được thoải mái cho lắm, nhưng khi nghe thấy hắn ta có thể cứu ông cụ này, thì nàng lập tức không so đo nhiều như vậy nữa.
“Vậy vẫn xin ngươi mau chóng ra tay cứu lão.”
“Cứu lão cũng được thôi, nhưng có một điều kiện!”
Cao Thành thấy Kha Sương đơn thuần như vậy, lập tức thay đổi ánh mắt, hắn ta duỗi tay ra với một nụ cười xấu xa, muốn đặt lên vai nàng.
“Chỉ cần ngươi là người phụ nữ của ta, ta không chỉ có thể cứu sống lão, mà ta còn có thể khiến ngươi sướng đến mức sống chết chẳng hay!”
Kha Sương là người đơn giản, nhưng lúc này cũng có thể hiểu được người đàn ông này đang muốn trêu chọc nàng.

Lập tức, vẻ mặt của nàng thay đổi, bả vai chấn động, trực tiếp đẩy lùi Cao Thành mấy bước.
“Nghĩ cũng đẹp nhỉ, ta mới không thèm làm người phụ nữ của ngươi!” Kha Sương tức đến sắc mặt đỏ gay, đôi mắt hạnh nhân nhìn Cao Thành đầy tức giận và bảo.
“Hê hê, tiểu cô nương, lời này cũng không phải ngươi nói thì tính, bản công tử nhìn trúng ngươi thì chính là phúc khí của ngươi.

Người phụ nữ mà bản công tử muốn, ở thành Kiến Dương này, ai dám ngăn cản bản công tử?”
Cao Thành chẳng ngờ Khả Sương còn có một chiêu như vậy, hắn ta ngã xuống đất cũng không tức giận, mà chậm rãi đứng dậy, lòng mang ý xấu, vừa cười vừa bảo nàng: “Làm người phụ nữ của bản công tử, cuộc sống sung sương mà bản công tử cho ngươi, chính là chuyện tốt mà biết bao nhiêu cô gái ở thành Kiến Dương này tha thiết mong cầu.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận