Ta Có Hệ Thống Auto Tu Luyện


Lúc này, toàn thân Thôi Trường Phong có hỏa diễm bốc cháy mãnh liệt, huyết quang lóe lên trên mũi kiếm! Trong nháy mắt, một đạo huyết kiếm từ lưỡi kiếm vọt ra.

Hắn đang dùng lực lượng cấm kỵ, tổn thương căn cơ để đối kháng bầy ma thú.

Mà lần này hắn trả một cái giá lớn như vậy, đổi lại là lấy được lực lượng mạnh mẽ! Vốn hắn không thể nào dùng tốc độ mạnh mẽ sát thương nhiều ma thú trên phạm vi lớn như vậy, nhưng mà bây giờ Thôi Trường Phong chỉ dùng một đạo huyết kiếm thì đã có thể giết chết mấy con ma thú cao hơn một mét!
Làn da cứng cỏi và giáp xác kiên cố của bọn chúng liên tục bị cắt ra!
Đây là lấy máu hóa thành kiếm.
Là huyết thuật, không phải là pháp thuật của ma đạo.
Nói một cách đơn giản hơn thì là Thôi Trường Phong đang tiêu hao huyết dịch của mình để thi triển ra bí kỹ! Bởi vậy, bí kỹ của hắn và pháp thuật mà Huyết Hà Lão Tổ thi triển ra khác biệt về bản chất.
Một cái là chính thuật, một cái là tà thuật.
Cả hai loại này, một khi tu luyện tới mức cao nhất thì một là thành tiên, một là thành ma.


Cả hai khác biệt quá lớn.
Thôi Trường Phong dùng một chiêu này cường hóa mình trên diện rộng, chắc chắn sẽ bị tổn thương tới căn nguyên.
Nếu như thi triển lực lượng quá mức thì còn có thể tổn thương tới tu vị, nếu còn không dừng tay thì khi thi triển huyết kiếm không những tiêu hao huyết dịch của hắn mà còn tiêu hao cả tu vi của hắn!
Ví dụ như vốn có tu vi ngàn năm, nhưng mà sau mỗi lần dùng ra một đạo huyết kiếm thì đều hao tổn năm năm! Rất không có lợi.
Phải biết, Tô Tiểu Bạch dùng tự nhiên chi lực thi triển ra kiếm quang thì cường độ cũng không khác gì huyết kiếm do Thôi Trường Phong đánh ra! Nhưng mà kiếm quang của hắn lại là đạo pháp tự nhiên, tự nhiên mà thành.

Hòa làm một thể với tự nhiên, mượn dùng lực lượng mạnh mẽ của nó, cho nên làm như vậy thì hoàn toàn không có tổn thương căn cơ của mình chút nào, hắn có thể sử dụng mà không chút kiêng kỵ nào.
Mà Thôi Trường Phong thì sao? Mỗi lần huy kiếm thì đều phải trả giá lớn khiến người nhìn thấy mà đau lòng, nhìn thấy mà bất ngờ.
Thấy Thôi Trường Phong liều mạng sử dụng loại pháp thuật này, Tô Tiểu Bạch hết sức sốt ruột.

Hắn vội vàng hô lớn.
"Thôi tông chủ! Mau dừng tay đi! Ngươi làm như vậy sẽ hao tổn hết huyết dịch của ngươi!”
"Không sao, Tô Tiểu Bạch! Ta chống được! Giao ma thú ở đây cho ta, ngươi mau đi một bên khác, giết sạch ma thú bên đó đi!”

Nghe Thôi tông chủ nói như vậy, mặc dù Tô Tiểu Bạch cực kỳ lo lắng nhưng cũng không thể không thừa nhận, giờ này khắc này, cách này là cách tốt nhất.

Dù sao Thôi Trường Phong cũng là tông chủ Diệu Hoa Môn, mặc dù thực lực kém hơn Tô Tiểu Bạch nhưng cũng rất cao minh, Tô Tiểu Bạch cảm thấy có lẽ hắn có nắm chắc.

Huống chi, thân là tông chủ, sao hắn có thể ngồi im không ra tay được? Phải để cho hắn có cơ hội biểu hiện, mình không thể đoạt hết danh tiếng của Thôi Trường Phong được, cho nên nhường ma thú xung quanh đây lại cho hắn mới là cách tốt nhất.
Tô Tiểu Bạch quyết định không ở lại đấy nữa, nhường đám ma thú đông nghịt đó lại cho Thôi tông chủ xử lý, còn bản thân hắn thì vọt qua cánh bắc, giải quyết ma thú bên phía đó.
Đám ma thú đó đã tới rất gần mắt trận của đại trận hộ sơn của Diệu Hoa Môn.

Đại trận hộ sơn còn chưa được chữa trị xong.

Nếu bây giờ bị công kích mãnh liệt thì sợ là đại trận sẽ bị đánh tan.

Đến lúc đó muốn chữa trị thì khó càng thêm khó! Bởi vậy, Tô Tiểu Bạch phải ưu tiện chọn những đám ma thú có uy hiếp lớn nhất, tốc độ nhanh nhất để công kích!
Tô Tiểu Bạch dùng tự nhiên chi lực ngưng tụ ra một luồng khí xoáy.
Sau đó xoay người nhảy vọt lên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận