Ta Có Hệ Thống Auto Tu Luyện


Thực ra thì chỉ có thể nói vận mệnh và thiên đạo quá huyền diệu.

Trên đời này làm gì nếu như, vấn đề này không thiết thực một chút nào, thậm chí có thể nói là không thể xem như vấn đề.

Bởi vì nó chỉ là huyễn tưởng, suy đoán.
Dù sao chuyện này xưa nay chưa từng xảy ra, làm sao biết được nó sẽ diễn ra theo đúng suy nghĩ của mình đồng thời tiếp tục diễn ra như thế được? Đó là chuyện hoàn toàn không thể.

Thậm chí như vậy còn khiến cho tình huống nát bét hơn, ví dụ như vốn ngươi mơ tưởng sẽ có một chuyện gì đó xảy ra, sau đó thay đổi cuộc sống của ngươi theo hướng tích cực hơn, cuối cùng có được hạnh phúc và thành công, nhưng thực tế thì sau khi chuyện đó xảy ra thì cuộc sống hiện tại của ngươi lại hỏng bét.
Đây là chuyện không ai có thể dự đoán trước được, thậm chí có thể nói ngay cả lão thiên gia cũng không biết chuyện tiếp theo sẽ như thế nào.
Kha Sương và Kha Tuyết cũng hiểu.

Cho nên hai người hiếm khi mơ tưởng tới mấy chuyện này, dù sao, cho dù xảy ra chuyện gì, đến mức độ nào, thì người ở bên cạnh mới đáng quý nhất.

Mà người đó là Tô Tiểu Bạch.

Đây là hạnh phúc duy nhất mà hai người nhìn thấy được, chạm tới được.


Các nàng chỉ có thể hi vọng Thanh Khâu Hồ Tộc không có quá nhiều người tử thương, tất cả thành viên còn lại đều mạnh khỏe.
"Kha Sương, Kha Tuyết, các ngươi cảm thấy tộc nhân của các ngươi sẽ bỏ trốn hay là ẩn núp?” Tô Tiểu Bạch quay qua hỏi hai tỷ muội Thanh Khâu Hồ.

Hắn hi vọng có thể lấy được nhiều manh mối hơn.

Nếu không, mù quáng tìm cũng không phải là cách hay.

Kha Sương và Kha Tuyết nghe xong thì do dự một chút.

Sau đó, Kha Sương nói hẳn là ở trong thôn.

Kha Tuyết thì cảm thấy hẳn là bọn họ đã trốn ra khỏi thôn.
Phán đoán của hai người khác nhau không phải là vì trước đây hai người gặp được các tộc nhân xử lý khác nhau trong tình huống tương tự.

Thực ra thì từ khi hai người xuất sinh đến nay, sinh sống trong thôn xóm lấu như vậy mà chưa bao giờ gặp xâm lấn thê thảm như vậy.

Cho nên, thực ra thì hai người chưa từng trải qua tình huống này, cũng không biết khi có kẻ địch xâm lấn mà đánh không lại thì phải làm như thế nào mới là tốt nhất.

Hai người chỉ căn cứ vào suy nghĩ của mình mà phán đoán như vậy.
Sở dĩ Kha Sương cảm thấy bọn họ còn ở trong thôn là vì nàng biết trong thôn có địa đạo, còn có một sảnh lớn ở dưới mặt đất có thể để cho toàn bộ người trong thôn tạm thời tránh né.

Cho nên rất có thể Thanh Khâu Hồ Tộc sẽ chạy đến đó.
Mà ma tướng đó không biết cửa vào địa đạo ở đâu thì chắc chắn là hắn cũng bó tay hết cách, sau khi giết chết người đang giữ chân hắn thì cũng không biết nên làm gì nữa.

Không có đối tượng để đuổi theo, không có đầu mối, tạm thời phóng hỏa trước rồi tính sau.

Bởi vậy, không thể bỏ qua công lao của mười vị tộc nhân ở lại giữ chân hắn.

Bọn họ hi sinh mình để bảo vệ những người khác.
Nếu như không có bọn họ giữ chân kẻ địch, không cho bọn chúng nhìn thấy tộc nhân trốn về hướng nào thì bây giờ tên ma tướng đó đã đuổi theo tới dưới lòng đất rồi.

Chắc chắn đến lúc đó sẽ là một trận đồ sát máu tanh!
Nếu như kẻ địch tới tấn công sớm một chút nữa thì khi ba người Tô Tiểu Bạch thì cũng đã muộn rồi, không nói tộc nhân đã bị hắn giết sạch thì sợ là cũng không xê xích gì nhiều.

Chỉ có một vị ma tướng, hiệu suất đồ sát cũng không cao, nhưng mà hắn có thể gọi ma thú cùng động thủ!
Đến lúc đó, cho dù có phản kháng thì cũng sẽ thương vong thảm trọng, sẽ không có bao nhiêu chạy trốn được!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận