Ta Có Hệ Thống Auto Tu Luyện


Lúc ấy, Kha Sương và Kha Tuyết đi vào trong từ đường, đương nhiên là chỉ trốn ở trong từ đường thì còn chưa đủ để hai người cảm thấy an toàn.

Hai người cảm thấy nhất định phải trốn ở một nơi càng bí ẩn hơn nữa mới đủ an toàn.

Cho nên hai người nhìn khắp bốn phía, cuối cùng dừng mắt ở dưới bàn thờ!
Đúng vậy, không sai.
Dưới bàn thờ chính là vị trí khó thấy nhất trong từ đường.

Nguyên nhân là vì trong tập tục bản địa, bàn thờ sẽ có vải đỏ rũ xuống, chiều dài phủ tới đất.

Kể từ đó, hai người có thể trốn sau tấm vải đỏ.

Như vậy có thể làm cho vị trí của hai người càng bí ẩn hơn, sẽ không dễ bị tìm được.

Cho dù có người từ trên lỗ thủng nhìn xuống thì cũng sẽ không nhìn thấy được sau tấm vải đỏ có gì.

Bởi vì nó bao phủ bốn phía bàn thờ.

Như vậy, chỉ cần không ai nghĩ đến chuyện xốc nó lên xem thử, hai tỷ muội giữ im lặng thì sẽ thoát khỏi nguy cơ.

Sẽ không có ai phát hiện ra hai người!
Chắc chắn như vậy!
Lúc ấy, khi hai tỷ muội nghĩ ra ý này thì lập tức cảm thấy rất vui, bởi vì hai người cho rằng trong trò chơi trốn tìm lần này, hai người sẽ là người thắng cuối cùng.


Cho nên, hai người lập tức chen vào, sau khi chui vào trong vải đỏ, hai người cảm thấy xung quanh tối đen.

Tối đến đưa tay không thấy được năm ngón.

Đen sì, cái gì cũng nhìn không thấy.

Vốn có vải đỏ che lấp, ngăn cản tia sáng chiếu vào.

Hơn nữa toàn bộ cửa sổ trong từ đường cũng được đóng lại, khiến cho hoàn cảnh trong này càng thêm âm u không ánh sáng, trong hoàn cảnh tối tăm như vậy, hai người cảm thấy có chút bối rối.
Thực ra thì Kha Sương biểu hiện tốt nhất, rất bình tĩnh, nhưng Kha Tuyết thì không như vậy, Kha Tuyết rất dễ bối rối.

Thế là, bối rối chờ trong đó một hồi, lời an ủi của Kha Sương không có tác dụng nữa.

Nàng muốn ra ngoài.
Kết quả là vì quá tối, hai người bắt đầu chen chúc, khập khễnh, cuối cùng, Kha Tuyết không cẩn thận chạm vào một thứ, sau đó cửa mật đạo mở ra.

Lúc ấy hai người có chút bất an, nhưng đồng thời hai người cũng rất hiếu kỳ, muốn đi vào tìm tòi xem trong đó có bí mật kinh thiên động địa gì.
Ngay cả người nhát gan như Kha Tuyết cũng muốn đi vào.

Nàng cũng muốn đi xem xem có thứ gì thú vị được giấu trong đó không?
Chuyện sau đó thì giống như hai người đã nói, hai người lạc đường.


Cũng may cuối cùng cũng đi ra được.

Nếu không thì hậu quả khó mà tưởng tượng được.
Kha Sương nhớ lại tình huống lúc đó, rơi vào trầm tư.

Nàng còn nhớ được lúc đó mình và Kha Tuyết lảo đảo nghiêng ngã đụng phải cái gì mới mở ra cơ quan.

Chuyện này cũng chứng minh, cơ quan là loại nhấn vào mới mở ra.

Chạm vào là sẽ khởi động.
Nói cách khác, chỉ cần cái cơ quan này vẫn giữ nguyên như cũ không thay đổi gì thì khi chạm vào nó vẫn sẽ khởi động.

Bởi vậy, trong lòng Kha Sương xuất hiện một ý nghĩ rất to gan.
Đó chính là.

.

.

chạm thử.

.

.
Nếu như mình không biết cụ thể nó ở đâu thì tại sao không bắt chước lại tình huống khi còn bé? Đập vào khắp nơi, không ngừng chạm vào vách tường, sớm muộn gì cũng tìm được vị trí của cơ quan.

Nàng cảm thấy rất có lý.

Có thể thử một chút.
Cách này chắc chắn sẽ có tác dụng, tuy hơi vụng về một chút.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận