Ta Có Hệ Thống Auto Tu Luyện


Chỉ nhìn thấy hắn vung bàn tay lên, một đường kim quang đột nhiên xuất hiện từ lòng bàn tay hắn.

Đường kim quang này bùng phát ra, với thế sét đánh không kịp bưng tay, trong nháy mắt đã đánh bay hơn mười tay đàn ông cường tráng đang vây tới đó!
Bốp!
Bốp!
Bốp!
Những bóng người bay ngược ra sau đó, trực tiếp ngã mạnh xuống mặt đất, phát ra những tràng âm thanh đinh tai nhức óc.
Dân chúng vây xem xung quanh nhìn thấy một màn này, lại phát ra tiếng hít ngược hơi lạnh đầy kinh hãi.

Bọn họ đều không nhìn thấy rõ rốt cuộc thứ gì đã phóng ra, mà chỉ nhìn thấy Tô Tiểu Bạch thuận tay vung một cái, mà những người này đã tới tấp bay ngược ra sau.
Tất cả mọi người đều ngã xuống!
Đây rốt cuộc là thứ gì vậy?
Mà người này rốt cuộc là ai?
Cao Thành nhìn thấy đám tùy tùng nằm trên mặt đất xung quanh mình, đang không ngừng kêu rên đầy thảm thiết, sắc mặt của hắn ta khó coi đến cực điểm.

Lúc này, hắn ta cuối cùng cũng phản ứng lại được, rằng mình đã chọc phải một tay tàn nhẫn, một kẻ không phải là người sẽ mặc cho mình nhào nắn.
Mà lúc này, tiếng bước chân lại vang lên.

Cao Thành kinh hãi ngẩng đầu, chỉ nhìn thấy sau khi giải quyết xong hơn mười tên tùy tùng, Tô Tiểu Bạch đang chậm rãi bước tới.


Trên gương mặt của hắn không có bất cứ biểu cảm nào, như thể vực sâu không thấy đáy, không có cách nào đo lường được.
Điều này khiến Cao Thành lại càng sợ hãi hơn!
“Ngươi muốn làm gì? Ngươi đừng qua đây!” Hắn ta kinh hoàng lùi lại, hét lên một cách đầy khẩn trương.
“Ta chính là Cao Thành, thiếu chủ của Hỗn Giang Bang, nếu ngươi dám động vào ta, cũng chính là đắc tội với Hỗn Giang Bang, Hỗn Giang Bang chắc chắn sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
“Ối!”
Cao Thành sợ hãi lùi ngược lại, vừa mới nói xong, không biết ai ở phía sau thò một chân ra, trực tiếp khiến hắn ta vấp ngã.

Cao Thành ngã xuống đất, vội vàng muốn đứng dậy.

Nhưng bóng người khiến hắn ta hãi hồn đó đã đi tới trước mặt hắn ta.

Cơ thể của hắn ta lập tức cứng ngắc lại, chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn về phía Tô Tiểu Bạch đang đi tới trước mặt mới vẻ hoang mang.
“Ngươi muốn làm gì… ngươi không thể động vào ta, ngươi mà động vào ta, chắc chắn sẽ rước phải phiền phức lớn!”
Cao Thành còn muốn dùng phân phận của mình để uy hiếp Tô Tiểu Bạch, khiến hắn không dám ra tay.

Nhưng Tô Tiểu Bạch lại chỉ đứng nguyên tại chỗ như vậy, nhìn hắn ta một cách hờ hững, như thể nhìn vào một con kiến hôi, trong đôi mắt không có một chút cảm xúc nào.
Hành động này của hắn khiến Cao Thành hiểu lầm rằng Tô Tiểu Bạch đã sợ rồi.

Hắn sợ hãi thân phận của Cao Thành, sợ hãi ra tay với hắn ta thì sẽ phải hứng chịu sự báo thù của Hỗn Giang Bang.


Điều này giúp Cao Thành đứng dậy như thể nở mày nở mặt lắm, hắn ta cười to, nhìn về phía Tô Tiểu Bạch.
“Tiểu tử, ta thấy thân thủ của ngươi không tệ, sau này hãy làm thuộc hạ của ta, ta đảm bảo ngươi sẽ được theo ta ăn sung mặc sướng, sau này ngươi sẽ là người thủ thành của thành Kiến Dương!”
Nói đến đoạn hưng phấn, Cao Thành không nhịn được mà duỗi tay về phía trước, định vỗ lên vai của Tô Tiểu Bạch.

Trong đầu thì lại đang nghĩ ngợi, đầu tiên cứ trấn an tiểu tử thối này trước đã, đến lúc đó lại trực tiếp tìm cường giả trong bang đi giết chết hắn, cho tiểu tử này biết kết cục của việc đắc tội với hắn ta!
Vừa nghĩ đến điểm này, hắn ta lại đột nhiên phát hiện ra, Tô Tiểu Bạch đang cười lạnh một tiếng.
Cao Thành không thể hiểu nổi.
Ngay cả những dân chúng khác đang vây xem quanh đó, cũng nhìn Tô Tiểu Bạch với vẻ mặt ngơ ngác.
Bối cảnh của Cao Thành quá lớn mạnh, khiến tất cả bọn họ đều không đuổi theo kịp.

Đừng thấy những người này đều ghét Cao Thành, có rất nhiều người bị hắn ta chèn ép.

Nhưng vẫn có không ít người hy vọng có thể gia nhập vào Hỗn Giang Bang, thậm chí có thể trở thành đàn em của Cao Thành!
Nếu đánh không lại thì cứ gia nhập, chỉ cần có thể trở thành đàn em của Cao Thành, vậy không chỉ mình không bị người chèn ép nữa, mà sau này họn họ cũng chính là người chèn ép những người khác!
Cho nên, tất cả mọi người đều cho rằng, Tô Tiểu Bạch sẽ nguyện trung thành với Cao Thành, trở thành đàn em của hắn ta!
Nhưng thật không ngờ, lúc này Tô Tiểu Bạch hoàn toàn khinh thường và không để ý đến!
Cường giả vung đao về phía người mạnh hơn!
Mà kẻ yếu vung đao, sẽ chỉ hướng về phía người yếu hơn mình!
“Loại người giống như ngươi, giết ngươi chỉ tổ bẩn tay ta.”

Tô Tiểu Bạch cười lạnh một tiếng, vẻ mặt khinh thường: “Nhưng nếu không giết ngươi, để mặc một thứ khốn nạn như ngươi sống sót trên thế giới này, lại chính là một sự sỉ nhục đối với thế giới này.

Cho nên, ngươi đi chết đi.”
Giọng nói của hắn lạnh lùng, lại không có một chút cảm xúc nào.

Nhưng trong mắt của Cao Thành, lại giống như ma đầu từ Địa Ngục đang tới gần, dùng giọng nói không có cảm xúc tuyên bố lời phán xét với hắn ta!
“Đừng… không!”
Đôi mắt của Cao Thành trợn trừng, sợ hãi kêu to: “Ngươi không thể giết ta, phụ thân của ta là bang chủ Hỗn Giang Bang, ngươi giết ta rồi, trên dưới Hỗn Giang Bang chắc chắn sẽ không bỏ qua cho ngươi! Không được giết ta!”
Cao Thành vẫn còn đang uy hiếp Tô Tiểu Bạch, muốn mượn những lời này để khiến hắn từ bỏ ý định giết chết mình.

Nhưng Tô Tiểu Bạch lại chỉ cười lạnh một tiếng, vung tay với vẻ mặt khinh thường.
Một đường ánh sáng màu trắng phóng thẳng lên trời, rồi bổ thẳng xuống đầu của Cao Thành.

Đầu của hắn ta rớt xuống mặt đất, lăn lông lốc đi thật xa.
Dân chúng vây xem nhìn về phía Tô Tiểu Bạch một cách kinh ngạc và khiếp sợ!
Đây chính là Cao Thành, con trai của bang chủ Hỗn Giang Bang đấy, cũng là tay xưng bá địa phương hơn mười năm ở thành Kiến Dương.
Nhưng hắn ta lại chết… chết như vậy sao?
Mọi người đều không dám tin.

Bởi vì ở thành Kiến Dương, thực lực của Hỗn Giang Bang thực sự là quá mạnh mẽ, vì sợ sự báo thủ của Hỗn Giang Bang, nên không có người nào dám chọc vào Cao Thành.
“Xong rồi, chàng trai này xong đời rồi, vậy mà lại giết chết Cao Thành, Hỗn Giang Bang chắc chắn sẽ không bỏ qua cho hắn!”
“Chàng trai, mau chạy đi, không bao lâu nữa người của Hồng Giang Bang sẽ tới, đến lúc đó ngươi muốn chạy cũng không chạy thoát được đâu!”
“Đúng vậy, mau chạy đi, bằng không ngươi cũng sẽ chết ở đây đấy, Hỗn Giang Bang có vô số cường giả, ngươi không phải là đối thủ của bọn họ đâu!”
Tuy đám người vây xem đều xả được cơn giận khi nhìn thấy Cao Thành chết, nhưng bọn họ lại nhao nhao mở miệng khuyên.


Dù sao thì những người này cũng không muốn Tô Tiểu Bạch chết ở nơi này một cách vô duyên vô cớ như vậy.

Trong mắt của những dân chúng này, hắn vẫn là một anh hùng đã cứu bọn họ thoát khỏi dầu sôi lửa bỏng!
Nhìn thấy dân chúng vây xem xung quanh bàn luận sôi nổi, Tô Tiểu Bạch cũng không nói gì, mà xoay người nhìn về phía Kha Sương, trong đôi mắt đẹp của nàng lấp lánh ánh sáng.
“Tiểu Bạch ca ca, ngươi lợi hại quá đi!”
Kha Sương thấy Tô Tiểu Bạch bước tới, lập tức xông lên một cách hưng phấn, nàng đột nhiên nhảy lên, giống như bạch tuộc duỗi tay bám vào người của Tô Tiểu Bạch.

Hai cánh tay trắng nõn và tinh tế đến cực điểm đang bám vào cổ của hắn.

Đôi mắt của Kha Sương long lanh ánh sáng, nhìn vào gương mặt của Tô Tiểu Bạch.
“Hóa ra Tiểu Bạch ca ca lại lợi hại như vậy, ta cũng không biết ngươi đã đánh bay mấy người đó như thế nào!”
“Thực ra rất đơn giản, đợi ngươi tu luyện có thành tựu, thì ngươi cũng có thể làm được thôi!”
Tô Tiểu Bạch thấy thế thì mỉm cười và đáp, sau đó duỗi tay, vỗ lên lưng Kha Sương, bảo: “Có nhiều người đang nhìn như vậy, nhanh chóng xuống đi, phải để ý hình tượng của mình.”
“Không!”
Kha Sương cũng phát hiện ra ánh mắt khiếp sợ của dân chúng xung quanh, tuy rằng trong lòng nàng vô cùng xấu hổ, thậm chí làn da ở những nơi không được quần áo che lại như gương mặt, cổ và cánh tay, đã hoàn toàn phủ kín một màu ửng đỏ mê người.

Nhưng nàng vẫn lắc đầu một cách vô cùng kiên định như cũ.
“Ta muốn ôm Tiểu Bạch ca ca như vậy!”
“Ngươi phải biết ngươi chính là một cô gái, mau buông ra đi, nghe lời Tiểu Bạch ca ca, ngoan.” Tô Tiểu Bạch thấy thế, vỗ lên cái đầu nhỏ của Kha Sương và bảo.
Kha Sương nghe vậy, lúc này mới nhảy xuống một cách không tình không nguyện.
Nhưng không ngờ, một loạt những động tác này của nàng, thực sự khiến cho người dân vây xem ở đó sợ đến rớt cằm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận