Ta Có Hệ Thống Auto Tu Luyện


"Cái gì? Chân nguyên?"
Nghe Tô Tiểu Bạch nói phải dùng chân nguyên để xây dựng đại trận hộ sơn, Kha Sương và Kha Tuyết lập tức cảm thấy hơi bất an.

Trong mắt hai người tràn đầy lo lắng.

Kha Sương do dự một chút, không nói gì thêm.

Nhưng mà Kha Tuyết lại nhanh mồm nhanh miệng hơn.


Nàng hơi do dự một chút, sau đố bật thốt lên.
"Tiểu Bạch! Có cách nào khác để thay thế hay không?”
"Không còn cách nào khác đâu." Tô Tiểu Bạch trả lời: "Không sử dụng chân nguyên để xây dựng đại trận hộ sơn thì quá phiền phức, phải tốn thời gian rất lâu mới có thể gom đủ vật liệu mà chúng ta cần! Chúng ta có một tháng thời gian để lãng phí sao?"
"Chúng ta có thể chia sẻ với ngươi." Kha Sương thấy hắn quyết định làm như vậy rồi thì vội nói: "Chúng ta giúp thì ngươi sẽ không cần phải tiêu hao quá nhiều chân nguyên, như vậy cũng sẽ an toàn hơn."
"Đúng đó đúng đó!" Kha Tuyết vội vàng tỏ vẻ đồng ý: "Làm như vậy là thích hợp nhất! Tiểu Bạch, để hai chúng ta cũng giúp ngươi một tay đi!"
"Cám ơn, nhưng không cần." Tô Tiểu Bạch đoán được hai người sẽ nói như vậy cho nên hắn từ chối ngay: "Ta tự mình giải quyết là được, cường độ chân nguyên của các ngươi thấp hơn yêu cầu nhiều, cho dù các ngươi hỗ trợ thì cũng không giúp được gì nhiều, như vậy còn không bằng để ta tự mình làm."
Mặc dù lời từ chối như vậy hơi thẳng thắng nhưng mà sự thật đúng là như vậy.

Tô Tiểu Bạch tin tưởng có một số chuyện không cần phải kiêng kỵ nhiều như vậy, nên nói thì phải nói, không cần phải lo lắng cái này cái kia.

Trong mọi tình huống, chuyện quan trọng nhất là phải phân tích, đưa ra phương án giải quyết thích hợp nhất! Mà trong phương án giải quyết này, Tô Tiểu Bạch không hi vọng nó sẽ làm tổn thương tới những người bên cạnh mình, cũng không cần bọn họ phải giúp hắn, hắn tình nguyện gánh lấy tất cả.

Cho nên khi hai người Kha Sương và Kha Tuyết nói muốn giúp hắn thì hắn dứt khoát từ chối.
Hắn không muốn cho hai người bị bất kỳ tổn thương nào, chuyện này cũng là chuyện bình thường, không có gì phải khó hiểu.
Đương nhiên là hai người cũng hiểu được ý của Tô Tiểu Bạch, đối với tấm lòng của Tô Tiểu Bạch, hai người cực kỳ cảm động! Đồng thời, trong lòng cũng cực kỳ chua xót.


Bởi vì, hai người cảm thấy thực lực của mình chênh lệch với thực lực của Tô Tiểu Bạch quá nhiều.
Hai tỷ muội cảm thấy mình đang trở thành vướng víu cho Tô Tiểu Bạch.

Hai người cho rằng nếu thực lực của mình có thể trở nên mạnh mẽ hơn thì có thể giúp đỡ cho Tô Tiểu Bạch rất nhiều chuyện chứ không phải là như bây giờ, mọi chuyện đều do một mình Tô Tiểu Bạch ôm hết.
Thực ra thì Tô Tiểu Bạch cũng mơ hồ cảm nhận được suy nghĩ của hai người.

Ngoại trừ an ủi hai người đừng suy nghĩ nhiều ra thì hắn cũng không có cách gì khác tốt hơn.

Thực ra thì hai tỷ muội Thanh Khâu Hồ đã đủ mạnh mẽ rồi, những chuyện mà hai người có thể giúp được cho hắn cũng đủ nhiều rồi, mà những chuyện đó đều là chuyện mà người bình thường hoàn toàn không thể làm được.
Ví dụ như là đi gom góp cho đủ mười ngàn viên tinh hạch của ma thú.

Chuyện này há là chuyện mà người bình thường có thể làm được? Nhưng mà hai người lại có thể hoàn thành chuyện này trong vòng ba ngày.


Hiệu suất này khiến cho ai nhìn thấy cũng phải sợ hãi than thở!
Chuyện này, tu tiên giả bình thường muốn làm được thì ít nhất cũng phải tốn mấy ngày mấy đêm mới có thể hoàn thành.

Hơn nữa, rất có thể kết quả sẽ là xuất sư chưa được bao lâu thì đã chết, không những không thể góp đủ tinh hạch mà kết quả còn bi thảm hơn, sẽ chết dưới miệng một con ma thú nào đó!
Trên thực tế thì Tô Tiểu Bạch cảm thấy người nên cảm thấy áy náy phải là hắn mới đúng.
Tại sao lại nói như vậy?
Đó là vì Tô Tiểu Bạch cảm thấy những chuyện mình làm đều là những chuyện đã vượt ra khỏi năng lực của hai người.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận