Ta Có Hệ Thống Auto Tu Luyện


"Cuối cùng Diệu Hoa Môn cũng an toàn!"
Nhìn xung quanh không còn có ma thú tồn tại, Thôi Trường Phong lê thân thể mỏi mệt vì thi triển cấm thuật tới bên cạnh Tô Tiểu Bạch và hai tỷ muội Thanh Khâu Hồ, tỏ vẻ cảm kích, nói: "Các vị, may mà có các ngươi nên Diệu Hoa Môn ta mới không có bị hủy diệt! Nhất là Tô Tiểu Bạch, mấy lần ngăn cơn sóng dữ, giết chết rất nhiều cường địch! Tuổi còn trẻ mà đã mạnh mẽ như thế, đúng là khiến cho người ta phải sợ hãi thán phục!"
"Thôi tông chủ quá khen." Tô Tiểu Bạch khách khí cười nói: "Người trong Ma Vực muốn tàn sát Diệu Hoa Môn, đương nhiên chúng ta sẽ không ngồi yên không quan tâm! Cũng nên trợ giúp các ngươi, dù sao những chuyện mà người trong Ma Vực làm khiến cho người người đều thấy không vừa mắt!"
"Đúng rồi!" Kha Tuyết phàn nàn: "Còn gọi cra ma thú tới, quá hèn hạ! Muốn đánh thì đánh, núp ở trong bóng tối xem kịch thì có gì là hay?”
"Hoàn toàn chính xác." Kha Sương cũng gật gật đầu nói: "Lần này bọn họ phái ra nhiều cao thủ tới tấn công nơi này như vậy, còn gọi ma thú tới mà cũng không thể đắc thủ.

Chắc chắn cũng học được một bài học rồi!”
"Ta thấy không có đơn giản như vậy." Tô Tiểu Bạch trầm ngâm một lát, lắc đầu: "Bọn họ sẽ không từ bỏ ý đồ dễ dàng như vậy.

Nhưng hẳn là tạm thời bọn họ sẽ không có ý đồ gì với Diệu Hoa Môn.

Sau này các ngươi cẩn thận một chút, hạn chế rời núi.

Đại trận hộ sơn rất kiên cố, bọn họ rất khó công phá được nó."
"Ừm, chúng ta sẽ chú ý động tĩnh của người trong Ma Vực nhiều hơn." Thôi Trường Phong nói, sau đó mời: "Mọi người liên tiếp chiến đấu lâu như vậy, chắc chắn là rất mệt mỏi! Mau lên núi nghỉ ngơi một chút đi."

"Cám ơn.

Thôi tông chủ.

Nhưng chúng ta đang có việc gấp." Tô Tiểu Bạch trả lời.
Người tu tiên có thể tiêu hao linh lực để duy trì cơ năng của cơ thể vận chuyển, cũng có thể giữ sạch sẽ, không cần nghỉ ngơi ăn cơm, tắm rửa và đi ngủ.

Cho nên khi gấp rút thì hoàn toàn có thể bỏ qua toàn bộ nhu cầu nghỉ ngơi, dùng linh lực để thay thế là được.
"Có chuyện gấp?" Thôi Trường Phong rất là nghi hoặc: "Còn có chuyện gì phải làm nữa sao?"
"Ừm.

Chắc chắn ngươi của Ma Vực sẽ không từ bỏ ý đồ, khi Ám Dạ Ma Tôn bị giết thì bọn họ đã nhìn thấy bản thể của Kha Sương và Kha Tuyết.

Cho nên chắc chắn bọn họ sẽ đi tìm và gây sự với Thanh Khâu Hồ Tộc, ta phải dẫn các nàng trở về dàn xếp tộc nhân một chút." Tô Tiểu Bạch nói thế, Kha Sương và Kha Tuyết nghe xong thì trong lòng cảm thấy rất bất an, thực ra thì trước đó hai người cũng nghĩ tới chuyện này.

Bây giờ Tô Tiểu Bạch nói ra, hai người càng cảm thấy bất an hơn.

Chuyện này, tự mình nghĩ là một chuyện.

Người khác nói thẳng ra lại là một chuyện khác, giống như nó chắc chắn sẽ xảy ra vậy.

Đó là hai kiểu cảm giác hoàn toàn khác nhau.
Không đợi hai người lên tiếng, Tô Tiểu Bạch đã suy tính luôn cho chuyện của tộc nhân của hai người, trong lòng cũng thấy yên ổn một chút.

Một câu nói của Tô Tiểu Bạch mang theo an ủi và quan tâm khiến trong lòng hai người ấm áp.
"Thì ra là thế, vậy các ngươi phải đi nhanh đi.

Người trong Ma Vực có thể chạy tới xâm chiếm bất cứ lúc nào." Thôi Trường Phong nghe vậy thì gật gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc: "Ta rất hi vọng Diệu Hoa Môn ta có thể giúp được một tay, nhưng bây giờ Diệu Hoa Môn còn phải xử lý hoàn cảnh thê thảm sau chiến đấu, đã ốc còn không mang nổi mình ốc."
"Không sao, Thôi tông chủ.

Ý tốt của ngươi chúng ta xin nhận.

Chỉ cần bảo vệ được Diệu Hoa Môn là được rồi."
"Ừm.

Nhưng ta hi vọng ít nhất cũng có thể báo đáp được cho các ngươi chút xíu, sau đó nếu có chiến đấu thì cũng có thể giúp đỡ một chút." Nói xong, Thôi Trường Phong lấy một cái hộp nhỏ ra: "Cho nên, xin hãy nhận lấy cái này đi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận