Ta Có Hệ Thống Auto Tu Luyện


Tô Tiểu Bạch cảm thấy có vẻ như là có rất nhiều cách để giải quyết vấn đề.

Mà trong số những phương án này thì chỉ có một cái được tộc nhân của Thanh Khâu Hồ Tộc.

Ba người muốn xác định rốt cuộc là bọn họ đã chọn cách nào.

Tô Tiểu Bạch nghĩ hẳn là sẽ có dấu vết để lại ở hiện trường, thế là hắn nói.
"Ta cảm thấy có lẽ sẽ có dấu vết để lại như dấu chân chẳng hạn, chúng ta tìm thử xem.

Chúng ta chia ra tìm kiếm, nếu có phát hiện gì thì hô một tiếng cho những người khác biết, sau đó sẽ tập hợp đi qua đó xem xét.”
"Ta đi lên chỗ cao xem thử." Kha Tuyết chỉ chỉ ngọn núi cách đó không xa: "Nếu như bọn họ ra khỏi thôn thì ta lên đó quan sát sẽ dễ dàng tìm được tung tích của bọn họ hơn."
"Ừm, đi thôi." Tô Tiểu Bạch nói: "Ngươi cẩn thận một chút, có thể là người trong Ma Vực cũng nghĩ như vậy, có lẽ bọn họ cũng mai phục ở chỗ cao.”
"A, vậy thì ta đến địa đạo xem thử?" Kha Sương nghe muội muội nói như vậy thì cũng nói.
"Ý kiến hay." Tô Tiểu Bạch tán thưởng gật gật đầu: "Vậy ngươi thì đến địa đạo xem xét một chút đi.

Nhớ cẩn thận một chút, có lẽ sẽ có nguy hiểm."
"Hẳn là người trong Ma Vực sẽ không có thuộc hạ dưới lòng đất?" Kha Sương cảm thấy không có vấn đề gì, nói: "Ta cảm thấy sẽ không có nguy hiểm, Tiểu Bạch, ngươi lo lắng thái quá rồi."

"Vậy cũng chưa chắc." Tô Tiểu Bạch lắc đầu, sau đó nói: "Mặc dù hẳn là người trong Ma Vực cũng không tìm được địa đạo, không có đi xuống dưới đó, nhưng như vậy cũng không có nghĩa là dưới lòng đất an toàn với ngươi.

Rất có thể tộc nhân của ngươi vì đề phòng nên cũng lập bẫy, đúng không?"
"Đúng là như vậy." Kha Sương cảm thấy Tô Tiểu Bạch nói rất có lý, bất đắc dĩ gật đầu một cái: "Đúng là có thể dưới đó sẽ có bẫy...!vậy được rồi, ta cẩn thận một chút."
"Đúng, nhất định phải chú ý nhiều hơn.

Khi gặp được nguy hiểm thì phải kêu lên."
Tô Tiểu Bạch nói, cảm thấy tất cả đã an bài xong thì bắt đầu hành động.

Thế là, ba người tản ra, bắt đầu điều tra chỗ mà mình đã chọn.

Kha Sương đi thẳng tới từ đường, trong này có cửa vào mật đạo.

Giấu ở dưới bàn thờ.

Nàng đi vào trong từ đường, chui xuống dưới bàn thờ, nhìn chung quanh một chút, tìm kiếm vị trí của cơ quan mà nàng nhớ.
Ở đâu đây?

Kha Sương nói thầm trong lòng.

Nàng có thể xác định nó ở chỗ này.

Khi còn bé, nàng và Kha Tuyết đã từng ngộ nhập vào trong đó khi đang chơi ở đây, kết quả còn lạc trong đó, Kha Tuyết sợ đến khóc không ngừng.

Cũng may sau đó thành công đi ra ngoài.

Không thì mấy người lớn cũng sẽ không nghĩ ra được hai người đi lạc vào mật đạo, mật đạo đó giống như mê cung, rất khó đi ra ngoài, ngay cả phương hướng cũng không thể xác định rõ được.
Chạy tới chỗ nào cũng giống nhau, rất dễ bị mất phương hướng, sẽ chạy vòng vòng trong đó, đi kiểu gì rồi cũng sẽ trở lại chỗ cũ.

Tóm lại, lúc ấy các nàng an toàn rời khỏi đó.

Nhưng vẫn là bị các người lớn phát hiện bọn họ từ trong đó đi ra, bởi vậy bị mắng không ít.

Vừa nhớ lại thì trong lòng thổn thức rất nhiều, dù sao đó là chuyện cách đây rất lâu rồi, Kha Sương cũng sắp quên mất cơ quan lối vào mật đạo.

Có mấy cái cửa vào, nhưng khi nàng đi vào thì chỉ đi vào bằng lối này, nhưng lối vào khác ở đâu thì đừng nói là không nhớ, nàng còn chưa từng nhìn thấy!
Kha Sương cố gắng nhớ lại, cẩn thận quan sát bốn phía.

Có phải là chỗ này không? Nàng dời ánh mắt vào một cục gạch hơi nhô ra trên vách tường.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận